← Quay lại trang sách

Chương 1911 Hủy diệt lẫn nhau, Kiếm linh dị động(2)

Dưới phản lực, thân thể hai người bọn họ đồng thời lui lại.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, pháp lực trong đan điền giống như mở cửa xả nước, tranh thủ từng giây từng phút rót vào Pháp Bảo trong tay.

Ai có thể khôi phục sức mạnh của Pháp Bảo lên cao nhất trước, người đó sẽ chiếm được ưu thế trong cuộc giao tranh tiếp theo!

Tuy nhiên, tốc độ vận chuyển của pháp lực chủ yếu phụ thuộc vào độ tinh thuần của pháp lực.

Đậu Vô Ưu có công pháp đỉnh phong, hơn nữa hắn ta đã ngưng kết được Kim Đan cửu phẩm, còn chiếm ưu thế không nhỏ về tu vi.

Nhưng sức ảnh hưởng của thần thông “Khô Uy” đã đủ để xóa đi phần lợi thế này của hắn ta.

Tuy bị ảnh hưởng bởi tâm ma kiếp, Kim Đan của Lưu Ngọc mất đi khái niệm “hoàn mỹ”, nhưng trải qua quá trình bù đắp của Tiên Phủ, nó coi như cũng là một Kim Đan cửu phẩm.

Bất lợi về tu vi được bù đắp bằng thần thông “Khô Uy”, thậm chí bởi vì đang ở trong trạng thái thiêu đốt tinh huyết, hắn còn hơi chiếm thượng phong.

Cho nên trong khoảnh khắc tiếp theo, Linh quang của Lạc Nhật Kim Hồng thương đã được khôi phục về trạng thái mạnh mẽ nhất.

Ánh mắt Lưu Ngọc lạnh lẽo, không đợi đối phương khôi phục tinh thần hắn đã lập tức phát động tấn công trước.

“Vù vù!”

Thắt lưng và chân của hắn phát lực, một bước đã nhẹ nhàng vượt qua khoảng cách hàng chục trượng, trường thương trong tay tấn công về phía trước, kéo theo từng trận kình phong.

Trường thương xuyên tâm!

Trong quá trình công kích đối phương, đôi mắt của Lưu Ngọc đồng thời lóe lên, sáng lên ánh sáng màu đỏ thẫm.

Mắt Tinh Thần!

Cứ như vậy, Đậu Vô Ưu mất đi tiên cơ, hiển nhiên đã trở nên bị động.

Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể thả ra một khôi lỗi hình hổ chắn trước người, tranh thủ một chút thời gian.

“Rầm!”

Nhưng ngay sau đó, khôi lỗi hình hổ tam giai hậu kỳ trực tiếp chia năm xẻ bảy, vẻn vẹn chỉ tranh thủ được một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Lúc này, Đại Kích màu đen đã khôi phục lại, Đậu Vô Ưu không hề sợ hãi tiếp tục vung Đại Kích giao đấu với Lưu Ngọc.

“Rầm rầm rầm.”

Uy năng mạnh mẽ, không ngừng càn quét từng tấc không gian trong phạm vi mười dặm, quấy lên từng đám khói bụi mù mịt che khuất tầm nhìn.

Pháp thuật, thần thông, khôi lỗi, bùa chú…

Hai người với các loại thủ đoạn liên tục xuất hiện, nếu như sử dụng chúng đối với tu sĩ Kim Đan bình thường, bọn họ có thể thu được kết quả ngay lập tức.

Nhưng khi đối đầu với nhau, bọn họ lại không chiếm được một chút tiện nghi nào.

“Ầm ầm!”

Trong lúc nhất thời, tình hình chiến đấu vô cùng giằng co, không ai có thể chiếm được thế thượng phong, cuộc chiến có xu hướng rơi vào khổ chiến.

Bởi vì thiêu đốt tinh huyết, lại có hiệu quả của “Khô Uy”, Lưu Ngọc thoáng chiếm thế thượng phong.

Có điều sau khi Đậu Vô Ưu phản ứng lại, hắn ta cũng sử dụng bí thuật thiêu đốt tinh huyết, rất nhanh đã san bằng được cục diện.

Dưới tình hình chiến đấu như vậy, e rằng phải chiến đấu đến cuối cùng mới có thể phân định thắng bại, cuối cùng dù người nào thắng đi nữa thì cũng là thắng thảm.

Đồng quy vu tận hủy diệt lẫn nhau, cũng không phải là không có khả năng.

“Keng keng keng.”

Lưu Ngọc và Đậu Vô Ưu quấn lấy nhau, Pháp Bảo trong tay vung lên cực nhanh, khiến người ta hoa cả mắt.

Trong nháy mắt, đã qua hơn vài chục lần giao tranh.

Bọn họ đều là ba đạo tề tu, đều tu luyện thể, thân thể tuy đã có thể cứng rắn chống chịu Pháp Bảo, nhưng đó chẳng qua chỉ là khi đối đầu với tu sĩ bình thường.

Thực lực tương đương nhau, nếu như dám khinh thường mà dùng tay không, vậy thì chỉ có thể là thất bại thảm hại, thân tử đạo tiêu.

Chỉ dựa vào thân thể thì không thể nào đồng thời phát huy được thực lực của cả hai phương diện luyện thể và luyện khí, có điều khi đối mặt với tu sĩ bình thường bọn họ vẫn có thể nghiền ép đối phương dễ dàng.

Nhưng khi đối mặt với đối thủ có thực lực tương đương, đối mặt với Pháp Bảo được kích phát đến mức tối đa, e rằng ngay cả mười chiêu cũng không chống đỡ nổi.

Chỉ bằng cách sử dụng Pháp Bảo thích hợp, bọn họ mới có thể phát huy hết sức mạnh của bản thân, nếu không ít nhiều bọn họ sẽ phải chịu một chút tổn thất.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến hai người rõ ràng có thành tựu trên phương diện thể tu, nhưng bọn họ lại không dùng tay không.

Bọn họ không điều khiển Pháp Bảo, trực tiếp cách công kích đối phương, cũng là vì nguyên nhân này.

Đơn giản là với tu vi Luyện Khí, nếu điều khiển Pháp Bảo theo cách không công kích thì chỉ có thể phát huy thực lực trên phương diện Luyện Khí, căn bản không thể đánh bại kẻ địch cùng cấp bậc.

“Keng keng keng.”

Ở điểm kết thúc, tiếng nổ chói tai chưa từng dừng lại một khắc nào.

Dư âm của cuộc giao tranh giữa hai vị tu sĩ Kim Đan hàng đầu lan tràn ra bốn phía, nếu không phải không gian này đặc biệt thì nó đã sớm không còn nguyên vẹn.

Nhưng không gian này vô sự không có nghĩa những thứ khác sẽ vô sự.

“Rầm rầm rầm.”

Những trận dư âm rơi xuống bức màn ánh sáng bảo vệ chiếc bàn gỗ và Truyền Tống trận, khiến chúng liên tục rung động, dần dần có xu thế sụp đổ.

Ba vòng bảo hộ này do trận pháp cao giai kích hoạt nên, phẩm giai nguyên bản của nó có lẽ cao đến kinh người, thậm chí có thể chống đỡ được đòn tấn công cấp bậc Nguyên Anh.

Nhưng sau một thời gian dài bị bào mòn, cuối cùng nó vẫn xuất hiện những khuyết điểm, khả năng phòng thủ đã không còn như trước.

Dần dần mục nát!

“Răng rắc!”

Cuối cùng, sau hơn mười hơi thở Lưu Ngọc và Đậu Vô Ưu toàn lực giao đấu, bề mặt bức màn ánh sáng dần xuất hiện vết nứt.

“Keng keng.”

“Rầm.”

Hai người một lần nữa va chạm cực hạn, dưới phản lực mà lập tức tách ra, dư âm trận giao tranh tiếp tục lan rộng đến ba bức màn ánh sáng, cuối cùng nó không thể chịu đựng được nữa mà nổ tung.

Sau một âm thanh nhỏ, ba bức màn gần như vỡ vụn cùng một lúc, hóa thành Linh khí tinh khiết tiêu tán trong không khí.

Những thứ được bảo vệ bên trong không còn được bảo vệ nữa, bại lộ trong không khí.

Ngay lập tức, động tác chuẩn bị tấn công của hai người dừng lại, thân thể đồng thời đứng yên tại chỗ.

Lưu Ngọc nắm chặt trường thương trong tay, ánh mắt lóe lên, sắc mặt thay đổi, nhưng cuối cùng hắn vẫn không tiếp tục ra tay.

Không có chúng, sau khi đến điểm kết thúc, các cột ánh sáng truyền tống giống như chín vị trí ở tầng thế giới đầu tiên đã không xuất hiện một lần nữa.

Nếu như hắn muốn rời đi, rất có thể sẽ phải dựa vào Truyền Tống trận.

Mà lúc này, Truyền Tống trận lại không có được bảo vệ, chỉ cần một kích là có thể phá hủy nó.

Không có Truyền Tống trận, xác suất khi sử dụng Phá Bại kiếm để phá hủy động thiên không cao, khả năng hắn bị nhốt lại ở đây là vô cùng lớn.

Trong trường hợp đó, kết quả là vô cùng tệ.

Hiển nhiên là, Đậu Vô Ưu cũng nghĩ đến điều này, vì vậy hắn ta cũng không tiếp tục ra tay.

Thực lực hai người tương đương nhau, muốn quyết định thắng bại không phải là chuyện nhất thời.