← Quay lại trang sách

Chương 1910 Hủy diệt lẫn nhau, Kiếm linh dị động

Không đến một khoảnh khắc, ba cây châm Kinh Thần Thích lần lượt đâm vào đầu hắn ta.

Nhưng sau đó lại giống như đá chìm đáy biển, không hề có động tĩnh gì, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Nguyên Thần của hắn ta bị thương.

Có điều khi quan sát cẩn thận vẫn có thể phát hiện, thời điểm trực tiếp nhận đòn tấn công từ ba cây châm Kinh Thần Thích, trên khuôn mặt Đậu Vô ưu lập tức xuất hiện tình trạng ửng đỏ bất thường, khí tức quanh người cũng dao động mạnh.

Để có được hiệu quả như thế, hiển nhiên là hắn ta có một Pháp Bảo phòng ngự thần thức hoặc bí thuật nào đó, có thể trực tiếp bảo vệ Nguyên Thần, thế nên hắn ta mới có thể tự tin đối mặt như vậy.

Nhưng rõ ràng là, đòn tấn công thần thức mà Lưu Ngọc tỉ mỉ chuẩn bị này, cũng không dễ dàng để ngăn cản.

“Bịch bịch.”

Dưới một đòn toàn lực của Lưu Ngọc, Đậu Vô Ưu cũng bởi vì quán tính mà lùi lại hai bước.

Đợt tấn công này, nếu như không cẩn thận là có thể ngã xuống, chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy nửa hơi thở.

Sau một vòng giao thủ, hai người đều cân sức ngang tài.

Cách nhau khoảng hai mươi trượng, Lưu Ngọc và Đậu Vô Ưu nhìn nhau, trong mắt cả hai bên đều ẩn chứa sát ý, không chút che giấu nào.

Hai người không nói một lời, sau một khắc thì đồng thời động thủ, thân thể còn chưa có động tác nào, tấn công thần thức đã được kích phát trước.

“Hừ.”

Lưu Ngọc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tiêu hao một phần sức mạnh của thần thức, ngưng luyện ra ba cây Kinh Thần Thích được nén đến mức cực hạn.

Ba cây châm vô hình nối liền thành một đường, nhanh chóng bắn thẳng về phía đối phương.

Mà Đậu Vô Ưu, mi tâm đen nhánh của hắn ta cũng đồng thời mở ra, bắn ra một tia sáng đen dài mảnh.

“Rầm!”

Ngay lập tức, hai đòn tấn công thần thức tiếp xúc vang dội giữa không trung, ở cấp độ thần thức, một tiếng nổ như tiếng sấm vang lên, tạo thành một trận cuồng phong thần thức.

“Keng.”

Cây Kinh Thần Thích đầu tiên nhanh chóng bị đánh tan, nhưng tia sáng đen mảnh khảnh cũng bị thu nhỏ lại không ít, cây Kinh Thần Thích thứ hai lập tức xông lên.

Cuối cùng, ba cây Kinh Thần Thích biến mất, sức mạnh của tia sáng đen dài mảnh cũng cạn kiệt, cả hai đều bị cùng bị diệt.

“Hừ.”

Không hẹn mà cả hai người đều phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, khí tức quanh thân xuất hiện tình trạng hỗn loạn.

Linh quang con mắt thứ ba của Đậu Vô Ưu chợt lóe lên kịch liệt, một vết máu vô cùng nổi bật chảy ra.

Sắc mặt Lưu Ngọc trắng bệch, khóe miệng hắn cũng chảy ra một vết máu.

Thần thức là lực lượng sinh ra từ Nguyên Thần, hai người trực tiếp so đấu thần thức như thế, ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng là so đấu Nguyên Thần, thế nên Nguyên Thần cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút.

Nếu tình huống nghiêm trọng, việc Nguyên Thần sụp đổ cũng không phải là không có khả năng.

Có điều trên phương diện Nguyên Thần, với ưu thế bẩm sinh mạnh mẽ, còn có “Tôn Thần diệu pháp” cùng với các loại Linh vật trợ lực khác nhau, Lưu Ngọc cho rằng bản thân hắn không hề thua kém bất kì một tu sĩ Kim Đan nào.

Mặc dù đối phương là Thánh Tử thánh địa, nhưng trong quá trình giao thủ vừa rồi, hắn vẫn chiếm một chút ưu thế.

Đây một phần cũng là do Đậu Vô Ưu khinh thường, dám trực tiếp va chạm trực tiếp với thần thức của hắn.

Đối phương sở hữu bí thuật phòng ngự hoặc Pháp Bảo phòng ngự, nếu hắn ta lựa chọn ưu tiên phòng ngự, Lưu Ngọc thật sự không có biện pháp nào tốt cả.

“Thần thức thật cường đại.”

“Làm sao tu vi Nguyên Thần của người này lại thâm hậu như thế?”

Đồng tử Đậu Vô Ưu co rút, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Nguyên Thần hắn ta bẩm sinh đã mạnh mẽ, là Thánh Tử của Nguyên Thủy Ma Tông, hắn ta có công pháp thần thức và rất nhiều Linh vật để tăng cường Nguyên Thần của bản thân, nhưng hắn ta thật sự không ngờ rằng trong cuộc giao tranh vừa rồi, hắn ta vậy mà lại ở thế hạ phong.

Điều này khiến hắn ta không thể lý giải được, không biết nên giải quyết thế nào cho phải.

Có điều Đậu Vô Ưu làm sao có thể ngờ được, Lưu Ngọc có Tiên Phủ làm chỗ dựa, cơ bản là không thiếu tài nguyên tu tiên, hắn chỉ thiếu nguồn cung cấp tài nguyên cao giai quý hiếm ổn định mà thôi.

Nhưng cho dù là như vậy, trên phương diện Linh vật Nguyên Thần, hắn cũng đã vượt xa Đậu Vô Ưu.

Dù sao thì một số Linh vật hoàn toàn có thể nuôi trồng thông qua Tiên Phủ, sau đó tái sử dụng nhiều lần, chẳng hạn như “Thanh Hà Linh trà”.

Rời vào thế hạ phong trong trận giao tranh thần thức, nhưng sát ý trong lòng Đậu Vô Ưu không giảm, ngược lại hắn ta chỉ điều chỉnh chiến lược ứng phó.

Mà sau khi Lưu Ngọc thăm dò được một phần sức mạnh thực hư của đối phương, trong lòng hắn đã nhanh chóng lóe lên nhiều suy nghĩ, nghĩ cách làm thế nào mở rộng ưu thế của bản thân trên phương diện này.

Đủ các loại suy nghĩ, nhưng chỉ xảy ra trong chưa đầy một cái chớp mắt.

Sau trận giao tranh thần thức, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt không hề có sự chần chừ lùi bước, ngược lại Linh áp và uy thế xung quanh đều được tăng đến mức cao nhất.

Khoảnh khắc tiếp theo, hai người đồng thời di chuyển.

Chân thân khổng lồ lớn tám chín trượng dễ dàng vượt qua khoảng cách hai mươi trượng, bắt đầu một vòng thăm dò giao tranh mới.

Nói là thăm dò, nhưng thực chất cả hai người bọn họ đều không hề giữ lại chút thực lực nào, cả hai đều toàn lực ứng phó, không chừa chút đường lui cho đối phương.

Bất kể là Lưu Ngọc hay Đậu Vô Ưu, ai cũng là người có kinh nghiệm đấu pháp cực kỳ phong phú, chỉ cần tìm được một chút sơ hở là bọn họ có thể lập tức chiếm được ưu thế, sau đó thúc đẩy để đi đến thắng lợi cuối cùng.

Cho nên trong trận giao đấu kịch liệt này, hai người đều lấy tốc độ tư duy của tu sĩ Kim Đan, trong đầu đều lóe lên trăm ngàn suy nghĩ trong phút chốc.

Một mặt duy trì nhịp điệu phòng thủ tấn công của riêng mình, một mặt tìm kiếm sơ hở của nhau.

Lạc Nhật Kim Hồng thương thiêu đốt Xích Hồng Linh diễm, mũi thương sắc bén lóe lên, mang theo uy năng cường đại mà đâm về phía Đại Kích màu đen đang chém đến.

“Keng!”

“Xẹt xẹt!”

Mũi thương va chạm lưỡi kích phát ra âm thanh chói tai khó nghe, vô số tia lửa bắn ra ở điểm tiếp xúc.

Bất kể là Lạc Nhật Kim Hồng thương hay Đại Kích màu đen, chúng gần như đều được vung ra toàn lực, Lưu Ngọc và Đậu Vô Ưu chỉ giữ lại một phần nhỏ thực lực để có thể tùy cơ ứng biến.

Hai kiện Pháp Bảo va chạm cường độ cao như vậy đã có chút không chịu nổi, Linh quang của chúng lập tức lóe lên, sức mạnh hơi giảm xuống.

Vừa chạm đã lập tức tách ra!