Chương 1948 Trở lại Thiên Nam
Trong linh giác xuất hiện rung động không gian nho nhỏ.
“Ong ong!”
Khi linh quang chuyển từ sáng chói sang ảm đạm, hai bóng người trên truyền tống trận đã trở nên mơ hồ, sau đó đột nhiên biến mất.
“Rắc rắc!”
Mấy khối Linh thạch thượng phẩm trân quý trong rãnh cũng ở một giây tiếp theo hóa thành bột mịn.
“Oanh!!!”
Một giây sau khi truyền tống thành công, toàn bộ địa động kể cả trận pháp Lưu Ngọc bày ra trước đó, đều bị một miếng ngọc màu xanh đánh cho nát tan.
Một thân ảnh toả ra Linh áp tầng thứ Nguyên Anh, trên người mặc áo bào màu đen, đột nhiên xuất hiện trong động.
“Cổ truyền tống trận!”
“Không tốt!”
Nhìn cổ truyền tống trận đang nhanh chóng thu liễm linh quang, người này lập tức phản ứng lại, giơ tay bắn mấy viên Linh thạch thượng phẩm về phía khe rãnh, cố gắng khởi động trận pháp một lần nữa.
Thế nhưng đáng tiếc là khi linh quang trên truyền tống trận sáng tới trình độ nhất định, bỗng nhiên dập tắt trở nên yên ắng.
“Đáng chết!”
Trong địa động vang lên âm thanh tức đến nổ phổi, người đến thấy tình huống như vậy làm sao không biết, đầu kia của cổ truyền tống trận đã bị phá hoại.
Cuối cùng vẫn đến trễ một bước, huyền bào Chân Quân thấy cảnh tượng này, cũng chỉ có thể xoay người qua về phục mệnh.
““Cổ Thành” thông qua cổ truyền tống trận chạy trốn, địa điểm truyền tống không biết.”…
“Ong ong!”
Bên trong một hang núi cách Trung Vực không biết bao xa, bỗng nhiên xuất hiện động tĩnh không nhỏ, nương theo một trận sóng Linh khí nho nhỏ hiện lên, một cái truyền tống trận bắt đầu thức tỉnh.
Đột nhiên linh quang màu nhũ bạch lấp lánh lóe lên, rọi sáng mảnh đất đã lâu không có dấu người này.
Lúc linh quang đạt đến trình độ vượng nhất, hai bóng người một nam một nữ, bỗng nhiên xuất hiện ở trung tâm truyền tống trận.
Một cái lệnh bài màu đen kích thích ra một cái vòng bảo vệ, một mực bảo vệ hai người ở.
“Hưu!”
Lưu Ngọc không kịp quan sát bốn phía, vừa thanh tĩnh lại liền giơ tay đánh ra một đạo pháp lực, bắn về phía truyền tống trận dưới chân.
“Ầm!!”
Pháp lực màu xanh đi vào trong đó, một góc của cổ truyền tống trận lập tức bị phá hỏng, từng đạo khói đen bốc lên từ đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, gánh nặng trong lòng Lưu Ngọc liền được giải khai, nhục thân lập tức cảm giác được một trận đau rát truyền đến.
Cho dù lấy nhục thân mạnh mẽ của hắn, cũng không nhịn được lảo đảo một cái, suýt nữa không đứng thẳng được.
Về phần Trác Mộng Chân thì đã mềm oặt ngã trên mặt đất, ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy được, cật lực vận chuyển pháp lực khôi phục.
Mặt nàng trắng như tờ giấy, bởi vì mất đi một cánh tay nguyên khí đại thương, nên nhìn qua cực kỳ suy yếu.
“Lấy trình độ áp lực của Không Gian chi lực lần này đến xem, có thể là truyền tống cự ly cực xa, cũng không biết đến cùng đã vượt qua khoảng cách bao xa.”
“Mười triệu dặm, hay là một tỷ dặm?”
“Không hổ là truyền tống cự ly xa, cho dù có Đại Na Di Lệnh bảo vệ, thì nhục thân Kim Đan cũng suýt nữa không chịu nổi.”
Lưu Ngọc một mặt vận chuyển pháp lực, khôi phục thương thế trên nhục thân, một mặt yên lặng thầm nghĩ.
“Với loại cường độ Không Gian chi lực này, sợ là Trương Diệc đến đúng lúc, ở dưới Đại Na Di Lệnh bảo vệ, cũng sẽ bị Không Gian chi lực ép thành bột mịn.”
“Cũng không biết lúc này tên đệ tử kia của mình sống hay chết.”
Nghĩ đến Trương Diệc, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.
Tình huống lúc đó, bản thân hắn còn không lo nổi, tự nhiên không có tinh lực đi chiếu cố đệ tử.
Sống hay chết phải xem tạo hóa của người này.
“Ào ào ào!”
Theo công pháp vận chuyển, trong thân thể Lưu Ngọc truyền ra âm thanh như sóng lớn vỗ bờ, đó là lực lượng khí huyết hùng hồn đang vận chuyển.
Âm thanh như sóng lớn vỗ bờ, vang lên trọn vẹn nửa khắc đồng hồ mới dần dần trở nên bình tĩnh.
Lưu Ngọc được lợi từ khả năng khôi phục mạnh mẽ của “Tinh Thần Chân Thân”, khiến hắn chỉ cần bỏ ra khoảng mười lăm phút đồng hồ, đã khiến thương thế khi truyền tống cư ly xa khôi phục cơ bản.
Một giây sau hắn nhìn về phía Trác Mộng Chân khẽ nhíu mày.
Nữ tử này bị tu sĩ thánh địa truy sát, trước khi truyền tống đã là nguyên khí đại thương, tiến hành truyền tống cự ly xa, nhục thân càng bị Không Gian chi lực đè ép, không thể nghi ngờ là thêm tuyết giữa trời đông.
Trải qua mười lăm phút điều tức, khí tức nữ tử này chẳng những không ổn định, trái lại càng trở nên hỗn loạn, có xu thế rơi xuống phía dưới.
“Phu quân!”
Trác Mộng Chân cảm nhận được ánh mắt Lưu Ngọc, trong lúc vận công liền mở mắt ra, quăng tới ánh mắt bất lực giống như con thú nhỏ.
Trạng thái lúc này của nàng rất không tốt, Kim Đan trong cơ thể đều ảm đạm tối tăm, tiếp tục như vậy nữa, sẽ có nguy cơ Kim Đan hỏng mất.
“…”
Lưu Ngọc nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của thị thiếp, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng vẫn đi tới sau lưng nàng khoanh chân ngồi xuống.
Đầu tiên hắn lấy ra một viên Linh đan chữa thương, giúp Trác Mộng Chân ăn vào, lại rút đi quần áo nửa người trên của nữ tử này, vận chuyển pháp lực giúp đỡ nàng ổn định thương thế.
Trong lúc nhất thời, hang động khôi phục sự bình tĩnh, chỉ còn lại linh quang màu xanh và hồng nhạt không tiếng động lấp lánh.
Hiệu quả khôi phục thương thế của pháp lực cửu phẩm Kim Đan vượt xa pháp lực bản thân Trác Mộng Chân, lại cộng thêm đan dược chữa thương tam giai tinh phẩm, lập tức đưa đến hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Một canh giờ trôi qua, khí tức Trác Mộng Chân liền trở nên ổn định.
Nếu là thị thiếp của mình, cộng thêm tình cảnh trước mắt lại vô cùng an toàn, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao hiện tại cũng có đầy đủ thời gian, hơn nữa một chút Linh thạch cũng không để vào mắt, có thời gian sẽ từ từ tính sau.
Hai người duy trì tư thế ngồi, vận công ròng rã bảy ngày bảy đêm.
Dưới sự giúp đỡ toàn lực của Lưu Ngọc, thương thế của Trác Mộng Chân không chỉ khôi phục cơ bản, mà ngay cả cánh tay bị đứt cũng ở dưới Linh đan phụ trợ dài ra. …
“Hô!”
Bảy ngày bảy đêm sau, Lưu Ngọc nặng nề phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi thu công mở mắt ra.
Thấy Trác Mộng Chân đã không có gì đáng lo, hắn để nữ tử này tự mình vận công điều tức, còn mình thì đứng dậy đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Mặc dù liên tục chữa thương bảy ngày bảy đêm, nhưng tiêu hao rất nhỏ.
Lấy tu vi cảnh giới hiện tại của Lưu Ngọc mà nói, gánh nặng gần như không cần tính, không có cảm giác mệt mỏi chút nào.
“Là một hang núi phổ thông.”
Lưu Ngọc dùng thần thức kiểm tra vài vòng, hơi đánh giá một chút, đã thu được cái kết luận này.
Tuy cổ truyền tống trận bố trí ở đây, nhưng hắn không phát hiện ra tu sĩ thượng cổ có lưu lại bố trí gì.
Hiển nhiên tu sĩ lưu lại cổ truyền tống trận này cũng không có nhiệm vụ, sứ mệnh để người đến sau đi làm.
Cả sơn động bị một cái trận pháp bao phủ.
Sinh linh siêu phàm ở bên ngoài, khó mà dò xét ra sơn động tồn tại, tu sĩ bên trong không phá bỏ trận pháp, cũng không cách nào quan sát tình huống ngoại giới.