Chương 1949 Trở lại Thiên Nam(2)
Không thu được tin tức hữu dụng, trong lòng Lưu Ngọc cũng không nhụt chí, tiếp tục sử dụng linh giác cố gắng lan tràn ra, cảm ứng nồng độ Linh khí trong thiên địa.
Theo linh giác mở ra, không gian xung quanh nhất thời xuất hiện từng cái “Quang điểm”.
“Quang điểm” là đơn vị cơ bản nhất của Linh khí, so với các châu quận bình thường ở Trung Vực, trình độ nộ nặc của “Quang điểm” nơi đây còn lâu mới có thể sánh được.
Nếu như nói lục địa ở Trung Vực là “Giang Hà”, Cửu Châu ở trung tâm là “Biển rộng”, như vậy nồng độ Linh khí nơi đây, tối đa cũng chỉ có thể tính là “Tiểu khê”.
“Nồng độ Linh khí nơi đây còn lâu mới có thể so với lục địa ở Trung Vực.”
“Thậm chí so với An Nam lục châu, đều kém xa tít tắp.”
“Dưới tình huống loại trừ các nhân tố như linh mạch, phúc địa ảnh hưởng, nồng độ Linh khí chênh lệch to lớn như thế, có thể thấy được hoàn cảnh tu luyện nơi đây kém xa Trung Vực.”
“Bình thường nồng độ Linh khí sẽ quyết định số lượng thiên tài địa bảo sinh ra, bởi vậy có thể đưa ra kết luận, trình độ Tu Tiên nơi đây kém xa Trung Vực.”
Sau khi Lưu Ngọc quan sát chốc lát, linh quang màu xanh ở sâu trong đáy mắt lại lặng yên không một tiếng động thu lại, các loại ý nghĩ xẹt qua trong lòng.
“Xem ra, đúng là đã không còn ở Trung Vực nữa, tạm thời không cần lo lắng hai đại thánh địa truy sát.”
Thu được kết luận này, hắn nhất thời lộ ra nụ cười.
Rốt cuộc vào giờ phút này bóng ma do hai đại thánh địa mang tới cũng biến mất, không cần lo lắng Nguyên Anh lão quái thánh địa bỗng nhiên giết tới.
“Nồng độ Linh khí không bằng Trung Vực, thậm chí không bằng An Nam lục châu, nhưng dường như có chút tiếp cận trình độ Thiên Nam.”
Quan sát nồng độ Linh khí trong không gian, ý cười trên mặt Lưu Ngọc dần dần thu lại, bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ này.
Nhớ lại nồng độ Linh khí Thiên Nam trong ký ức, hắn càng nhìn lại càng cảm thấy giống.
“Chẳng lẽ thực sự truyền tống về Thiên Nam.”
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động.
Sau khi rời khỏi “Tử Vi di phủ” mười mấy năm, hắn không ngừng tìm tư liệu về cổ truyền tống trận, tuy tiến triển không lớn, nhưng cơ bản có thể xác định phương hướng truyền tống là phương Nam.
“Nồng độ Linh khí phổ thông, lại là phương Nam …”
“Nhìn qua, khả năng truyền tống về Thiên Nam cũng không nhỏ.”
Lưu Ngọc nhớ đến đây, vẻ mặt không khỏi có phần phức tạp.
Sự tình Thiên Nam rất nhiều năm trước hiện lên từ đáy lòng, dường như mới xảy ra hôm qua vậy.
Nguyên Dương Tông, Thất Quốc Minh, Đại Thú Triều, kế hoạch Trường An…
Vì cơ duyên Kết Anh mà hắn dám mạo hiểm, dưới tình huống rất nhiều đồng môn đều cho rằng hắn thập tử vô sinh, hắn đã dứt khoát tham gia “Kế hoạch Trường An”.
Chuyến này vừa đi chính là gần một trăm năm, tương đương với hai đời phàm nhân.
Năm chín nghìn không trăm lẻ bốn Nguyên Dương lịch, kế hoạch Trường An bắt đầu, Lưu Ngọc mạo hiểm tiến vào Hoành Đoạn Sơn Mạch.
Năm chín nghìn không trăm bốn mươi Nguyên Dương lịch, hắn mới vượt qua yêu tộc đến An Nam lục châu, chính thức đặt chân vào Trung Vực.
“Tính toán thời gian một chút, có lẽ hiện tại là Nguyên Dương lịch năm chín nghìn không trăm chín sáu.”
“Thời gian từ lúc mình xuất phát khỏi tông môn đến nay đã chín mươi hai năm, chính mình cũng đã hai trăm năm mươi sáu tuổi.”
“Không biết tông môn ra sao?”
“Không biết Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, sư tôn tiện nghi, cùng với những đồng môn kia ra sao rồi!”
Nhìn lại, trong mắt Lưu Ngọc loé ra mấy phần thổn thức.
Không đề cập tới quá trình xuyên qua Hoành Đoạn Sơn Mạch, coi như là sau khi đến Trung Vực, hắn đã trải qua mấy lần nguy cơ lớn nhỏ.
Nếu như không phải hắn một mực cẩn thận chặt chẽ, lại tăng thêm có các loại lá bài tẩy, chỉ sợ đã sớm chết oan chết uổng rồi.
Nhưng cũng may, mục tiêu tham gia kế hoạch Trường An, xem như thành công viên mãn.
Ngưng Anh đan, Bồi Anh đan, Dục Anh đan, tất cả Kết Anh tam bảo đã tới tay.
Tuy hơi thiếu một chút linh vật Kết Anh, nhưng dựa vào lợi ích của “thánh địa tán tu”, Lưu Ngọc cũng đã thu thập được nhiều loại.
Mấu chốt nhất là giải quyết công pháp viên mãn, cảnh giới Kim Đan cũng sắp tu luyện đến phần cuối, Nguyên Anh đại đạo đã gần ngay trước mắt!
Dựa vào ưu thế cửu phẩm Kim Đan, lại tăng thêm chuẩn bị Kết Anh dồi dào, chỉ cần tu luyện tới Kim Đan đỉnh phong, tỷ lệ Kết Anh thành công của hắn đạt đến trình độ làm người ta khiếp sợ.
Tám thành!
“Như thế mới không phụ chuyến này gặp phải nhiều nguy cơ thân tử đạo tiêu như vậy.”
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc sờ sờ nhẫn trữ vật, trên mặt hiện lên nụ cười vui mừng.
“Thế nhưng nếu thật sự trở về Thiên Nam, chỉ sợ tình cảnh lúc này của tông môn và Thất Quốc Minh sẽ không quá tốt.”
Nghĩ tới đây, hắn khẽ lắc đầu.
Mặc dù là mang theo sứ mệnh, nhưng hắn chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan, lại có thể thay đổi cái gì?
Biết rõ xuyên qua Hoành Đoạn Sơn Mạch hung hiểm,“Vạn Yêu Đại Trận” khó giải, sau khi Lưu Ngọc đi tới Trung Vực không tới Nguyên Anh căn bản không dâng lên nổi ý nghĩ trở về.
Không nói hắn luôn luôn coi an nguy bản thân là thứ nhất, cho dù muốn xuất một phần lực vì tông môn vì Thiên Nam, cũng là hữu tâm vô lực.
Cho dù dốc hết toàn lực, cũng không cách nào thay đổi bất kỳ hiện thực gì.
Truyền tin tức cho Càn Đình đã là làm hết trách nhiệm của mình, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ của Thất Quốc Minh.
Nếu như lý trí một chút, căn bản không nên truyền tin tức này, mới là cách làm có lợi nhất đối với bản thân.
Mà bây giờ mấy chục năm trôi qua, lấy thực lực chênh lệch giữa Tu Tiên giới Thiên Nam và yêu tộc, sợ là thế cuộc đã chuyển biến xấu thêm một bước.
Nhưng yêu tộc muốn một trận chiến diệt quốc, chắc chắn cũng phải chịu tổn thất nặng nề, cho nên vẫn luôn áp dụng thủ đoạn nước sôi nấu ếch.
Không lo lúc này Tu Tiên giới Thiên Nam đã “Không tồn tại”.
“Ở lại Trung Vực mấy chục năm, chưa từng nghe thấy tin tức những đồng bạn của mình, thậm chí tin tức liên quan tới Thiên Nam cũng không có.”
“E sợ các tiểu đội còn lại cùng với những “Đồng đội” kia của mình, đã bỏ mạng trong miệng yêu thú.”
Lưu Ngọc yên lặng suy nghĩ.
Tuy rằng tàn khốc, nhưng đây chính là sự thật.
Nếu không phải có “Thuấn tức thiên lý phù”, hắn cũng không cách nào vượt qua một đầu khác của “Vạn Yêu Đại Trận”.
Dưới tình huống này, tu sĩ Kim Đan mà Thất Quốc Minh phái ra, đại khái đã tử vong hết.
Trong lúc đang suy tư, bỗng nhiên một đôi tay ngọc mềm mại không xương quấn lấy hông hắn, sau đó chậm rãi sờ về phía lồng ngực.
“Phu quân!”
Phía sau, hơi thở Trác Mộng Chân tỏa ra như hoa lan, ánh mắt nhu tình như nước.
Dưới da thịt như sương như tuyết, hiện ra một vệt đỏ ửng khỏe mạnh, thương thế của nữ tử này đã khôi phục, khí sắc có chuyển biến tốt.