← Quay lại trang sách

Chương 1953 Trời xui đất khiến

Đương nhiên, lấy tư cách bộ tộc có trí tuệ, nội bộ yêu tộc cũng có không ít mâu thuẫn, những năm này Lưu Ngọc cũng đã nghe thấy.

Chỉ là liên hệ cùng yêu tộc rất ít, cho nên không biết nhiều.

“Nếu Sở quốc và các tiểu quốc chung quanh đã bị yêu tộc bao vây từ lâu, vì sao bọn ngươi lại mạo hiểm tới đây?”

Các loại ý nghĩ lóe lên trong lòng Lưu Ngọc một cái rồi biến mất, hắn hờ hững hỏi.

“Bẩm tiền bối, năng lực sinh sôi của yêu thú cấp thấp rất mạnh, sau khi chiếm cứ một mảnh lãnh địa mới chẳng mấy chốc sẽ sinh sống phồn vinh.”

“Một khi chúng nó đứng vững gót chân, bắt đầu sinh sôi, sẽ tăng thêm áp lực phòng ngự cho liên minh.”

“Chúng ta nhận nhiệm vụ của liên minh, bí mật lẻn vào địa vực do yêu tộc khống chế, tìm cơ hội đầu độc nguồn nước.”

“Dùng chuyện này thử nghiệm độc chết yêu thú phạm vi lớn, giảm bớt áp lực phòng ngự cho tiền tuyến trong tương lai.”

Kim Đan chân nhân tự mình đặt câu hỏi, tự nhiên Mạnh Tiểu Lôi không dám giấu giếm, thành thật trả lời.

Tại thời điểm phi thường, sẽ có kỳ ngộ phi thường.

Vì để động viên tu sĩ tầng dưới chót tích cực, một ít tài nguyên thời kì bình thường khó mà lấy được, ví dụ như công pháp thượng phẩm, các loại đan dược đột phá, cũng có thể thông qua chiến công để đổi.

Tuy nhiệm vụ đầu độc là cửu tử nhất sinh, nhưng chỉ cần hoàn thành, thu hoạch cũng cực kỳ khả quan.

Có trọng thưởng tất có người dũng cảm, bảy người Mạnh Tiểu Lôi chính là loại kia, vì đạo đồ có can đảm mạo hiểm.

“Sau khi mấy người vãn bối ném “Linh độc” do liên minh đưa cho xuống Linh tuyền phụ cận, không cẩn thận bị Lam Độc Điểu phát hiện hành tung.”

“Đa tạ Thanh Dương tiền bối xuất thủ cứu giúp, bằng không lúc này đám vãn bối đã trở thành món ăn trên bàn yêu thú.”

Dứt lời, bảy người Mạnh Tiểu Lôi bái tạ lần nữa.

Thông qua trao đổi ngắn gọn vừa rồi, bảy người đã biết thân phận của Lưu Ngọc.

“Rất tốt, dũng khí đáng khen.”

“Nếu như ta không nhớ lầm, nơi đóng quân của Hợp Hoan Môn tại Yến quốc, vừa vặn bên cạnh bản môn.”

“Sau khi bổn tọa hoàn thành nhiệm vụ của liên minh, hiện tại vẫn không hiểu rõ tình huống Tu tiên giới lắm, mấy tiểu bối các ngươi dẫn đường cho bản tọa đi.”

Lưu Ngọc khen ngợi một câu, hờ hững nói.

“Vãn bối tình nguyện ra sức!”

Bảy người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt dồn dập hiện lên vẻ vui mừng, Mạnh Tiểu Lôi không chần chờ chút nào lập tức đồng ý.

Có hai vị Kim Đan chân nhân đi theo, an nguy sẽ đạt được bảo đảm rất lớn, có người nào không vui cơ chứ.

Có điều, sau khi vui sướng ngắn ngủi qua đi, dường như Mạnh Tiểu Lôi nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện lên một chút chần chờ.

Lưu Ngọc chú ý tới dị thường của nữ tử này trong lòng hơi động, ánh mắt lấp lánh nhìn qua nữ tử.

Đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, bị Kim Đan chân nhân nhìn kỹ giống như bị Hồng Hoang mãnh thú nhìn chằm chằm, làm cho áp lực của Mạnh Tiểu Lôi tăng mạnh.

Nàng ta không dám ẩn giấu, lập tức nói ra một cái tin tức mấu chốt.

“Khởi bẩm Thanh Dương tiền bối, vãn bối do vận may run rủi biết được, quý tông Nghiêm Quần Nhi trưởng lão, cũng đang ở gần đây chấp hành nhiệm vụ.”

“Lúc đó nhận nhiệm vụ ở đại điện liên minh, vãn bối từng vô tình nghe thấy…”

“Dường như độ nguy hiểm trong nhiệm vụ của Nghiêm tiền bối vô cùng lớn, nếu như Thanh Dương tiền bối không vội, có thể đi qua giúp một lần.”

Mạnh Tiểu Lôi cẩn thận nói ra.

Theo nữ này nói, lúc cô ta nhận nhiệm vụ, đúng biết được Nghiêm Quần Nhi cũng nhận nhiệm vụ thâm nhập khu vực yêu tộc.

Dường như có quan hệ đến bộ tộc yêu thú tam giai “Sơn Nhạc Cự Viên”, độ nguy hiểm vô cùng cao.

“Nghiêm Quần Nhi?”

“Sơn Nhạc Cự Viên?”

Nghe vậy, Lưu Ngọc hơi nhướng mày, rơi vào suy tư.

Lúc hắn ở giai đoạn Trúc Cơ, từng tiến hành hợp tác toàn diện cùng Nghiêm gia, quan hệ hai bên vô cùng tốt.

Huống hồ thân là đồng môn, nếu biết tin tức, về tình về lý đều không nên khoanh tay đứng nhìn, bằng không truyền đi sẽ bất lợi đối với danh tiếng.

Quan trọng nhất là, quan hệ giữa hắn và Nghiêm Quần Nhi vẫn luôn vô cùng tốt.

Mà “Sơn Nhạc Cự Viên” dù là bộ tộc yêu thú tam giai, rất có thể không chỉ một tên Yêu tu tam giai, nhưng bản thân chỉ là huyết mạch phàm yêu, sức chiến đấu ở trong tam giai không tính là xuất sắc.

Đối với Lưu Ngọc bây giờ mà nói, phiêu lưu thuận tay giúp một lần cực nhỏ.

Chỉ sau một giây cân nhắc hơn thiệt, Lưu Ngọc đã quyết định ra tay giúp đỡ.

“Oanh!!!”

Mạnh Tiểu Lôi dứt lời không đến mấy giây, bên ngoài trăm dặm liền truyền đến động tĩnh không nhỏ, căn cứ mức độ chấn động phán đoán, thực lực hai bên giao chiến đều nằm ở tầng thứ tam giai.

Ánh mắt Lưu Ngọc ngưng lại, mạnh mẽ nhìn về hướng xuất hiện động tĩnh, ánh chiều tà rải khắp quần sơn, lại chỉ có thể nhìn thấy từng đoàn linh quang lấp lánh.

Hắn từ trong đó cảm ứng được một luồng hơi thở quen thuộc.

“Nàng quay về Hợp Hoan Môn trước.”

“Hiện tại đồng môn có phiền phức, sợ là ta phải đi một chuyến.”

Lưu Ngọc tiện tay bố trí kết giới cách âm, bình đạm nói.

“Không thể cùng đi ư?”

Trác Mộng Chân biến sắc, trở nên hơi khó coi nói.

Trong khi nói chuyện, nàng mạnh mẽ trừng mắt Mạnh Tiểu Lôi một cái, trách cứ người đệ tử này vì sao lắm miệng như vậy.

Trác Mộng Chân đã từng cẩn thận tìm hiểu Lưu Ngọc, tự nhiên biết rõ trước kia hắn từng có ám muội với mấy nữ tu, mà Nghiêm Quần Nhi chính là một người trong đó.

Hiện tại biết được tin tức của Nghiêm Quần Nhi, phu quân lập tức quyết định ra tay giúp đỡ, tự nhiên nàng liền liên tưởng đến “Tình nhân cũ” không bỏ xuống được.

Lại tăng thêm quan hệ giữa Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn vi diệu, sau khi trở về Thiên Nam quan hệ giữa hai người không biết phải xử lý như thế nào, tự nhiên khiến Trác Mộng Chân càng thêm bất an.

Vì xuất thân từ đại tông môn, cho dù nàng cam tâm làm thiếp, môn phái cũng sẽ không cho phép, có thể nói giữa hai người có rất nhiều trở ngại.

“Chuyện này có chút phiền phức, một mình ta mới có thể giải quyết.”

“Lấy thực lực của nàng, nếu như đồng hành mà nói, sẽ chỉ trở thành gánh nặng.”

Lưu Ngọc lười suy nghĩ, không chút lưu tình nói ra sự thật, giọng nói không thể nghi ngờ.

“Lấy quan hệ lúc trước của hai đại tông môn, lần này thiếp thân đi, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.”

“Phu quân… chàng sẽ đi tìm thiếp thân chứ!”

Nghe thấy lời nói không cho phép nghi ngờ, Trác Mộng Chân thở dài trong lòng, biết nói nhiều thêm cũng không cách nào thay đổi tâm ý của đối phương, thế là mong đợi nói.

Bởi vì dọc theo đường đi tràn ngập nguy cơ, hai người mới tiến tới với nhau.

Nhưng những năm này đi theo Lưu Ngọc tu luyện, cuộc sống vô cùng tốt, nàng cũng rất yêu thích kiểu sinh hoạt này.