← Quay lại trang sách

Chương 1954 Trời xui đất khiến(2)

Vừa nghĩ tới trở về Thiên Nam, tất cả đều có thể thay đổi, trong lòng Trác Mộng Chân liền rất không nỡ, dù sao nàng cũng không phải cây cỏ.

“Đó là tự nhiên.”

Lưu Ngọc nói như chém đinh chặt sắt.

“Sau khi trở về Hợp Hoan Môn, nhanh chóng xử lý tốt chuyện bên kia.”

“Lưu mỗ sẽ đi tìm nàng, ngày đó… Sẽ không quá xa.”

Đoán được trong lòng Trác Mộng Chân còn lo lắng, hắn nhớ đến tu vi tiến cảnh của mình, dừng một chút đảm bảo nói.

“Ừm.”

Nhận được hứa hẹn, mặt mày Trác Mộng Chân hớn hở, ngay cả chút khó chịu lúc trước cũng đều biến mất sạch sẽ.

“Phu quân, thiếp thân chờ tin tức của chàng!”

Nàng nắm chặt mười ngón tay háo hức nói ra.

Lúc này, giọng nói Trác Mộng Chân kiên định, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không hối hận, rõ ràng giữa tông môn và bản thân, đã làm ra quyết định.

Bình thường muốn đạt được thứ gì đó, cũng phải bỏ ra một ít gì đó, nàng đã làm ra lựa chọn của nàng.

Huỷ bỏ kết giới cách âm, nữ tử này lại biến thành Kim Đan lão tổ hỉ nộ vô thường, lấy ra pháp bảo phi chu màu xanh, mang theo bảy người Mạnh Tiểu Lôi phi hành về phía nam.

“Lấy quan hệ giữa hai đại môn phái, muốn thu một người thị thiếp, thật sự là khó khăn chồng chất.”

“Ở Trung Vực không cần cân nhắc những chuyện này, nhưng vừa về tới Thiên Nam, lại là nhân tố môn phái không cân nhắc không được.”

“Quá nhiều nữ nhân, cũng là một loại phiền phức!”

Nhìn qua phương hướng phi chu màu xanh rời đi, nhớ đến ân oán giữa hai đại môn phái, Lưu Ngọc lại thấy vô cùng đau đầu, cảm khái nói.

Hắn chưa đến mức không quản nữ nhân mình quen, nhưng thân là tu sĩ Nguyên Dương Tông, cũng không thể không cân nhắc lợi ích của tông môn.

Giữa hai bên phải tìm được cân bằng.

“Cùng lắm chỉ cần tiến thêm một bước, tất cả vấn đề trước mắt đều sẽ dễ giải quyết.”

“Cho dù là mối thù xưa của hai đại môn phái, cũng không thể chi phối ý chí của mình!”

Lưu Ngọc nghĩ đến đây, khẽ mỉm cười.

Một khắc sau vận chuyển pháp lực, hóa thành một đạo độn quang màu xanh, phi hành về phía phát ra động tĩnh chiến đấu.

Đã gặp nhau thì sẽ có lúc chia tay, sau khi trở về Thiên Nam liền đường ai nấy đi, không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.

Có điều Lưu Ngọc đã đưa ra danh phận thị thiếp, mà đối phương cũng không có ý tứ buông tha, tự nhiên không thể xem thường từ bỏ.

Dưới tình huống bình thường, hắn vẫn nguyện ý tuân thủ hứa hẹn.

Chuyện này không được, chuyện kia không được, vậy còn tu tiên cầu đạo cái gì?!

Cảnh giới Kim Đan đỉnh phong ở Trung Vực không coi vào đâu, cho nên Lưu Ngọc một mực khiêm tốn tu luyện.

Nhưng đặt ở Thiên Nam cũng coi như hết sức quan trọng, cho nên hắn thay đổi tác phong ngày xưa, lần này lựa chọn mạnh mẽ xuất kích, lấy tư thái khác trở về tông môn!…

“Sưu sưu!”

Cho dù không dùng “Tử Điện phi phong”, tốc độ phi hành của Lưu Ngọc dưới trạng thái bình thường, cũng có thể ung dung đạt đến bốn ngàn dặm mỗi canh giờ.

Cho nên phi hành mấy giây thả thần thức ra, liền ung dung quan sát được hai bên giao chiến.

Một nữ tu mặc váy dài màu phấn hồng, tu vi Kim Đan trung kỳ đang khổ sở chống đỡ dưới sự công kích của hai con Kim Sắc Cự Viên.

Nàng sử dụng một cái pháp bảo vòng tròn màu vàng, đỡ trái hở phải dưới công kích của hai con Kim Sắc Cự Viên, nhìn qua không kiên trì được bao lâu nữa.

Hai con Kim Sắc Cự Viên này tu vi phân biệt ở tam giai hậu kỳ và trung kỳ, mỗi một kích đều làm cho nữ tu quần đỏ tiêu hao lượng lớn tinh lực ứng đối.

Rất nhiều thủ đoạn được sử dụng nhưng không cách nào tạo thành thương tổn có hiệu quả, theo phù lục và các loại thủ đoạn tiêu hao, dường như tử vong chỉ là vấn đề thời gian.

Tự nhiên nữ tu mặc quần đỏ chính là Nghiêm Quần Nhi.

Dưới sự ủng hộ toàn lực của Nghiêm gia, cuối cùng nữ tử này đã kết đan thành công, nhiều năm trôi qua cũng tu luyện đến Kim Đan trung kỳ.

“Kim Ngọc Hoàn?”

“Không ngờ kiện pháp bảo này lại là một đôi.”

“Quả nhiên Nghiêm trưởng lão đa mưu túc trí!”

Cách mấy chục dặm, mắt Lưu Ngọc sáng lên, dường như nhìn thấy pháp bảo mà Nghiêm Quần Nhi sử dụng, không khỏi thầm mắng trong lòng.

Kim Ngọc Hoàn có cả công lẫn thủ, năm đó hắn ngưng kết Kim Đan, Nghiêm trưởng lão từng đưa cho hắn một cái, lấy tư cách là quà tặng Kim Đan.

Bảo vật này ngụ ý “Kim ngọc lương duyên”, vốn tưởng rằng ý chỉ thu Nghiêm Hồng Ngọc là thị thiếp, không nghĩ tới Nghiêm trưởng lão vẫn còn hậu chiêu.

“Không trách được trước đó thôi động Kim Ngọc Hoàn, luôn có loại cảm giác không viên mãn, hóa ra bảo vật này vốn là một đôi.”

“Nửa pháp bảo còn lại được người này giao cho Nghiêm Quần Nhi.”

“Những lão già này vì duy trì địa vị gia tộc thật đúng là không chừa thủ đoạn nào, không ngờ tính kế xa như vậy.”

Nhìn Nghiêm Quần Nhi và Kim Ngọc Hoàn ở xa, ánh mắt Lưu Ngọc có phần phức tạp.

Một bên khác, Nghiêm Quần Nhi và hai con Sơn Nhạc Cự Viên vẫn đang tiếp tục giao chiến, cho dù nữ tử này đã vận dụng bí thuật tổn thất nguyên khí tăng cao thực lực, vẫn không thay đổi được tình thế suy tàn trước mắt.

Theo hiệu quả bí thuật biến mất, lúc nào cũng có thể chết tại chỗ.

“Rống!”

Đánh mãi không xong, hai con Kim Sắc Cự Viên đã hết kiên trì, ngửa đầu phát ra tiếng thú rống vang vọng quần sơn, giống như đã đến biên giới nổi giận.

Hai yêu nhìn nhau, trong nháy mắt lĩnh ngộ ý tứ của đối phương.

Con Kim Sắc Cự Viên tam giai trung kỳ kia dường như sử dụng thần thông nào đó, đột nhiên hai tay phình lên một vòng to, khí thế mạnh mẽ bay lên.

“Đạp đạp!”

Bước chân nó giậm mạnh, nhảy một cái chính là vài chục trượng, cả người lưu chuyển kim quang nhanh như chớp xông về phía Nghiêm Quần Nhi.

“Không tốt!”

Thấy cảnh tượng này, Nghiêm Quần Nhi biến sắc, nhanh chóng bấm pháp quyết, cố gắng kích phát uy năng của pháp bảo.

“Hưu!”

Nàng thôi động Kim Ngọc Hoàn, hùng hổ đánh về phía cự viên tam giai trung kỳ, ngăn cản con yêu tu này tới gần.

Nhục thân yêu tu mạnh mẽ, còn nhục thân nhân tộc tương đối yếu đuối, một khi bị áp sát gần người hậu quả khó mà lường được.

“Rống!”

Đối mặt với pháp bảo uy thế kinh người, Kim Sắc Cự Viên càng không tránh không né, trực tiếp vung song quyền được một tầng linh quang màu vàng bao vây, đối xứng với vòng tròn màu vàng đang bay tới trước mặt.

“Leng keng!”

Quyền phong và pháp bảo va chạm, nhất thời rơi vào thế giằng co.