← Quay lại trang sách

Chương 1956 Mấy phần hoảng hốt

Về phần tinh phách, thì đã trở thành chất dinh dưỡng của pháp bảo “Vạn Hồn Phiên”.

“Xì xì.”

Lưu Ngọc thu hồi Thanh Dương Ma Hỏa, nhìn vài con Sơn Nhạc Cự Viên lọt lưới ở giữa những dãy núi, khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn không có lựa chọn ra tay.

Hắn duy trì trạng thái chân thân, cầm Nghiêm Quần Nhi bỏ chạy về phía nam, chỉ trong mấy giây đã không thấy tăm hơi, thành một điểm nhỏ ở chân trời.

Dưới cái nhìn hiện tại của Lưu Ngọc, nguyên nhân những chủng tộc này gây ra chiến tranh chỉ xoay xung quanh tài nguyên tu tiên, không gian sinh tồn, bàn luận đúng sai thực sự có phần ấu trĩ.

Loại chuyện này, mỗi chủng tộc đều có lập trường của họ, dưới cái nhìn của bất kỳ bên nào, đối phương đều làm sai và tà ác.

Trên bản chất, xung đột phát sinh ở Trung Vực cũng không khác biệt bao nhiêu.

Mà hắn, tự nhiên đứng ở bên tông môn, Thiên Nam, nhân tộc!…

Thời điểm Lưu Ngọc chạy đến, Nghiêm Quần Nhi đã quần đấu khá lâu với hai con Sơn Nhạc Cự Viên, nằm ở trạng thái nỏ mạnh hết đà.

Lúc này thương thế của nàng so với Trác Mộng Chân lúc trước, chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu.

Khí tức lúc cao lúc thấp, có vẻ cực kỳ không ổn định.

“Nữ tử này liên tiếp vận dụng bí thuật, nếu như không lập tức chữa thương, sợ là bản nguyên Kim Đan sẽ hao tổn.”

“Xem ra nhất định phải ổn định thương thế trước mới có thể trở về.”

Lưu Ngọc mở bàn tay ra, thấy Nghiêm Quần Nhi đã rơi vào hôn mê, nhất thời có phần không biết nói gì.

Thế nhưng sau khi phán đoán ra thương thế của nàng nghiêm trọng, vẫn quyết định chữa thương cho nữ tử này trước tiên.

Dù sao Mạnh Tiểu Lôi cũng từng nói, nơi đây cách phạm vi nhân tộc khống chế không xa, cơ bản sẽ không xuất hiện yêu tu tứ giai hoá hình, chút thời gian này cũng không thiếu.

“Vèo.”

Lưu Ngọc thoát ra hai ngàn dặm, nhìn ngó hai phía, cuối cùng lựa chọn một cái sơn cốc bình thường hạ xuống.

Sau khi cẩn thận bố trí trận pháp ẩn nấp tam giai, mới bắt đầu chữa thương cho Nghiêm Quần Nhi.

Hắn để nữ tử này ngồi khoanh chân, cạy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng ra, tự tay nhét một viên Linh đan chữa thương tam giai vào, sau đó truyền pháp lực giúp đỡ nàng luyện hóa dược lực.

Đương nhiên trong quá trình đó không thể tránh được đụng chạm, tiếp xúc da thịt.

Thứ nên nhìn cũng đã nhìn rồi.

Có câu nói chưa bệnh không phân nam nữ, lấy trình độ tiếp cận tông sư luyện đan của Lưu Ngọc, tự nhiên phương diện chữa thương cũng khá có tâm đắc.

“Ưm!”

Nửa ngày sau, kèm theo một tiếng ưm nhẹ nhàng vang lên, Nghiêm Quần Nhi chậm rãi mở mắt ra.

Vừa nhìn liền trông thấy bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ ở đối diện đống lửa.

“Lưu Ngọc… Là ngươi sao!”

Lông mi Nghiêm Quần Nhi rung động, trong con ngươi vẫn lưu lại một chút dáng vẻ không thể tin được.

“Là ta.”

“Nghiêm sư muội, hiện tại đã an toàn, mau chóng vận công chữa thương.”

Lưu Ngọc khẽ mỉm cười, hiếm thấy ôn nhu nói.

Dường như ánh lửa chiếu rọi càng khiến cho vùng không gian này tăng thêm mấy phần ấm áp.

Tạo thành một vùng đất ấm áp hiếm thấy trong thế giới lạnh lẽo này.

“…”

Nghiêm Quần Nhi nghe thấy câu trả lời, sắc mặt liên tục biến ảo, chỉ trong một giây con ngươi rung động xẹt qua tình cảm phức tạp.

Nàng ngơ ngác quan sát đối phương, dường như có rất nhiều lời muốn nói, giờ phút này ánh mắt đặc biệt sáng ngời.

Con mắt là cửa sổ tâm hồn, từ trong ánh mắt này, Lưu Ngọc nhìn ra rất nhiều thứ.

Nhưng lúc này Nghiêm Quần Nhi đã không phải là thiếu nữ không biết gì như trước đây nữa, bây giờ nàng đã là một vị Kim Đan chân nhân, gánh vác trọng trách duy trì gia tộc.

Cuối cùng tình cảm mãnh liệt trong nội tâm đều bị nàng kiềm chế xuống, hóa thành một nụ cười ngọt ngào.

Nghiêm Quần Nhi cười ngọt ngào, lập tức nhắm mắt lại vận chuyển công pháp, bắt đầu khôi phục thương thế.

“Lưu Ngọc!”

“Theo tu vi từng bước một tăng lên, đã bao nhiêu năm, không ai gọi thẳng tên của mình.”

Lưu Ngọc nhìn qua Nghiêm Quần Nhi ngồi xếp bằng vận công ở đối diện lửa trại, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.

Dưới ánh lửa nhu hòa, hắn yên tĩnh quan sát đối phương, trong con ngươi xuất hiện mấy phần hoảng hốt.

Tình cảnh này vẫn như hơn hai trăm năm trước, đối phương vẫn không đề phòng vận công ở trước mặt mình, căn bản không lo lắng nguy hiểm xuất hiện.

Trong nháy mắt, ánh mắt Lưu Ngọc giống như xuyên qua thời gian và không gian.

Nhìn thấy hơn hai trăm năm trước, có một đôi thiếu nam thiếu nữ trò chuyện bên đống lửa mập mờ.

“Tách tách.”

Đốm lửa nổ tung, đánh thức Lưu Ngọc đang rơi vào hồi ức.

Nhìn qua Nghiêm Quần Nhi đang ngồi khoanh chân, trên mặt hắn khẽ mỉm cười, thần thức lan tràn ra ngoài cảnh giới.

Loại cảm giác được tín nhiệm hoàn toàn này thực sự rất tốt…

Một hơi, hai hơi, ba hơi…

Thời gian chậm rãi trôi qua, dưới sự bố trí cẩn thận của Lưu Ngọc, không có bất kỳ bất ngờ gì xảy ra.

Nửa khắc đồng hồ sau, Nghiêm Quần Nhi lại mở mắt ra lần nữa, khí tức đã hoàn toàn ổn định lại.

Dưới sự giúp đỡ của Linh đan chữa thương tam giai, nàng chỉ cần tĩnh dưỡng một quãng thời gian là có thể khôi phục như lúc ban đầu, lúc này đã không còn trở ngại.

“Lưu sư huynh, những năm này huynh đã trải qua những gì?”

“Nếu không phải hồn đăng trong tông môn chưa từng dập tắt, ta còn tưởng rằng huynh đã gặp bất trắc rồi.”

Sau khi trầm mặc một lát, Nghiêm Quần Nhi liên mở miệng trước, trên mặt hiện lên vẻ lo âu.

Sau khi Nghiêm trưởng lão tọa hóa, nàng liền gánh vác gánh nặng Nghiêm gia.

Cho dù lúc còn sống Nghiêm trưởng lão đã từng làm rất nhiều bố trí, nhưng bởi vì chênh lệch trên mặt thủ đoạn, thực lực, cộng thêm đúng lúc gặp phải tình thế hỗn loạn mấy ngàn năm mới gặp của Tu tiên giới, đã khiến Nghiêm gia ngày càng lụi bại.

Tuy những năm này sống rất gian nan, nhưng trước sau nữ tử này vẫn không quên được Lưu Ngọc.

Trong số những Kim Đan mới đột phá của tông môn, không có tồn tại nào có thể đánh đồng với nàng, cho nên dù tình cảnh có khó khăn hơn nữa, Nghiêm Quần Nhi vẫn chậm chạp không lựa chọn con đường thông gia cùng các gia tộc khác.

“Việc này nói rất dài dòng.”

“Chắc hẳn sư muội cũng biết “Kế hoạch Trường An” chứ, sau khi kế hoạch bắt đầu, ta liền cùng mấy vị đồng đạo mạo hiểm tiến vào Hoành Đoạn Sơn Mạch …”

Kế hoạch Trường An không phải là bí mật trong lớp cao tầng, nên Lưu Ngọc cũng không có ý tứ giấu giếm, nhanh chóng kể một lần những chuyện đã trải qua khi đi tới Trung Vực.