← Quay lại trang sách

Chương 1957 Mấy phần hoảng hốt(2)

Đương nhiên sẽ không nói ra một ít bí mật liên quan đến mình.

“Sư huynh cực khổ rồi.”

Sau khi trầm mặc rất lâu, Nghiêm Quần Nhi trịnh trọng nói.

Chỉ dựa vào mấy câu đôi lời, nàng cũng có thể tưởng tượng được, dọc đường đi tới Trung Vực cần phải trải qua hung hiểm thế nào.

“Sư muội thì sao?”

“Gần trăm năm nay sống thế nào, tu hành có thuận lợi không?”

Sau khi đơn giản kể lại chuyện của mình, Lưu Ngọc liền chuyển đề tài nói.

Nghe vậy, ánh mắt Nghiêm Quần Nhi tối sầm lại, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười nói:

“Yêu tộc tiến công quy mô lớn, gia tộc một mực đi theo bước chân của tông môn, ta cũng một mực chấp hành nhiệm vụ của tông môn và liên minh.”

“Tuy quá trình có trắc trở, nhưng cuối cùng cũng coi như gắng gượng vượt qua.”

Nếu đối phương không muốn nói nhiều, tự nhiên Lưu Ngọc không tiện hỏi đến cùng.

Thế nhưng mất gần trăm năm, mới miễn cưỡng tu luyện tới Kim Đan trung kỳ, đồng thời chỉ ngưng tụ tứ phẩm Kim Đan, có lẽ cuộc sống cũng không quá tốt.

Một người vừa mới đột phá Kim Đan, muốn ở trong Tu tiên giới rung chuyển bất an, vừa bảo đảm tốc độ tu luyện của bản thân, lại duy trì uy danh gia tộc không rơi xuống, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu gian nan.

Trước đó thay Nghiêm Quần Nhi chữa thương, Lưu Ngọc đã kiểm tra Kim Đan của nữ tử này, cho nên biết Kim Đan của nàng là tứ phẩm.

Khả năng toái Đan thành Anh rất nhỏ.

“Tách tách.”

Ánh lửa nhu hòa soi sáng gương mặt hai người.

Dưới ngọn lửa thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ lách tách, Nghiêm Quần Nhi theo bản năng hai tay ôm đầu gối, chậm rãi nói đến những biến hóa gần đây của Tu tiên giới và tình huống bây giờ của tông môn.

Nữ tử này là Kim Đan, ở Thiên Nam đã coi như là cao tầng, có hiểu biết nhất định với thế cuộc Tu tiên giới.

Thông qua lời kể của Nghiêm Quần Nhi, Lưu Ngọc cũng có thêm cái nhìn trực quan đối với Tu Tiên giới Thiên Nam bây giờ.

Về mặt tổng thể, cho dù ba đại liên minh Thiên Nam liên thủ, vẫn liên tục bại lui dưới thế tiến công của yêu tộc.

Cục diện chiến trường vẫn có một ít thắng lợi, nhưng về mặt tổng thể vẫn hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Chỉ có thể bị động phòng thủ rất ít xuất kích, đây đã là nhận thức chung của toàn bộ Tu tiên giới.

Mà lúc này ngũ tông Sở quốc đánh mất lãnh địa rút lui đến Yến quốc cũng xảy ra chuyển biến ba trăm sáu mươi độ.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng năm đại tông môn từ bỏ cơ nghiệp mấy ngàn năm của tổ tiên vẫn khiến thực lực tổn thất lớn, bị thương tới mức thương gân động cốt.

Dưới tình huống như vậy, vì ứng đối thế cuộc càng ngày càng rung chuyển, ngũ tông Sở quốc lựa chọn bỏ xuống thành kiến ngày xưa liên hợp lại cùng nhau.

Trong nội bộ Thất Quốc Minh, ngũ tông tự thành một phái, tạo thành một cái đoàn thể nhỏ.

Lúc này dùng từ “Báo đoàn sưởi ấm”,“Cùng chung mối thù” để hình dung quan hệ của ngũ tông cũng không quá đáng chút nào.

Lúc này, ngay cả Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn đối địch mấy trăm năm, cũng thường xuyên chấp hành nhiệm vụ cùng nhau.

“Có thể gặp được Lưu sư huynh lúc này, thật là một chuyện may mắn.”

“Sư huynh, huynh vừa cứu ta một mạng, nhưng ta đã không cách nào báo đáp.”

Nghiêm Quần Nhi nói xong tình trạng tông môn và thế cuộc Tu tiên giới gần đây, bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Nàng cúi đầu, bỗng nhiên có chút không dám nhìn thẳng đối phương.

Trên mặt nữ tử này không tự chủ hiện lên một mảnh phấn hồng, hai con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy, giống như trong đó ẩn chứa đại đạo chân lý vậy.

“Đã là đồng môn thì phải tương trợ lẫn nhau.”

“Sư muội rơi vào nguy hiểm, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Huống hồ lúc trước sư muội cũng giúp ta không ít.”

Lưu Ngọc nghiêm túc nói.

Sau khi Trúc Cơ ba năm, cuộc chiến mỏ linh thạch bạo phát, nhờ có Nghiêm Quần Nhi hỗ trợ, hắn mới có thể nhận được nhiệm vụ trấn giữ Dược Viên, không cần trực tiếp lên chiến trường đấu pháp cùng tu sĩ Hợp Hoan Môn.

Sau cùng hợp tác với Nghiêm gia, cũng không ít lần được Nghiêm Quần Nhi yên lặng trợ giúp, bằng không một tên mới lên cấp Trúc Cơ, có tư cách gì đường đường chính chính hợp tác với gia tộc Kim Đan.

Có một số việc mặc dù không nói rõ, nhưng Lưu Ngọc đã sớm phát hiện, cũng chưa từng quên.

“Có thể gặp được sư muội lúc này, có lẽ chính là thiên ý.”

Lưu Ngọc bỏ thêm mấy cây củi, bình đạm nói.

“Thiên ý sao?”

Nghe thấy lời ấy, Nghiêm Quần Nhi ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc một cái, chẳng biết vì sao bỗng nhiên tâm tình hạ xuống.

Rõ ràng gần ngay trước mặt, nhưng lại giống như cực kỳ xa xôi, khó mà chạm đến.

“Sư huynh, lần này kết thúc nhiệm vụ trở về tông môn, có lẽ ta phải kết hôn rồi.”

“Gia tộc đối với ta ân nặng như núi, nhưng từ khi lão tổ tọa hóa, càng ngày càng lụn bại.”

“Vì thay đổi hiện trạng, có lẽ ta sẽ cùng sư đồ nhất mạch…”

“Có lẽ chuyện này cũng là thiên ý.”

Nói xong, Nghiêm Quần Nhi hơi thở dài.

Trong giọng nói của nàng, tràn ngập sự bất đắc dĩ đối với hiện trạng của gia tộc, đáy mắt hiện lên mấy phần mê man và bất lực.

Dứt lời, nụ cười trên mặt Lưu Ngọc cũng đột nhiên biến mất, sắc mặt nhất thời cứng đờ.

Không thoải mái!

Rất không thoải mái!

Tuy nghiêm chỉnh mà nói, Nghiêm Quần Nhi và hắn chỉ có quan hệ đồng môn.

Lúc trước từng có một đoạn quan hệ mập mờ, nhưng cuối cùng không có tiến tới với nhau, chính hắn cũng không có quyền nhúng tay vào sự tình của đối phương.

Nhưng khi nghe thấy Nghiêm Quần Nhi có lẽ sẽ lập gia đình, Lưu Ngọc vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Thật giống như thứ vốn thuộc về mình sắp bị người ta cướp đi vậy, khiến bản thân cảm thấy chán ghét thậm chí căm thù loại hành vi này.

Có điều sau khi kích động qua đi, Lưu Ngọc vẫn khôi phục lý trí, đồng thời rất nhanh suy nghĩ rõ nguyên do.

Từ lúc sinh ra giống đực đã tràn đầy tính hiếu chiến, cố gắng dùng hết mọi khả năng, bỏ ra cái giá thấp nhất, trao đổi và sinh ra đời sau với càng nhiều giống cái càng tốt.

Giống đực thích nhiều!

Đối với giống cái thích hợp luôn tràn ngập ý muốn sở hữu từ trong xương, đây là bản năng khắc sâu trong huyết mạch.

Về phần những giống đực thiếu khuyết tính hiếu chiến, thiếu khuyết ý muốn sở hữu, thì đã bị đào thải trong sàng lọc từ lâu.

Bây giờ tất cả sinh linh đều là đời sau có huyết mạch ưu tú nhất!

Loại thiên tính kia đã khắc sâu vào trong huyết mạch, tự nhiên tính hiếu chiến và ý muốn sở hữu cũng truyền thừa xuống!

Tuy chưa từng trao đổi thân mật, nhưng trong tiềm thức của hắn đã sớm coi Nghiêm Quần Nhi là nữ nhân của mình, cho nên lúc mới nghe thấy tin tức liền theo bản năng phản ứng lại.

“Bùng bùng!”

Sau khi Nghiêm Quần Nhi nói xong, không khí nhất thời rơi vào trầm mặc thật lâu, chỉ còn lại ngọn lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ lốp bốp.

“…”

Nghiêm Quần Nhi lén lút ngẩng đầu, dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Lưu Ngọc.

Mặc dù nói ra cũng không nhất định thay đổi được cái gì, nhưng nàng vẫn trời xui đất khiến nói ra những lời nói kia, hi vọng có thể làm một chút gì đó.

Trong ánh mắt đen như mực lập loè ánh sáng lý trí.