Chương 1964 Gặp và không gặp
Phán đoán của Thanh Dương sư thúc, làm sao có thể phạm sai lầm được?
“Đệ tử hiểu rõ!”
Mặc kệ trong lòng làm nghĩ gì, lúc này Ngũ Thừa Ân đang là chắp tay liên tục.
Hắn ta lập tức quay người, hướng một chấp sự Trúc Cơ bên cạnh nói nhỏ vài câu rồi lập tức khoanh tay đứng ở một bên chờ lệnh.
Nhờ vào di trạch của cha, Ngũ gia tương đối được Lưu Ngọc coi trọng, ở trong thế lực Thanh Dương nhất hệ có địa vị tương đối cao.
Cùng là chấp sự Trúc Cơ, địa vị cũng là kẻ cao kẻ thấp.
Chấp sự Trúc Cơ sơ kỳ kia lĩnh mệnh, lúc này lần nữa thi lễ một cái với mấy vị Trưởng lão Kim Đan đang giữ im lặng kia, sau đó khống chế pháp khí bay hướng xuống phía dưới.
“.”
Trầm mặc mấy hơi thở, Lưu Ngọc không ở lâu, hắn vung tay lên, phi thuyền lại xuất phát lần nữa.
Với địa vị của hắn bây giờ, cùng với sức ảnh hưởng của Thanh Dương nhất hệ, dù chỉ là một câu khích lệ bình thường, cũng đủ để thay đổi vận mệnh của tu sĩ phổ thông, thậm chí làm cho từ đây một bước lên mây.
Cho dù không đặc biệt chiếu cố, cho dù tư chất có bình thường hơn nữa, trở thành một nội môn đệ tử, nhận được tông môn trọng điểm bồi dưỡng cũng không thành vấn đề.
Nếu như tên hậu bối này có thể chịu được bồi dưỡng, xem trên đồng dạng huyết mạch, Lưu Ngọc cũng không để ý tiện tay lại kéo một cái, trở thành tông môn chân truyền cũng không phải là không được.
Đương nhiên, hắn không nâng đỡ người quen biết, hoặc là có ý thành lập gia tộc.
“Vèo vèo - “
Phi thuyền chậm rãi xuyên thẳng qua quần sơn, Lưu Ngọc yên lặng nhìn chăm chú tông môn lúc này.
Sau lưng, đám người có những suy nghĩ khác nhau, suy đoán vì sao hắn lại thưởng thức tên thiếu niên kia.
“Huyết mạch cảm ứng phù, chẳng lẽ vừa mới qua ít năm như vậy, là Thanh Dương sư thúc “
Ngũ Thừa Ân tỉnh táo lại, trong lòng âm thầm phỏng đoán.
“Đó là một cơ hội, quan trọng là phải nắm chắc.”
Suy nghĩ cũng không lâu lắm, người này đã làm ra quyết định, phải chú ý thiếu niên mới kia thật tốt, không tiếc thu làm đệ tử thân truyền.
Ở trong mắt Ngũ Thừa Ân, bây giờ tu vi của Thanh Dương sư thúc sâu không lường được, chưa hẳn không có khả năng tiến thêm một bước, đồng môn muốn ra sức cho Thanh Dương sư thúc nhiều vô số kể.
Quan hệ của thế hệ trước, cuối cùng rồi sẽ chậm rãi mờ nhạt theo thời gian, so sánh với đồng môn thần thông quảng đại một chút, Ngũ gia không có ưu thế gì quá lớn.
Nhất định phải bắt lấy hết thảy cơ hội có thể bắt lấy, mới không ngày càng bị cho ra rìa. …
Linh Đài sơn, Linh sơn tam giai cực phẩm, Trường Phong chân nhân đang ở Linh sơn, cũng là đại bản doanh của Lý gia.
Mặc dù chỉnh thể Linh mạch của tông môn bên trên hạ xuống, nhưng dù sao Lý gia cũng là gia tộc đệ nhất tông môn, nắm giữ rất nhiều tài nguyên, vẫn còn ý nghĩ muốn tìm cách tăng lên phẩm giai Linh mạch lên.
Một khắc đồng hồ về sau, thấy Linh Đài sơn ở xa xa, dưới sự khống chế của Kỷ Như Yên, phi thuyền chậm rãi hạ xuống.
Mấy tên trưởng lão Kim Đan đều tới, lại có lý do danh chính ngôn thuận, dù cho Trường Phong chân nhân không còn trong núi, một đoàn người vẫn đi thông suốt không trở ngại.
Dưới sự dẫn đường của tu sĩ Lý gia, Lưu Ngọc rất nhanh đã tới đúng chỗ một khối mộ địa tại sườn núi.
Phóng tầm mắt nhìn tới, từng phần mộ và mộ bia đập vào mi mắt, lộ ra một chút ý vị thê lương và bi thương.
Thần thức của Lưu Ngọc quét qua, căn cứ vào từng danh tự trên bia mộ, không cần tu sĩ Lý gia chỉ dẫn, rất nhanh đã khóa chặt phần mộ của sư tôn Lý Trường Không.
Làm Kim Đan lão tổ, Lý Trường Không được an táng ở một trong mấy vị trí mộ địa phong thuỷ nhất.
Lưu Ngọc bước nhanh về phía trước, nhìn qua mộ bia của tiện nghi sư tôn, chuyện cũ từng cái hiển hiện lên ở trong lòng, giống như vừa mới hôm qua.
Mặc dù không phải đệ tử thân truyền, nhưng Lý Trường Không cũng được xem là một trong mấy tên tu sĩ quen thuộc nhất trong tông môn, trong lúc nhất thời hắn ngũ vị tạp trần.
Tuy nói tu tiên giả nghịch thiên mà đi, truy cầu vĩnh hằng và bất hủ, nhưng từ xưa đến nay có bao nhiêu người có thể làm được chứ?
Cho dù là Luyện Hư đại năng, cũng sẽ chết dưới sự bào mòn của thời gian!
Có điều là so sánh với phàm nhân mấy chục năm sinh mệnh, Kim Đan chân nhân phần lớn có thể sống khoảng sáu trăm tuổi, cực ít người có thể sống đến thọ nguyên cực hạn là tám trăm năm, cũng xem là làm được trường sinh.
“Phu quân, Trường Không trưởng lão hơn sáu trăm tuổi vẫn lạc, so sánh với tuyệt đại đa số Kim Đan đồng đạo, đã không tính tráng niên mất sớm, chàng cũng đừng nên quá ưu thương.”
Bên cạnh Giang Thu Thủy an ủi.
Tiến vào mộ viên, chỉ có Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên cùng đi, thủ hạ khác thì chờ đợi bên ngoài mộ viên.
Nói rồi, nàng này khẽ vỗ nhẫn trữ vật, lấy ra tiền giấy và tất cả vật phẩm tế bái, muốn bắt đầu động tác.
“Chờ một chút, bản tọa tự làm.”
Lưu Ngọc đưa tay ngăn cản, tiếp nhận vật phẩm tế bái, tự tay xếp đặt từng cái ở trước mộ bia.
“Loẹt xoẹt”
Từng xấp tiền giấy, chậm rãi thiêu đốt ở trước mộ bia.
Mộ địa của gia tộc, tự có tu sĩ Lý gia trông coi, ngày ngày quét dọn sạch sẽ, cho nên không cần Lưu Ngọc tảo mộ.
Thần sắc hắn nặng nề, dưới ánh lửa màu đỏ chiếu rọi, đứng lặng trước mộ bia Lý Trường Không không biết đang nghĩ cái gì.
“Toái đan thành Anh, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, là cơ duyên to lớn cũng là đại kiếp nạn của trời.”
“Nếu như lúc đan nát, không thể dựng dục ra Nguyên Anh, như vậy khả năng rất lớn là trực tiếp vẫn lạc.”
“Không bao lâu nữa, mình sẽ phải xung kích bình cảnh Nguyên Anh, nếu như không thể thành công, chỉ sợ.”
Lưu Ngọc ngàn vạn suy nghĩ, nhất thời nghĩ tới rất nhiều điều.
Hết thảy những thứ đang có trước mắt, đều xây dựng trên cơ sở thực lực cường đại của bản thân, nếu như xung kích bình cảnh Nguyên Anh không thể thành công, như vậy những thứ có được trước mắt cũng sắp không còn tồn tại nữa.
Nguyên Anh bình cảnh đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, là cơ duyên và kiếp nạn cửu tử nhất sinh, nếu như thất bại khả năng trực tiếp vẫn lạc là không nhỏ.
Cho dù không chết, tu vi cũng sẽ tổn hao nhiều thực lực hạ xuống rất thấp, khả năng rất lớn là rơi xuống cảnh giới Trúc Cơ.
Như Trường Phong chân nhân, người xung kích thất bại còn có thể duy trì cảnh giới, ngược lại là tình huống số ít.
“Sư tôn, yên nghỉ.”
Yên lặng chăm chú nhìn tiền giấy thiêu đốt hầu như không còn, sau một hồi lâu thu hồi suy nghĩ, trong lòng Lưu Ngọc yên lặng nói.
Sau đó, hắn quy củ xoay người, lần nữa hành lễ của một đệ tử.