Chương 1963 Người này, không tệ(2)
Cương vực Yến quốc lớn hơn so với Sở quốc rất nhiều, nhưng nồng độ thiên địa Linh khí lại kém xa.
Một trăm mười năm trước, sau khi nổi loạn thất bại, Tu tiên giới Yến quốc, Nam Du quốc bị thanh tẩy một lần, hai nước cũng bị chia ra thành mấy cái tiểu quốc.
Nguyên quốc lấy U châu của Yến quốc trước đây làm trụ cột, cộng thêm một ít lãnh thổ Tịnh châu thành lập quốc gia, hoàn toàn bị Nguyên Dương Tông nắm trong tay.
Nguyên quốc mới ra đời, bất kể là tài nguyên tu tiên hay là số lượng phàm nhân, đều không thể so với Thanh châu.
Nhưng dưới tình cảnh yêu tộc hung hăng không thể không từ bỏ Sở quốc, có thể có một mảnh địa bàn đặt chân đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Thế nhưng cho dù chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng vẫn có một ít gì đó không thể mang theo, ví dụ như tài nguyên và linh mạch.
Cho dù tu sĩ cao giai có thể thi triển pháp thuật di chuyển linh mạch, nhưng dù sao quãng đường cũng quá xa xôi, chỉ có thể lựa chọn di chuyển linh mạch tam giai trở lên.
Đồng thời bởi vì nhiều nguyên nhân khác, loại di chuyển này cũng khó có thể làm được hoàn mỹ, chỉ có thể mang đi phần tinh hoa nhất của linh mạch, sau khi di chuyển cấp bậc linh mạch không thể tránh khỏi sẽ rớt xuống.
Tu sĩ bình thường không thể dùng nhiều đan dược, chủ yếu vẫn thông qua hấp thu Linh khí linh mạch tu luyện.
Mà cấp bậc linh mạch rơi xuống sẽ có ảnh hưởng lớn đến mức nào.
“Trước đây có bảy tòa chủ phong, bây giờ chỉ còn lại năm toà.”
“Ngay cả cấp bậc “Thông Thiên Phong” mới cũng rơi xuống tứ giai hạ phẩm.”
“Cộng thêm có lời đồn nói Thiên Phong lão tổ bị thương, hiện tại tình cảnh tông môn đúng là vô cùng khó khăn.”
“Cấp bậc Linh mạch rơi xuống, hạng mục tài nguyên giảm bớt, sợ là ảnh hưởng do di chuyển tông môn mang đến, đến nay vẫn chưa hoàn toàn hiện ra hết.”
“Theo thời gian trôi qua, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn.”
Hai nữ đi hai bên trái phải, Lưu Ngọc ở dưới vòng vây của mọi người rời khỏi truyền tống đại điện, bay lượn trong quần sơn.
Lưu Ngọc dùng thần thức quét qua, sau khi cảm nhận được cấp bậc của từng tòa Linh sơn thì hơi nhướng mày.
Hằng ngày, phần lớn các tu sĩ sẽ hấp thu Linh khí để tu luyện, không được thường xuyên dùng đan dược như hắn.
Mà cấp bậc tất cả các linh mạch đều hạ thấp, khiến tốc độ tu luyện của mọi tầng thứ tu sĩ trong tông môn hạ thấp.
Cứ như thế truyền thừa đến mấy đời sau, nếu vẫn không thể thay đổi được cục diện, tất nhiên sẽ rơi vào vòng tuần hoàn xấu, ảnh hưởng tới sự tiến triển tu vi của tất cả các tu sĩ.
Thấy Lưu Ngọc rơi vào trầm mặc, Giang Thu Thủy đoán được suy nghĩ trong lòng hắn liền mở miệng nói:
“Di chuyển linh mạch không thể tránh khỏi việc cấp bậc sẽ hạ thấp, so với việc không rút lui kịp, hoặc là sau khi rút đi không có chỗ dung thân, thì bản tông đã làm rất tốt rồi.”
“Chí ít còn có Nguyên quốc có thể sống yên phận, chưa chắc tương lai đã không thể…”
Nói xong lời cuối cùng, tâm tình nữ tử này cũng có chút sa sút, nhẹ nhàng thở dài.
Giang Thu Thủy cũng là đệ tử dòng chính của tông môn, từ nhỏ lớn lên trong tông môn, tiếp thu biệt viện bồi dưỡng.
Cho nên có lòng trung thành mãnh liệt đối với tông môn.
Tuy nàng đã là Kim Đan trưởng lão, nhưng muốn thay đổi hiện trạng cũng là hữu tâm vô lực.
“Ừ.”
Lưu Ngọc chầm chậm phi hành, yên lặng quan sát tông môn lúc này, dưới sự chỉ dẫn của Giang Thu Thủy bay về phía mộ phần của sư tôn tiện nghi.
Lúc này sơn môn chỉ có phạm vi năm trăm dặm, lấy tốc độ của pháp bảo cho dù chầm chậm phi hành, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
“Ồ?”
Lưu Ngọc đứng ở đầu thuyền, bỗng nhiên vẻ mặt hơi động, giơ tay ra làm một cái thủ thế ngừng lại.
Tiếp theo ánh mắt hơi chuyển, nhìn về phía Linh sơn nhất giai phía dưới.
Trên Linh sơn có một khoảng đất trống rộng rãi, tụ tập mấy trăm vị thiếu nam thiếu nữ, yên lặng xếp thành mấy cái đội ngũ thật dài.
Hình như lúc này là thời điểm điểm kiểm tra linh căn đệ tử mới nhập môn.
Lưu Ngọc truyền một tia pháp lực vào, nhẫn trữ vật nhất thời lóe lên linh quang, trong nháy mắt, một tấm phù lục màu đỏ lớn chừng một tấc xuất hiện trên tay Lưu Ngọc.
Phù này tên là “Huyết mạch cảm ứng phù”, có thể cảm ứng người có liên hệ huyết mạch với bản thân trong phạm vi nhất định.
Lúc này, phù lục màu đỏ lớn chừng một tấc, thình lình lóe lên ánh sáng màu đỏ mông lung.
Dấu hiệu này có nghĩa là có người mang huyết mạch Lưu gia xuất hiện trong khoảng cách nhất định.
Phi chu lơ lửng trên không trung, Lưu Ngọc thu hồi huyết mạch phù, dùng một tay bắt pháp quyết.
Theo huyết mạch cảm ứng, rất nhanh hắn đã khóa chặt một tên thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, tướng mạo phổ thông, có phần thật thà từ trong mấy trăm người.
“Huyết mạch Lưu gia.”
Lưu Ngọc nhìn qua thiếu niên tướng mạo thật thà, ánh mắt có phần phức tạp, nhất thời lặng yên không nói.
Hắn không để lại huyết mạch trực hệ, không nghi ngờ chút nào, hiện tại người có huyết mạch Lưu gia kia là đời sau của “Đại ca” lúc trước.
“Sư thúc, hiện tại là thời điểm kiểm tra đệ tử mới nhập môn năm nay, phía dưới đang tổ chức Trắc Linh đại hội.”
“Những thiếu niên phía dưới đều là người có lai lịch trong sạch, chỉ cần kiểm tra ra có linh căn, sẽ được đưa vào biệt viện bồi dưỡng.”
Lúc này, Ngũ Thừa Ân cảm giác thời cơ thích hợp, không muốn bỏ qua cơ hội chứng tỏ mình tồn tại, liền tiến lên cẩn thận từng li từng tí hành lễ nói.
Hắn là người duy nhất trong dòng dõi của Ngũ Xương có linh căn, có di trạch phong phú cha hắn để lại, lại cộng thêm trông nom thế lực của Lưu Ngọc, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người Trúc Cơ thành công.
Ngũ gia cũng tuân thủ nghiêm ngặt, vẫn là người trung thành nhất của Lưu Ngọc.
Gần trăm năm trôi qua, tu vi Ngũ Thừa Ân đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, nhưng tiềm lực cũng gần như tiêu hao hết, không có duyên xung kích bình cảnh Kết Đan.
“Ừm.”
Nghe vậy, Lưu Ngọc không tỏ rõ ý kiến chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi suy tư mấy hơi, cuối cùng hắn vẫn xòe tay ra, chỉ tay về phía thiếu niên có tướng mạo thật thà, mang huyết mạch Lưu gia, bình đạm nói:
“Người này, không tệ.”
Nhìn theo hướng ngón tay chỉ qua, Ngũ Thừa Ân rất nhanh đã khóa chặt tên thiếu niên tướng mạo thật thà kia.
Mặc dù bất kể nhìn như thế nào, tên thiếu niên kia cũng đều hết sức bình thường, có điều là nếu Thanh Dương sư thúc đều đã lên tiếng, thì kẻ này tất nhiên là có chỗ “Đặc thù” nào đó.