← Quay lại trang sách

Chương 1969 Ngoài dự liệu

Có điều là bởi vì tồn tại của “Vạn yêu đại trận” ngũ giai, tam đại liên minh cũng không thể phái ra tu sĩ tu vi vượt qua Kim Đan trung kỳ.

“Không thể mời viện binh đến Trung Vực, đệ tử không dám nhận.”

“Lão tổ, đây là bản đồ đệ tử xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch.”

Lưu Ngọc chắp tay, nói rồi lấy ra một bộ quyển trục địa đồ, cung kính đưa cho Thiên Phong lão tổ.

Hắn là tu sĩ Nguyên Dương tông, bản đồ đương nhiên là giao cho Thiên Phong lão tổ, mà không phải trực tiếp nộp lên Thất Quốc Minh.

Như thế, tông môn ở trên vấn đề tương quan, mới có thể có nhiều quyền phát biểu hơn.

Về phần làm thế nào thu hoạch được càng nhiều lợi ích, chính là chuyện của Thiên Phong lão tổ, trước mắt Lưu Ngọc còn không có tư cách nhúng tay.

Làm như thế, bên phía Thất Quốc Minh cũng không thể nói gì hơn, dù sao Nguyên Dương tông cũng là một phần tử của Thất Quốc Minh.

“Rất tốt, rất tốt.”

Thiên Phong lão tổ liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, lập tức không thèm nhìn mà đem bản đồ thu nhập vào trong nhẫn trữ vật.

Nhìn qua một màn này, ánh mắt của Vạn Pháp Chân Quân khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không lựa chọn ra tay.

Theo bản đồ giao ra, trong lòng Lưu Ngọc cũng nới lỏng, đến đây lần tra hỏi này cũng xem như là kết thúc.

Bản đồ bên chỗ Trác Mộng Chân và cái hắn nộp lên không khác lắm, cả hai chỉ có khác biệt nhỏ xíu.

Nếu mà giống nhau như đúc thì vết tích thông đồng lại quá rõ ràng.

“Trước sau dùng gần trăm năm, hoàn thành nhiệm vụ gian nan như vậy, Thanh Dương ngươi có công lao lớn, liên minh tất nhiên sẽ không bạc đãi người một nhà.”

“Nói đi, muốn khen thưởng cái gì?”

Thiên Phong lão tổ ý cười xán lạn, nhìn thoáng qua Vạn Pháp Chân Quân một bên, có ý riêng.

“Các ngươi vào sinh ra tử vì liên minh, hoàn thành nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, cho dù là muốn một viên “Ngưng Anh đan”, cũng là chuyện đương nhiên.”

Cuối cùng, lão lại bổ sung một câu, đã trần trụi chỉ rõ rồi.

Dù sao ban thưởng của nhiệm vụ là do Thất Quốc Minh cấp cho, Thiên Phong làm lão tổ của tông môn, tất nhiên hi vọng đệ tử tông môn được ban thưởng càng phong phú càng tốt.

Bằng vào lực lượng của Nguyên Dương tông, cũng không luyện chế ra Ngưng Anh đan.

Lưu Ngọc lập tức lĩnh ngộ thâm ý trong đó, lập tức không chút khách khí mở miệng, chắp tay nói:

“Khởi bẩm lão tổ, đệ tử không dám giành công, cả gan muốn thỉnh cầu một phần “Thiên Tịnh thủy” và một viên “Thanh Liên đan”!”

Vào sinh ra tử hoàn thành nhiệm vụ gặt hái được thù lao, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên hắn mở miệng đương nhiên sẽ không có gì phải ngại.

“Ừm?”

Lời còn chưa dứt, động tác của Thiên Phong lão tổ dừng lại, đáy mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.

Lão vốn cho rằng, tên đệ tử này sẽ thừa cơ yêu cầu Ngưng Anh tam bảo.

Dựa theo đại công khi hoàn thành kế hoạch Trường An, thu hoạch được “Ngưng Anh đan” trọng yếu nhất đều không là vấn đề.

Lại không nghĩ tới, kẻ này lại chỉ cầu lấy “Thiên Tịnh thủy” và “Thanh Liên đan”.

Hai vật này, mặc dù cũng là linh vật Kết Anh, nhưng nếu luận giá trị, cộng lại cũng không thể so sánh với “Ngưng Anh đan” được.

Luận theo sự trợ giúp đối với việc “Ngưng Anh”, hai vật cộng lại so với “Ngưng Anh đan” cũng còn kém không ít.

Trong lúc nhất thời, Thiên Phong lão tổ cho là mình đã nghe lầm.

Vạn Pháp Chân Quân bên cạnh, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Lưu Ngọc vậy mà không yêu cầu Ngưng Anh tam bảo.

“Nếu bàn về linh vật trợ giúp lớn nhất với Nguyên Anh bình cảnh, không thể nghi ngờ chính là Ngưng Anh đan bên trong Ngưng Anh tam bảo, đây là thứ hấp dẫn mà bất kể tu sĩ Kim Đan nào cũng đều khó mà cự tuyệt được.”

“Thanh Dương tu vi đã đến Kim Đan hậu kỳ, không có khả năng không động tâm.”

“Nếu như vậy, liền chỉ có một khả năng.”

“Xem ra tên hậu bối tông môn này, ở Trung Vực quả thật có chút cơ duyên, chạy trước rất nhiều tiểu bối Kim Đan.”

Thiên Phong lão tổ nghĩ lại, rất nhanh đã nghĩ đến cái gì đó, không khỏi một lần nữa dò xét Lưu Ngọc lúc này.

Nếu như không có cơ duyên gì, với tu vi Kim Đan sơ kỳ lúc xuất phát, cũng không có khả năng còn sống trở về.

Đã không thừa cơ yêu cầu “Ngưng Anh đan”, như vậy chỉ có một khả năng, chính là loại đan dược này kẻ này đã có trong tay rồi.

“Không muốn “Ngưng Anh đan”, cũng không đòi hai bảo vật khác.”

Theo mạch suy nghĩ này, Thiên Phong lão tổ càng nghĩ càng chấn kinh.

Như vậy, một khi Lưu Ngọc xung kích Nguyên Anh bình cảnh, chỉ sợ xác suất thành công sẽ hơn hẳn rất nhiều tu sĩ!

“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Chuyện lớn như thế không thể qua loa được, một khi xác nhận là sẽ không thể hối hận.”

Chấn kinh thì chấn kinh, nhưng Thiên Phong lão tổ vẫn hỏi lại một lần nữa.

“Đa tạ lão tổ quan tâm, đệ tử đã đi ra quyết định, tuyệt không hối hận!”

Không chần chờ, Lưu Ngọc đứng ở dưới điện, trả lời chắc như đinh đóng cột.

Trong giọng nói của hắn tràn ngập tự tin, không có chút do dự nào.

“Tốt, tốt.”

“Vạn Pháp đạo hữu, ngươi xem thế nào?”

Thiên Phong lão tổ liền nói hai chữ “tốt”, không tiếp tục hỏi thăm nữa, quay đầu nhìn về phía Vạn Pháp Chân Quân bên cạnh.

Nghe vậy, Vạn Pháp Chân Quân bộ dáng văn sĩ trung niên, liếc mắt nhìn chằm chằm Lưu Ngọc lúc này, lập tức nhẹ gật đầu.

Thiên Phong lão tổ có thể nghĩ đến chỗ mấu chốt, lão tất nhiên cũng có thể nghĩ đến.

“Xem ra ở thời đại rung chuyển này, chắc chắn Nguyên Dương tông sẽ không trầm luân xuống dưới như vậy.”

Đứng ở trên điện nhìn xuống phía dưới, nhìn tên trông như tu sĩ phổ thông, Vạn Pháp Chân Quân bỗng nhiên có loại cảm giác này.

Vốn dĩ dù cho chuẩn bị đầy đủ, xung kích Nguyên Anh bình cảnh cũng chẳng may sẽ thất bại, nhưng nhìn thấy phong thái tự tin trong vỏ bọc bình thường của Lưu Ngọc, lão lại có một loại cảm giác kỳ quái.

Tên này tiểu bối Kim Đan, hơn phân nửa có thể toái Đan thành Anh!

“Liên minh khen thưởng, chẳng mấy chốc sẽ xuống tới, Thanh Dương ngươi cứ yên tâm.”

“Hoàn thành nhiệm vụ thập tử vô sinh, cho dù trước mắt chính là lúc đang cần dùng người, cũng phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”

“Trong khoảng thời gian gần tới đây, Thanh Dương ngươi không nên rời khỏi tông môn.”

“Nơi này không còn gì, ngươi lui xuống trước đi.”

Đạt được câu trả lời chắc chắn hài lòng, Thiên Phong lão tổ vẻ mặt ôn hoà nói.

“Đệ tử cẩn tuân sư thúc chi mệnh, gần đây sẽ không ra khỏi tông môn.”

“Đệ tử cáo lui!”

Nghe lời ấy, Lưu Ngọc lúc này mới trả lời.

Nói xong hắn thi lễ một cái, lại xoay người chắp tay về phía Vạn Pháp Chân Quân, sau đó hắn lập tức quay người chậm rãi ra khỏi đại điện.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy thái độ của Thiên Phong lão tổ đối xử với mình, đã có chỗ khác biệt với những Kim Đan khác.

Có điều là vì lý do an toàn, Lưu Ngọc dự định lần này sẽ dành hết thời gian nghỉ ngơi ở trong tông môn.