← Quay lại trang sách

Chương 1970 Ngoài dự liệu(2)

Dù sao tin tức hôm nay để lộ ra, đó chẳng hề ít chút nào.

Bất kể là nội dung của kế hoạch Trường An, hay là mình khả năng là người mang “Ngưng Anh tam bảo”, đều đáng giá để Nguyên Anh lão quái tự mình xuất thủ.

Loại vật như Ngưng Anh tam bảo này, cho dù là Nguyên Anh lão quái cũng sẽ động tâm.

Một khi tới tay, bất kể là bồi dưỡng hậu bối, hay là trao đổi bảo vật với Nguyên Anh khác, đều tuyệt đối là đồng tiền mạnh.

Kể cả là tu sĩ Nguyên Anh, muốn thu thập “Ngưng Anh tam bảo” bồi dưỡng hậu bối, đều là một chuyện cực kỳ khó khăn!

Cho nên cân nhắc đến đủ loại nhân tố, Lưu Ngọc dự định trực tiếp trốn trong tông môn, tu luyện tới Kim Đan đỉnh phong xung kích Nguyên Anh bình cảnh lại nói tiếp.

Hôm nay sở dĩ không thừa cơ yêu cầu “Ngưng Anh đan”, ngoại trừ lúc xung kích bình cảnh, đan này chỉ có thể dùng một viên.

Mà thu được linh vật khác, lại tăng thêm một bước tỷ lệ thành công bên ngoài, cũng là muốn có được sự ủng hộ Thiên Phong lão tổ.

Dù sao dị tượng khi xung kích Nguyên Anh khó mà giấu diếm, chỉ sợ phạm vi hai trăm dặm cũng có thể cảm giác được.

Ở Thiên Nam, một tu sĩ Nguyên Anh vô cùng nhỏ nhưng đã có thể ảnh hưởng đến hưng suy của một đại tông môn.

Chưa biết chừng, còn có lão quái Nguyên Anh, vào thời khắc mấu chốt bỏ đá xuống giếng.

Muốn xung kích bình cảnh, không có nơi nào thích hợp hơn so với tông môn, không thể thiếu sự ủng hộ của Thiên Phong lão tổ.

Huống hồ xung kích bình cảnh Nguyên Anh, cũng không phải tùy tiện tìm một chỗ là được, ít nhất phải có một đầu Linh mạch tứ giai mới không còn cản trở.

Mà bây giờ Linh mạch tứ giai ở Thiên Nam, không khỏi là nơi có chủ, phải bỏ qua tông môn đổi một địa điểm phù hợp hơn, đâu phải là chuyện dễ dàng?

Cho nên, như muốn xung kích bình cảnh Nguyên Anh, tông môn chính là nơi thích hợp nhất.

Cho nên Lưu Ngọc mới không có đòi Ngưng Anh đan, cố ý lộ ra một phần hư thực, biểu hiện ra vẻ tự tin và lực lượng.

Nếu không lấy giá trị của Ngưng Anh đan, cho dù mình không cần, cũng có thể dùng để trao đổi linh vật Kết Anh bình thường, như thế ngược lại càng thêm bí ẩn và an toàn.

“Thiên Phong sư thúc bên ngoài có vẻ không khác biệt so với ngày thường.”

“Nhưng ở trong linh giác, lại loáng thoáng có thể cảm giác được, sinh cơ tựa hồ suy yếu đến cực điểm, không còn dáng vẻ sinh cơ bừng bừng như ngày xưa.”

“Xem ra lời đồn không giả, Thiên Phong sư thúc xác thực bị thương thế nghiêm trọng, lúc này vẫn chưa có khỏi hẳn.”

Quay người đi hướng ra khỏi đại điện, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Linh giác huyền diệu khó giải thích, nhưng hắn lại có tự tin, Linh giác của mình thậm chí còn hơn một vài tu sĩ Nguyên Anh.

Lúc trước khi tiến vào trong điện, Lưu Ngọc đã phát giác được điều bất thường của Thiên Phong lão tổ, ngoài mặt mặc dù nhưng bất động thanh sắc, nhưng trong lòng rất nhanh đã dự định kế hoạch to gan.

Lấy trạng thái lúc này, nếu như sinh ra tâm làm loạn, hắn thôi động Phá Bại kiếm tự vệ không khó.

Đương nhiên, đây chẳng qua là kết quả xấu nhất, không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ, Lưu Ngọc cũng không nghĩ sẽ làm như thế.

Nếu sinh cơ của Thiên Phong lão tổ đã suy yếu, so với đao quang kiếm ảnh, hắn càng muốn hòa bình tiếp quản tông môn.

“Tông môn lúc này, Trường Phong chân nhân Kết Anh thất bại, không có bất kỳ Kim Đan nào có tỷ lệ Kết Anh cao hơn so với mình cả.”

“Nếu như không muốn Nguyên Dương tông cứ như vậy mà biến thành tông môn tam lưu, mình chính là lựa chọn chính xác nhất.”

“Hi vọng hết thảy phát triển theo phương hướng như trong dự đoán đi.”

Ra khỏi đại điện, hai mắt Lưu Ngọc nhắm lại, nhìn một chút mặt trời chiếu rọi qua dãy núi giờ Tỵ, trong lòng hắn yên lặng thầm nghĩ.

Hắn lập tức quay người đi đến lưng chừng núi, rất nhanh đã hóa thành một đạo độn quang màu xanh trở về Thanh Dương phong.

“Đáng tiếc, nếu như có thêm một viên Ngưng Anh đan, tỉ lệ bồi dưỡng được tu sĩ Nguyên Anh, lại có thể đề cao không ít.”

Trong điện, cảm giác được khí tức của Lưu Ngọc biến mất, Thiên Phong lão tổ có chút tiếc nuối.

Có điều là đây là công lao của Thanh Dương, tại tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này cân nhắc đến đại cục của tông môn, lão cũng không tiện cưỡng ép phải có được.

Mấy chục năm trước, ngoài ý muốn gặp phải Đại Yêu Vương tứ giai hậu kỳ, mặc dù Thiên Phong lão tổ may mắn thoát thân, thế nhưng Nguyên Anh đã bị thương thế khó mà khép lại.

Mặt ngoài không có dị dạng, nhưng vậy chẳng qua chỉ là ráng chống đỡ thôi.

Mỗi một năm, đều xói mòn đi không ít sinh cơ, kì thực đã kiên trì không ít năm.

“Tên hậu bối này không tệ.”

“Chúc mừng Thiên Phong đạo hữu, quý tông có người kế tục rồi.”

Vạn Pháp Chân Quân bỗng nhiên mở miệng, lời nói thâm ý sâu sắc.

“Hi vọng như thế đi.”

“Tên hậu bối này, đúng là người có khả năng ngưng kết Nguyên Anh nhất trong tông môn hiện tại.”

Thần sắc dưới đáy mắt sự lo lắng lóe lên một cái rồi biến mất, Thiên Phong lão tổ khôi phục vẻ cười, khách khí nói.

Phát giác được thực lực và tiềm lực của Lưu Ngọc, so sánh với tu sĩ Kim Đan hiện có ở tông môn, lão chăm chú suy tư một lát, liền đã làm ra một quyết định quan trọng.

Thanh Dương phong, phòng luyện công.

Lưu Ngọc ngồi xếp bằng, nhìn hai bình ngọc một trắng một xanh trước mắt, khóe miệng lộ ra một chút ý cười.

Lúc này, cách lần hai vị Chân Quân kia hỏi thăm, đã qua bảy ngày rồi.

Như là sợ hắn hối hận, vẻn vẹn chưa đến bảy ngày, hai loại linh vật đã đến trên tay hắn.

“Lần này, hiệu suất của Thất Quốc Minh vẫn rất cao.”

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc cầm lấy bình ngọc màu trắng, nhẹ nhàng mở nắp bình ra.

Xuyên qua miệng bình, có thể trông thấy một chút nước, linh khí nồng nặc từ trong đó toát ra, trong phòng lập tức tràn ngập một mùi thơm.

“Quả nhiên đúng là “Thiên Tịnh thủy”!”

Quan sát mấy hơi thở, Lưu Ngọc xác định linh vật thật hay giả, lúc này lại đậy lại, để tránh linh lực bị xói mòn.

Thiên Tịnh thủy, linh vật tam giai cực phẩm.

Vào lúc tu sĩ phá Đan thành Anh, có thể giúp Nguyên Anh làm vỡ vụn Kim Đan, giảm độ khó khi thoát khỏi trói buộc của Kim Đan, từ đó tăng xác suất Kết Anh thành công.

Mặc dù luận xác suất thành công khi xung kích Bình cảnh Nguyên Anh thì còn kém rất xa so với “Ngưng Anh đan”,“Bồi Anh Đan”, nhưng cũng là một loại linh vật hiếm có.

Xác nhận “Thiên Tịnh thủy” là thật hay giả xong, ánh mắt Lưu Ngọc lập tức xoay chuyển, lại nhìn về phía bình ngọc màu xanh khác.

Mở nắp ra, lấy đan dược trong đó ra.

Đan này lớn chừng long nhãn, toàn thân là màu xanh nhạt, bên ngoài thình lình có đường vân giống như thanh liên.

Thần thức liếc nhìn qua, bốn đạo linh văn điêu luyện sắc sảo, chính là linh đan tứ giai chính cống.