← Quay lại trang sách

Chương 1982 Dòng chảy ngầm mãnh liệt(2)

Không nghĩ tới lúc gặp lại, khí tức Lưu Ngọc vẫn là sâu không lường được, thậm chí so với Trường Phong trưởng lão còn kinh khủng hơn!

“Như thế xem ra, lời đồn quả nhiên không giả.”

“Thanh Dương sư huynh chẳng những tu vi gần đến Kim Đan đỉnh phong, mà lại có thể hoàn thành kế hoạch Trường An, chắc hẳn linh vật Kết Anh đã tới tay, đúng là người có hi vọng Kết Anh nhất của tông môn hiện giờ.”

“Đồng thời, chỉ sợ cũng là trưởng lão có thực lực mạnh nhất.”

Mặt ngoài không ngừng giao lưu, bên trong Nhan Khai hiện lên mấy ý nghĩ, xác nhận tính chân thực của lời đồn.

Lúc Lưu Ngọc về tông môn, hắn ta vừa vặn đang chấp hành nhiệm vụ ở Ngũ Hành quan ngoại cho nên chưa thể đến nhà bái phỏng.

Nhưng trước đây không lâu vừa về tông môn, đã nghe được một vài lời đồn.

“Kể từ đó, vẫn là phải theo Thanh Dương sư huynh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”

“Đi theo Thanh Dương sư huynh, luôn luôn tương đối may mắn.”

Cảm thụ khí tức sâu không lường được của đối phương, trong lòng người này âm thầm ra quyết định này.

Mặc dù tạm thời gia nhập vào một mạch biệt viện, nhưng Nhan Khai âm thầm làm ra quyết định, chờ lát nữa Lưu Ngọc như đưa ra ý kiến khác, nhất định vô điều kiện đứng về phía hắn.

“Nhan sư đệ, mời!”

Khách sáo vài câu, song phương nói về cảnh ngộ những năm nay, Lưu Ngọc chọn một chỉ chỗ ngồi chào hỏi rồi ngồi xuống, không có một chút cũng ý tứ khách khí nào.

“Thành tựu của người này, có lẽ sẽ không dừng bước Kim Đan kỳ.”

Lại một lần nữa nhìn thấy Nhan Khai, hắn chẳng biết tại sao dâng lên loại cảm giác này.

Hai người một phen thổi phồng lẫn nhau chuyên nghiệp, sau đó ai nấy tự ngồi xuống.

Trông thấy một màn này, bao gồm cả Lý Trường Phong trong đó, người tam mạch nói chuyện đều âm thầm nhăn mặt.

Tu tiên chi đạo càng đi về phía sau, mỗi một cảnh giới chênh lệch với nhau lại càng lớn.

Kim Đan hậu kỳ đặt ở Nguyên Dương tông, đã đủ để cạnh tranh với bất kỳ một người ở nhất mạch nào.

Thanh Dương tử cường thế, khiến bọn họ mơ hồ có chút bất an.

Thế lực Thanh Dương nhất hệ vốn là không thể bỏ qua, cộng thêm Thanh Dương tử Kim Đan hậu kỳ, đã là một cỗ lực lượng có thể chi phối thắng bại.

Vô luận đứng ở phương nào, đều dường như có thể trực tiếp ảnh hưởng đến quyết sách.

Đặc biệt là sư đồ nhất mạch và biệt viện nhất mạch, trong lòng lúc này đã trầm xuống, Lưu Ngọc ở trong mắt nhân mã hai phe, không thể nghi ngờ là thuộc về gia tộc nhất mạch.

Thật tình không biết, Lý Trường Phong cũng không chắc, không biết Lưu Ngọc tu vi tăng mạnh, vẫn sẽ nghe chỉ huy nữa hay không.

Người trẻ tuổi này, lão nhìn không thấu!

Dưới mặt bàn cuồn cuộn sóng ngầm, trên mặt bàn nhưng vẫn là phong thanh đàm tiếu, Lưu Ngọc ở trong gia tộc nhất mạch cũng coi là “Lão nhân”, trưởng lão gia tộc nhất mạch nhiệt tình chào hỏi.

Căn cứ vào thực lực tiềm lực, nhị mạch trưởng lão khác cũng là khuôn mặt tươi cười tiếp đón.

Một vài trưởng lão kiến thức rộng rãi thái độ mập mờ, giữa ngôn từ có ý riêng.

Đối với hành động Lưu Ngọc hoàn thành kế hoạch Trường An vĩ đại khen không dứt miệng, không hề keo kiệt lời tán dương, thậm chí xưng là “Thiếu niên anh hùng”.

Dù sao tiềm lực của “Thanh Dương tử” rõ như ban ngày, mặc dù người ở phe phái khác biệt, nhưng cũng không thể phá hết đường đi đúng không?

Có thể hoàn thành kế hoạch Trường An xưng là thập tử vô sinh, vạn nhất ngày sau đối phương thật sự Kết Anh thành công thì sao?

Kim Đan chân nhân sống mấy trăm năm, đã qua cái tuổi hành động theo cảm tính lâu rồi!

Đi đến vị trí trống ở giữa Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên ngồi xuống, dưới ánh mắt ra hiệu của Lưu Ngọc, hai nữ đã sớm đến lại ngồi xuống lần nữa.

Dưới hành động của hắn, Kỷ Như Yên đã sớm gia nhập Nguyên Dương tông, mặc dù chẳng phải dòng chính, nhưng miễn cưỡng cũng có tư cách gia nhập trưởng lão nghị sự, chỉ là quyền nói chuyện tương đối yếu ớt.

Một phen hàn huyên khách sáo, lần lượt có các trưởng lão đến ngồi xuống, tỉ như “Lãnh Nguyệt tiên tử” lúc Trúc Cơ Bạch Vũ Huyên.

Nhưng náo nhiệt cũng không lâu lắm, trong điện liền dần dần bình tĩnh lại.

Ai cũng biết, lần này lại muốn phái tu sĩ trước đến tiền tuyến, việc này liên quan đến lợi ích căn bản, tất cả mọi người không có tâm tư nói giỡn.

Nửa khắc trôi qua, không còn trưởng lão mới đến, mười tám người vây quanh một cái bàn tròn mà ngồi.

Trên mặt bàn, bày biện một bộ địa đồ thật to, trước người đám người cũng đặt vào một chén nóng linh trà nóng hổi.

Theo thanh âm tế phẩm linh trà thỉnh thoảng vang lên, bầu không khí trong điện dần dần trở nên ngưng trọng.

Đối diện bên trái, Nghiêm Quần Nhi bưng chén trà không nói một lời, ánh mắt lấp lóe sắc mặt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng cảm giác có chút không yên tâm.

Đối với việc cần phải làm của Lưu Ngọc sau đó, nàng có chờ mong lại lo lắng.

“Sư muội không cần phải lo lắng, hết thảy ta đều đang nắm giữ.”

Ngay vào lúc Nghiêm Quần Nhi đang suy nghĩ lung tung, một đạo thanh âm ung dung trầm ổn bỗng nhiên vang lên bên tai.

Nghe được truyền âm, nàng vô ý thức ngẩng đầu, đối đầu đối mắt với người kia.

Đón ánh mắt, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, cho nàng một ánh mắt yên tâm.

Không quan trọng, ta sẽ ra tay.

Nghiêm Quần Nhi khẽ giật mình, vẻn vẹn một cái chớp mắt đã không kiên trì nổi, nội tâm dâng lên sự xấu hổ khó mà ngăn cản, lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm chén trà.

Nhiều Kim Đan đồng môn ở đây như vậy, mạo muội thả ra thần thức xem xét người khác, đó là cực kỳ chuyện thất lễ, làm không tốt sẽ bởi vậy mà kết thù.

Thêm nữa hai người giao lưu chỉ có một cái chớp mắt, tuyệt đại đa số người đều sẽ không phát hiện.

Có điều là Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên không ở trong số đó, hai người thời khắc chú ý động tác của Lưu Ngọc, đồng thời vô cùng cảnh giác Nghiêm Quần Nhi, cho nên nhạy cảm phát giác được hai người giao lưu.

Còn có mấy vị trưởng lão của gia tộc nhất mạch, cũng chú ý tới giao lưu bí ẩn giữa hai người, ánh mắt trở nên cổ quái.

Dù sao một ít chuyện giữa hai người kia, ở trong tu sĩ gia tộc nhất mạch, sớm cũng đã không phải là bí mật gì.

Trừ cái đó ra, còn có một nam tu mặc trường bào nền trắng tơ vàng, nhìn qua lộ ra hết sự sắc bén, cũng chú ý tới dị sắc của Nghiêm Quần Nhi.

Lúc này, sắc mặt gã liền trầm xuống, có điều là rất nhanh đã khôi phục như lúc ban đầu.

Người này tên là Kim Văn Hạo, là tân tấn tông môn trưởng lão trong những năm Lưu Ngọc không ở tông môn.

Mặc dù thời gian Kết Đan ngắn, nhưng bởi vì là tư chất song linh căn, thêm nữa Kim Đan lục phẩm rất không tầm thường, bản thân cũng dám đánh dám liều, tu vi tiến cảnh hết sức nhanh chóng.

Kết Đan chỉ mới bốn năm mươi năm, đã tu luyện tới Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa lại là một kiếm tu chiến lực cường đại, thực lực có thể so với tu sĩ Kim Đan trung kỳ.