Chương 1995 Nguyên Anh đại đạo (Phần tiếp) (3)
Càng đến gần Thông Thiên phong, Linh khí càng bị hút mạnh hơn, tốc độ hội tụ cũng nhanh hơn.
Do vậy, dấu hiệu Kết Anh không còn có thể che giấu được nữa, gần một nửa sơn môn Nguyên Dương Tông có thể phát hiện ra biến động bất thường của Linh khí thiên địa.
Một lượng rất lớn Linh khí thuộc các thuộc tính khác nhau được Tụ Linh trận chuyển hóa thành thuộc tính Hỏa và thuộc tính Mộc.
Trong động phủ, bởi vì thiên địa Linh khí thực sự quá đậm đặc nên thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu hóa lỏng, thỉnh thoảng giữa không trung lại xuất hiện chất lỏng màu đỏ hoặc là màu xanh lục.
Quá trình thai nghén Nguyên Anh đang ở bước quan trọng nhất, Lưu Ngọc quyết định vận chuyển công pháp vượt mức bình thường, vừa tăng nồng độ Linh khí trong động phủ vừa tăng tốc độ tích lũy pháp lực.
Còn về mặt khí huyết thì vận chuyển “Tinh Thần chân thân”, hoa văn hình tròn ở lồng ngực lấp lóe Linh quang màu đỏ, cố gắng hết sức khai thác nhiều tinh chất khí huyết hơn.
Ngay lập tức, tinh chất khí huyết tuôn ra nhiều hơn, hội tụ lại một chỗ, trông như chiếc cầu vồng màu đỏ thẫm, cuối cùng nhập vào Kim Đan màu xanh đậm.
Nhục thân của mình đương nhiên Lưu Ngọc biết giới hạn tối đa của nó là gì, hiện tại hắn chỉ mới yếu đi nhưng thực ra vẫn còn rất nhiều tiềm lực có thể khai thác.
Với cường độ kinh mạch hiện tại thì có vận chuyển công pháp vượt mức bình thường cũng không thành vấn đề.
Linh khí nồng nặc thấm qua da vào trong cơ thể, tuần hoàn đủ bảy mươi vòng lớn, luyện hóa thành pháp lực, đổ về phía đan điền.
Lập tức, mực nước của Hồ pháp lực dừng sụt giảm, thể tích hồ cũng ngừng thu nhỏ lại, miễn cưỡng đạt tới mốc cân đối vào ra.
Hai mươi hơi thở, ba mươi hơi thở…
Mãi tận nửa canh giờ sau, Kim Đan, hay phải nói là hình thức sơ khai của Nguyên Anh mới từ từ dừng hấp thụ pháp lực và khí huyết.
Sóng lớn lắng lại, tinh chất khí huyết tan ra toàn thân, đan điền dần bình lặng trở lại.
“Cuối cùng cũng xong, chuyện này khó hơn tưởng tượng!”
“Tuy nhiên, dù sao cũng đã hoàn thành rồi, tuy cam go nhưng không gặp trục trặc gì.”
Lưu Ngọc chợt nghĩ.
Lúc này, Nguyên Anh đã thành hình hoàn chỉnh bên trong Kim Đan.
Nhưng hắn còn chưa kịp vui sướng thì trong lòng chợt trở nên cực kỳ nặng nề, bởi một giây sau, một âm thanh rất khẽ chợt vang lên.
“Rắc!”
Cùng với tiếng động vang giòn ấy, bề mặt hoàn hảo không chút tì vết của Kim Đan đột ngột xuất hiện một vết nứt!
Một chùm Linh quang màu xanh sáng rực chiếu ra ngoài qua khe hở!
Lúc này, một chút Kim Đan bổn nguyên cuối cùng đã bị Nguyên Anh vừa mới thành hình hấp thụ hết.
Uy thế của Kim Đan đã rớt khỏi tam giai, thậm chí còn thua cả một số tu sĩ Trúc Cơ.
Ngay sau khoảnh khắc vết nứt xuất hiện, Lưu Ngọc cảm nhận một cách rõ ràng cảm giác áp bách khó tả đang đánh tới từ bốn phương tám hướng.
Toàn phương vị, không góc chết.
Lúc này, hắn chính là Nguyên Anh, Nguyên Anh chính là hắn!
Không đột phá được sự trói buộc của Kim Đan thì không thể hoàn thành thăng hoa, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ thân tử đạo tiêu.
Chết từ trong trứng nước!
“Răng rắc.”
Trên viên Kim Đan lớn chừng một quả bóng ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt.
Một vết, hai vết, rồi ba…
Càng ngày càng có nhiều vết hơn, chỉ ngắn ngủi trong vài hơi thở, nó đã trải rộng dày đặc trên bề mặt viên Kim Đan.
Trên dưới trái phải, một cảm giác áp bách ngột ngạt khiến người khác nghẹt thở truyền đến.
So với bước đầu tiên là “thai nghén Nguyên Anh”, thời gian của nó thường vô cùng dài, toàn bộ quá trình nhanh nhất cũng có thể mất đến nửa tháng, thế nên thời gian ở bước thứ hai ngắn hơn nhiều.
Thành hay bại, hơn mười hay hai mươi hơi thở nữa sẽ lập tức thấy rõ!
“Lúc này Nguyên Thần và Nguyên Anh hợp thành một, nếu không có sự chuẩn bị trước, chúng căn bản không thể tách ra.”
“Một khi Toái Đan thất bại, chính mình cũng sẽ thân tử đạo tiêu.”
“Tốc độ của mình phải nhanh hơn!”
Nhận thấy được tình cảnh nguy hiểm trước mắt, trong lòng Lưu Ngọc xuất hiện suy nghĩ này, thế rồi hắn lập tức hành động.
Bên trong Kim Đan lớn chừng một quả bóng, ban đầu là một đại dương xanh ngát, tràn đầy Kim Đan bổn nguyên phong phú.
Chỉ là theo sự phát triển mạnh mẽ của Nguyên Anh, bổn nguyên đã sớm bị hấp thụ gần như cạn kiệt, khiến bên trong chỉ còn một mảnh trống rỗng tối tăm, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng bên ngoài.
Một “đứa trẻ” màu xanh đậm cao ba chừng tấc, đôi mắt nhắm chặt ngồi xếp bằng, quanh thân tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chiếu sáng nơi tối tăm này.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng xanh, có thể nhìn thấy xung quanh “bức tường” cũng là màu xanh.
Từng sợi tơ xanh giống như mạch máu, lan rộng tám phương bốn hướng của “bức tường”, dày đặc quấn quanh thân thể của “đứa bé”.
Nếu như dùng thần thức để quan sát, có thể nhìn thấy bên trong từng sợi tơ lúc này đang có một ít chất lỏng trong suốt chuyển động, chúng đang liên tục vận chuyển chất dinh dưỡng.
Trước khi Nguyên Anh chưa thành hình, những sợi tơ màu xanh dày đặc này chính là huyết mạch, là chìa khóa để Nguyên Anh có thể phát triển khỏe mạnh.
Nhưng lúc này, nó ngược lại đã trở thành những sợi xiềng xích, khiến cho Nguyên Anh không thể dễ dàng di chuyển, cuối cùng khiến việc Toái Đan thành Anh trở nên khó khăn hơn.
Cho nên, bước đầu tiên của quá trình Toái Đan này, chính là phải thoát khỏi những sợi xiềng xích trói buộc đó!
Khi Lưu Ngọc đang suy nghĩ, đứa trẻ mập mạp cao ba tấc đột nhiên mở mắt ra, một luồng ánh sáng thần thánh rực rỡ bắn ra từ trong mắt đứa trẻ.
“Leng keng.”
Bên trong Kim Đan, hai cánh tay nó khẽ cử động, từng âm thanh kim loại va chạm vào nhau lập tức vang lên.
Xiềng xích trông có vẻ yếu ớt, nhưng độ bền của nó có thể so sánh với Pháp Bảo!
Hơn nữa phẩm chất Kim Đan càng cao, những sợi gông xiềng này càng cứng rắn, thế nên không có gì quá ngạc nhiên khi có rất nhiều Nguyên Anh mới sinh ra đã chết non ở bước này.
Lấy Kim Đan cửu phẩm làm cơ sở, Nguyên Anh sinh ra hiển nhiên sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng đồng thời, xiềng xích trói buộc Nguyên Anh cũng mạnh mẽ hơn.
Nhưng tại thời điểm này, phẩm chất Kim Đan không có gì khác biệt, tất cả đều là cửa ải cửu tử nhất sinh, vô cùng khó khăn.
“Lúc này còn không thể sử dụng pháp thuật và thần thông.”
“Thích nghi với trạng thái Nguyên Anh cũng cần một khoảng thời gian.”
“Với tốc độ xuất hiện vết nứt vào lúc này, chỉ sợ sau khoảng hai mươi hơi thở nữa, Kim Đan sẽ hoàn toàn tan vỡ, Nguyên Anh cũng sẽ tiêu vong theo.”
Khống chế Nguyên Anh không ngừng di chuyển, Lưu Ngọc nỗ lực thích ứng với trạng thái lúc này, lập tức hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.