Chương 2001 Thiên đường và địa ngục, cuối cùng ta cũng có quyền chọn lựa!
Thần thức nhìn thoáng qua Nễ Hoàn Cung, quả nhiên hắn không thể cảm ứng được điểm sáng xanh biếc quen thuộc.
Tâm ma Nguyên Anh tuy không phát hiện ra sự tồn tại của Tiên Phủ, nhưng nó cũng mơ hồ đoán được Lưu Ngọc có sự trợ giúp nào đó, cho rằng đây chính là sơ hở lớn nhất của hắn.
Không có Tiên Phủ, Lưu Ngọc cũng không hoảng loạn.
“Mặc dù không có Tiên Phủ làm chỗ dựa, nhưng mình cũng không quên đi những kinh nghiệm tu luyện của bản thân.”
“Huống chi, mình còn biết trước được rất nhiều chuyện…”
“Thanh Dương công pháp, Tinh Thần chân thân, Tôn Thần diệu pháp và các loại công pháp khác cũng không cần phải thu thập lại lần nữa, còn có trình độ Luyện Đan Tông Sư.”
Hắn tính toán ưu thế của mình, mặc dù hiện tại không có Tiên Phủ làm chỗ dựa, nhưng để tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong hắn vẫn có tự tin mười phần.
“Có thể lưu giữ kinh nghiệm tu luyện, trình độ luyện đan, cùng với hơn hai trăm năm kinh nghiệm, các loại công pháp, và thần thức cường đại.”
“Đều nhờ vào công lao của “Thanh Liên đan” và các Linh vật khác.”
“Nếu như tu sĩ bình thường bước vào cửa ải này, chỉ sợ cũng chỉ có ưu thế như thế này thôi.”
Nhiều suy nghĩ khác nhau lóe trên trong đầu, Lưu Ngọc bắt đầu kiểm kê Linh Thạch, đan dược, bắt đầu lập kế hoạch tu luyện. …
[Mười tám tuổi, tu vi của ngươi là Luyện Khí tầng bốn, nhẫn trữ vật chỉ còn lại hơn ba trăm khối Linh Thạch.]
[Nhưng ngươi đã liệu trước, đã sớm lên kế hoạch từ lâu.
Bằng cách tiếp cận trình độ Luyện Đan Tông Sư, ngươi mua Linh dược để bí mật luyện đan, thu một lượng lớn tài nguyên.]
[Ngươi bày ra trình độ luyện đan nhất định, thanh danh trên phương diện luyện đan dần dần được truyền ra, thu hút sự chú ý của cao tầng trong tông môn.]
[Hai mươi mốt tuổi, trong tay có đủ tài nguyên, cộng thêm kinh nghiệm tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong, ngươi thành công đột phá đến Luyện Khí tầng tám.
Việc này không khỏi khiến người khác chú ý, thế nên ngươi dùng thủ đoạn, giấu tu vi xuống Luyện Khí tầng sáu.]
[Ngươi đến phường thị Gia Thái bán đan dược, đột nhiên ngươi nhớ ra Nghiêm Quần Nhi sắp bị truy sát, thế nên ngươi thuận tay cứu nữ nhân này một mạng, rồi lưu lại một bóng lưng cao lớn.]
[Lúc này, ngươi là Luyện Đan Sư nhất giai có chút tiếng tăm trong tông môn, Nghiêm Hồng Ngọc vô cùng coi trọng tương lai của ngươi, cho rằng ngươi và Nghiêm Quần Nhi vô cùng xứng đôi.]
[Hai mươi ba tuổi, ngươi thế như chẻ tre, thuận lợi tu luyện đến Luyện Khí viên mãn.
[Danh tiếng luyện đan của ngươi càng lúc càng lớn, dần dần được mọi người trong tông môn biết đến.]
[Hai mươi tư tuổi, vì để có được Trúc Cơ đan, ngươi và Nghiêm Quần Nhi kết làm đạo lữ.]
[Hai mươi bảy tuổi, thông qua một hoạt động của Nghiêm gia, ngươi thành công có được một viên Trúc Cơ đan và thăng lên Trúc Cơ thành công.]
[Bốn mươi tuổi, ngươi tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, tự nhận thức được bản thân đã có đủ thực lực để tự bảo vệ, đủ để hành tẩu ở Tu Tiên Giới, thế nên ngươi không từ mà biệt rời khỏi Nghiêm gia.]
[Trong quá trình hành tẩu, ngươi gặp một gã ma tu Trúc Cơ đang huyết tế hàng ngàn người phàm, thế nên ngươi ra tay “trảm yêu trừ ma”.]
[Dựa trên nguyên tắc không lãng phí, sau khi trảm yêu trừ ma, ngươi lợi dụng máu tươi và sinh hồn, tế luyện một cây Vạn Hồn phiên.]
[Bốn mươi mốt tuổi, trảm yêu trừ ma…]
[Bốn mươi lăm tuổi, trảm yêu trừ ma…]
[Tám mươi tuổi, ngươi lần lượt tham gia “Trận chiến mỏ quặng Linh Thạch” và “Trận chiến diệt Yến”.
Dựa vào ưu thế biết trước tương tai, ngươi thu được một lượng lớn tài nguyên, tu vi cũng tăng lên tới Trúc Cơ đỉnh phong.]
[Chín mươi tuổi, ngươi tham gia hội đấu giá, lấy được một viên “Kết Kim đan”.
Bị hơn mười tu sĩ Trúc Cơ bám đuôi, ngươi một tay Thanh Dương Ma Hỏa một tay Vạn Hồn phiên, sạch sẽ lưu loát giết chết những tên tu sĩ này.
Lúc này uy danh của ngươi đã truyền ra, bởi vì ngươi thường xuyên sử dụng Thanh Dương Ma Hỏa và Vạn Hồn phiên, dù là trong hay ngoài tông môn, đều có không ít đồng môn gọi ngươi là “Thanh Dương lão ma”.]
[Chín mươi ba tuổi, ngươi Kết Đan thành công!]… …
Bóng đêm càng lúc càng tối hơn.
Không biết đã trải qua qua bao lâu, những đám mây ngũ sắc trên bầu trời đột nhiên chuyển động, dùng tốc độ trước đó chưa từng có rót vào động phủ phía dưới.
Chỉ ngắn ngủi hơn mười hơi thở, những đám mây vốn đẹp đẽ nay đã biến mất.
“Ầm ầm!”
Bầu trời thay đổi, tiếng sét vang dội.
Vô số đám mây đen cuồn cuộn hướng Thông Thiên phong mà bay đến, phạm vi trải rộng hơn trăm dặm.
Một cỗ sức mạnh thần thánh rực rỡ bao trùm toàn bộ nơi này, khiến tất cả tu sĩ Kim Đan đều cảm thấy run rẩy.
Nguyên Anh lôi kiếp!
“Là Nguyên Anh lôi kiếp!”
“Phu quân đã vượt qua ba cửa ải đầu tiên, chỉ cần chàng vượt qua cửa ải tiếp theo, Kết Anh lập tức thành công!”
Trên đỉnh Thanh Dương phong, nhìn Nguyên Anh lôi kiếp có thể hạ xuống bất cứ lúc nào ở phía xa, Giang Thu Thủy bỗng nhiên lên tiếng.
Có vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng.
Bên cạnh, Kỷ Như Yên yên lặng gật đầu, không chớp mắt nhìn về phía xa.
Nguyên Anh lôi kiếp trong mấy chục hơi thở ngắn ngủi đã ngưng tụ xong, tất cả tu sĩ còn chưa kịp phản ứng thì nó đã liên tục giáng xuống.
“Ầm!”
Sấm sét màu tím thắp sáng bầu trời đêm, như thể trong nó ẩn chứa uy năng khó lường có thể xé rách thiên địa, khiến toàn bộ tu sĩ Kim Đan đều phải run sợ.
Có điều lôi kiếp của Lưu Ngọc cũng không khác gì nhiều so với những Tân Tấn Nguyên Anh bình thường khác, chỉ là uy năng của nó hơi lớn hơn một chút mà thôi.
Với thực lực của hắn, ngưng kết Nguyên Anh rồi vượt qua lôi kiếp hiển nhiên là chuyện không thành vấn đề.
“Xoèn xoẹt!”
Tia sét màu tím như cuồng phong bão táp, nó căn bản không hề có ý định cho tu sĩ cơ hội thở dốc, giáng xuống tất cả chỉ trong mười hơi thở ngắn ngủi.
Nhưng trên đỉnh Thông Thiên phong, một cỗ khí tức chẳng những không biến mất, ngược lại nó càng ngày càng bộc phát mạnh mẽ.
Mây kiếp tiêu tán, một cỗ Linh áp như núi như biển đột nhiên quét ngang bốn phương.
Nguyên Anh đại thành!
Mây kiếp tan biến, luồng Linh áp Nguyên Anh kia xông thẳng lên mây xanh và còn lan rộng hơn thế nữa.
Lúc này, các đệ tử đều hiểu, tông môn lại sinh ra thêm một vị Nguyên Anh lão tổ nữa!
“Chúc mừng Nguyên Anh lão tổ đại thành!”
Ngay lập tức, có đệ tử lanh lợi cung kính hành lễ, quay về phía Thông Thiên phong hô to, mặc kệ hắn có nghe thấy hay không.
“Lão tổ vạn tuế!”