Chương 2002 Thiên đường và địa ngục, cuối cùng ta cũng có quyền chọn lựa! (2)
Các đệ tử khác cũng hoàn hồn, vừa khom lưng tỏ ý thành kính vừa hô vạn tuế.
Đối với Nguyên Dương Tông, đây đương nhiên là thời khắc cực kỳ trọng đại!
Có không ít đệ tử đã biết chuyện Thiên Phong lão tổ bị trọng thương, cho nên từ lâu trong lòng đã cảm thấy lo sợ bất an.
Nếu như vị lão tổ đóng vai trò như Định Hải Thần Châm này có mệnh hệ gì thì chẳng biết tông môn sẽ đi đâu về đâu, liệu có tan thành mây khói hay không…
Tuy nhiên, nếu có thêm một vị Nguyên Anh lão tổ nữa thì không cần phải lo lắng về chuyện này nữa, khả năng chống lại các mối đe dọa của tông môn cũng tăng mạnh, bọn họ cũng có thể thanh thản, bình tâm tu luyện với tư cách là đệ tử của tông môn.
Cho nên lúc này đây, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều chúc mừng từ tận đáy lòng.
Những lời chúc tụng tới từ bốn phương tám hướng vốn có phần lẻ tẻ dần dần đều nhịp.
Dưới sự hỗ trợ của pháp thuật lại càng có cảm giác như tiếng núi kêu biển gầm!
Dâng hoa tươi lên núi gấm, bái lạy, hô vạn vạn tuế!
“Lão tổ vạn tuế!”
Ngay cả Kim Đan trưởng lão kiêu căng, lúc này đây cũng buộc phải khom lưng, hô “vạn tuế”.
Vượt qua lôi kiếp, đứng trên đỉnh Thông Thiên phong, Lưu Ngọc hăng hái cầm thương đứng tại chỗ, chỉ có hơi thở là hơi loạn nhịp một chút.
“Hay lắm!”
Lúc này, nghe thấy tiếng chúc mừng tới từ bốn phương tám hướng tựa như núi kêu biển gầm, hắn bất giác nở nụ cười, tâm trạng rất vui vẻ.
Hoàn toàn không cần bất kỳ toan tính cân bằng quyền lực gì, bản thân tu sĩ cấp cao đã là đại diện của “quyền lực lớn”.
Quyền lực tập trung vào ai thì lòng người hướng về đó!
“Chúng đệ tử không cần đa lễ, trở về tu luyện đi, đừng vì chuyện này mà làm rối loạn hoạt động của tông môn.”
Không thấy Lưu Ngọc mở miệng nhưng âm thanh oai nghiêm, trầm ổn của hắn vẫn vang rõ ràng bên tai từng tu sĩ một.
“Ầm.”
Sau đó, tất cả tu sĩ trông thấy đỉnh Thông Thiên phong đột nhiên bùng lên Linh quang màu xanh sáng chói tột độ, tựa như một vầng thái dương tỏa sáng khắp mọi nơi, soi khu vực bán kính một trăm dặm quanh nơi này sáng như ban ngày.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của lão tổ.”
Muôn triệu tu sĩ từ khắp bốn phương tám hướng lập tức vâng lệnh.
Trên bầu trời đêm, ánh sáng xanh vô tận lóe lên một cái rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
Các đệ tử đều hiểu, lão tổ vừa mới vượt qua lôi kiếp Nguyên Anh nên hiện tại cần phải củng cố cảnh giới.
Thế nhưng, sau khi nghe lệnh, vẫn có rất nhiều đệ tử không muốn rời đi, đứng tại chỗ ngẫm lại thời khắc long trọng vừa rồi.
Dựa theo nhiều tin đồn khác nhau thì hiện tại ở Thiên Nam chỉ có ba tu sĩ Hóa Thần, mỗi liên minh chỉ có một vị thần quân.
Ba vị thần quân thường không hiện thân suốt mấy trăm năm trời, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không biết được tin tức gì về họ.
Với tình hình như vậy, Nguyên Anh chân quân là lực lượng có sức chiến đấu mạnh nhất, có thể quyết định chuyện thịnh suy của cả một đại tông môn.
Có thể nói, hiện tại, ở Thiên Nam, những chuyện mà mỗi một vị tu sĩ tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh trải qua đều có thể gọi là truyền kỳ sống.
Nếu như viết thành tiểu thuyết hay thoại bản, chắc chắn sẽ bán rất chạy.
Thần quân là thần thoại, chân quân là truyền kỳ!
Vậy mà vừa rồi, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến sự ra đời của một vị truyền kỳ, đây là chuyện may mắn biết nhường nào?
Sau này bọn họ có thể dùng nó để khoác lác, lúc đi ra ngoài gặp đồng đạo có thể khoe mình từng chứng kiến một vị chân quân ra đời!
“Thanh Dương chân… quân.”
Dần dần, mọi người tản đi, rất nhiều đệ tử cấp thấp vẫn còn sôi nổi thảo luận về con đường quật khởi của “Thanh Dương lão tổ”. …
Vượt qua lôi kiếp, Lưu Ngọc cách không trung truyền âm, nói ngắn gọn với Thiên Phong lão tổ mấy câu rồi trở về động phủ củng cố cảnh giới.
Có “Ngưng Anh đan” hỗ trợ, sau đó lại thi triển Kết Anh bí pháp, mặc dù Nguyên Anh vô cùng vững chắc nhưng tốt hơn hết là hắn không nên quá chủ quan thì hơn.
“So với mười lăm năm trước, dường như sức khỏe của Thiên Phong lão tổ đã giảm sút nhiều.”
“Chẳng khác gì… Nến tàn trong gió, e là thọ nguyên không còn lại bao lâu nữa.”
Trong động phủ, Lưu Ngọc ngồi xếp bằng, trong lòng lóe lên suy nghĩ này.
Sau khi thăng cấp lên Nguyên Anh, Linh Giác vốn cực kỳ nhạy cảm của hắn lại càng mạnh thêm.
Dù cho đối phương thi triển bí thuật che giấu thì hắn vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra vấn đề.
Có điều, hiện tại, chuyện quan trọng nhất với hắn là sớm ngày củng cố vững chắc cảnh giới.
Còn sau khi xuất quan sẽ làm gì thì Lưu Ngọc không tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa.
“Dù sao đi nữa, cuối cùng cũng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh rồi.”
Cảm nhận thấy pháp lực mênh mông vô tận trong đan điền và Nguyên Anh sống động như thật, nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt hắn, mãi không bình tâm lại được.
Nếu như ví pháp lực ở giai đoạn Kim Đan đỉnh phong là một dòng sông, vậy thì pháp lực sau khi ngưng kết Nguyên Anh là biển rộng.
Pháp lực vẫn chưa hồi phục về trạng thái sung mãn nhất nhưng Hồ pháp lực đã rộng gấp mấy lần so với trước đây.
Không chỉ tăng lên về số lượng mà hiện tại, sức mạnh ẩn chứa trong từng sợi pháp lực đều vượt xa khi ở cảnh giới Kim Đan.
Cho dù không sử dụng Pháp Bảo, pháp thuật, chỉ đơn giản thô bạo đánh ra pháp lực thì cũng vẫn có thể bắn xa cách cơ thể mười mấy dặm mà không hề bị tiêu tan, thực sự có thể lấy đầu kẻ địch cách trăm dặm!
Cảm nhận được uy lực lớn mạnh trong từng động tác của cảnh giới Nguyên Anh, Lưu Ngọc hơi thất thần.
Mình đã thực sự tới cảnh giới được gọi là “lão tổ” rồi sao?
Nụ cười trên mặt hắn càng to hơn, cảm giác không chân thực tựa như đang nằm mơ vậy.
Tâm hồ nổi lên gợn sóng, mất một lúc mới tĩnh lặng trở lại.
Dù cho có Tiên Phủ làm chỗ dựa nhưng con đường long đong, lận đận tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh cũng đã phải trải qua mấy lần suýt chết.
Nếu không nhờ hắn tàn nhẫn, quả quyết, cẩn thận thì e đã uổng mạng từ lâu!
Lưu Ngọc cười to một lúc lâu rồi dần dần dừng cười, nét mặt lại bình thản trở lại.
Cảnh giới Nguyên Anh chỉ là một cột mốc quan trọng trên con đường tu tiên, thậm chí còn không phải là đỉnh cao của giới này, còn lâu mới tới mức tự do tự tại, thích làm gì thì làm.
Dù cho nhờ có Phá Bại kiếm nên hắn đã có khả năng tự vệ nhất định, không còn ở dưới tầng chót sống ngày nào biết ngày nấy nữa nhưng cũng vẫn không thể hành xử quá mức ngông cuồng.
Nếu không, sớm muộn gì cũng có ngày phải đối mặt với mối hiểm nguy ngoài sức tưởng tượng.
“Ở Trung Vực, mình đã để lộ Linh Bảo, cảnh giới Nguyên Anh vẫn chưa đủ để bảo vệ được Linh Bảo.”
“Mặc dù Thiên Nam đã cắt đứt liên hệ với Trung Vực mười mấy vạn năm nhưng khó đảm bảo sau này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Tốt hơn hết là phải nhanh chóng tu luyện, nâng cao thực lực thì mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình khi ngày ấy xảy tới!”
Muôn vàn suy nghĩ lướt qua trong lòng, sau khoảnh khắc kích động ngắn ngủi, Lưu Ngọc tỉnh táo trở lại.