Chương 2011 Giật mình khỏi giấc mộng(2)
Thực lực của lão tương xứng với Thiên Phong lão tổ, thực lực mấy trăm năm qua ngang nhau cũng không phân thắng bại.
“Thiên Phong sư huynh cớ gì nói ra những lời này?”
“Có lẽ…”
Nghe vậy, Lưu Ngọc “chấn kinh” nói.
“Không tệ.”
Thiên Phong lão tổ gật đầu khẳng định.
“Mấy chục năm trước, bổn tọa chấp hành nhiệm vụ liên minh không may đụng trúng “Hắc Giao Vương”.”
“Mặc dù may mắn giữ được tính mạng nhưng bản nguyên Nguyên Anh tổn hao quá nhiều, cuối cùng lưu lại thương thế khó mà trị khỏi.”
“Trước mắt, đã đến lúc dầu hết đèn tắt, nếu không cũng sẽ không đả động đến việc đệ bế quan.”
Lão thản nhiên thừa nhận cũng nói ra cảnh ngộ mình gặp phải vài chục năm trước.
“Tạo hóa trêu ngươi, không ngờ rằng đúng là như thế.”
“Sư huynh yên tâm, Lưu mỗ hiểu rõ nên làm cái gì.”
Nghe xong tiền căn hậu quả, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.
Hắc Giao Vương chính là Yêu Vương huyết mạch Linh yêu đứng đầu, đồng thời cảnh giới của đã đạt đến hậu kỳ tứ giai, Thiên Phong có thể thoát ra khỏi tay một Yêu Vương thế này thì đúng là một chuyện rất may mắn.
Cho dù với đề nghị “nhẫn vài trăm năm” này hắn hơi xem thường. Nhưng trước mắt người này sắp tọa hóa, Lưu Ngọc cũng không có tâm trạng tranh luận với người ta, chỉ khẽ gật đầu từ chối cho ý kiến.
“Như thế… Tông môn giao lại cho sư đệ.”
“Bổn tọa đi vậy!”
Nói xong câu này, bất chợt Thiên Phong lão tổ đã bay đến trên vách núi.
“Ha ha ha…”
Lão cất tiếng cười to, tiếp đó vừa bấm pháp quyết vừa giải trừ pháp thuật che lấp khí tức trên các huyệt vị của cơ thể.
Trong chốc lát, Linh áp cấp độ Nguyên Anh trung kỳ lập tức tản ra.
Linh áp tựa như dời núi lấp biển này lan tràn bàng bạc, nhưng trong từng ngóc ngách lại lộ ra một ít khí tức suy bại, mục nát.
Tựa như sự xoay vần của năm tháng, biển cạn đá mòn, núi non hóa thành đất bằng.
Chỉ một thoáng sau, Thiên Phong lão tổ không còn áp chế loại suy bại này nữa, cả cơ thể cũng bắt đầu lấp lánh Linh quang màu trắng.
Bên trong Linh quang màu trắng nhu hòa, cơ thể của lão bắt đầu tiêu tán từ dưới lên trên, phóng xuất ra Linh khí dồi dào.
“Ầm ầm!”
Giờ khắc này, Thiên Phong lão tổ tựa như một viên ngôi sao màu trắng, tràn ngập ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng toàn bộ bóng đêm mờ mịt vô tận phía trước.
Từ lúc lão tu hành đến nay đã tích được bao nhiêu pháp lực thì bây giờ đều nhanh chóng tỏa ra theo những tia sáng lấp lánh này.
“Hít hít…”
Lạc ấn trong thần thức chủ động tiêu tán sau đó hóa thành Linh khí trời đất vô chủ, hình thành một trận Linh khí dồn dập.
Sương mù màu đỏ lập tức xuất hiện ở sườn núi Thông Thiên phong, chỉ thoáng cái đã bao phủ phạm vi hai, ba mươi dặm.
Thừa dịp còn có thể nắm giữ, Thiên Phong lão tổ điều khiển lượng lớn Linh khí của mình cố gắng dung nhập vào bên trong Linh mạch Thông Thiên phong.
“…”
Ánh mắt Lưu Ngọc lấp lánh, yên lặng nhìn chằm chằm một màn trước mắt.
Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở…
Đảo mắt đã qua mười mấy hơi thở, theo lượng lớn Linh khí được phóng thích ra, cơ thể Thiên Phong lão tổ tiêu tán gần như không còn gì.
Lửa Nguyên Anh màu đỏ hồng đã bại lộ trên không trung, tiếp đó bắt đầu tiêu tán từ dưới đi lên.
“Ầm!”
Nguyên Anh bắt đầu tiên tán từ lúc này, một luồng Linh khí thuộc tính Hỏa nồng đậm lập tức được phóng thích ra.
Linh khí bùng nổ lại lớn thêm vài lần, có xu hướng tác động đến phạm vi gần ba mươi, bốn mươi dặm, nhưng dưới sự khống chế của Thiên Phong lão tổ thì đa phần đều dung nhập vào trong ngọn núi của Thông Thiên phong.
Cảm thụ được luồng khí tức cảnh giới Nguyên Anh từ Thanh Dương Tử, cùng với nhận thức sâu sắc về Tu Tiên Giới của mình.
Bên trên khuôn mặt hỏa hồng Nguyên Anh hiện ra nụ cười vui vẻ.
Nếu là thi triển bí thuật thì lão còn miễn cưỡng kéo dài hai ba mươi năm, vốn cũng có dự định này nhưng nghĩ đến lực lượng tông môn có thể tạo ra một tu sĩ Nguyên Anh. Rồi từ khi Thanh Dương Tử thành công Kết Anh, Thiên Phong cũng mất đi ý nghĩ tiếp tục sống.
Cường giả tự có kiêu ngạo của cường giả, cũng không phải mỗi một người đều muốn kéo dài hơi tàn chỉ vì được sống!
Sau mười mấy hơi thở, hỏa hồng Nguyên Anh hoàn toàn biến mất, Linh quang màu trắng sáng ngời cũng dần ảm đạm.
“Tung hoành một ngàn hai trăm năm, cuối cùng đại mộng vẫn không thành…”
Chỉ còn lại một câu nói ý vị thâm trường này truyền khắp toàn bộ núi rừng.
Trước sau chừng ba mươi hơi thở, cơ thể Nguyên Anh của Thiên Phong lão tổ đều tiêu tán, ánh sáng màu trắng vô tận hoàn toàn biến mất, hóa thành từng đợt Linh khí thuần khiết bay về với trời đất.
Chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật được bỏ lại trong lòng bàn tay Lưu Ngọc.
Cùng một đợt Linh khí thuộc tính Hỏa bùng nổ, sau đó mất khống chế rồi lan tràn khắp dãy núi, nhanh chóng chuyển hóa từ cao xuống thấp.
Có thể đoán được, chừng một tháng tới, Linh khí trời đất ở tông môn đều sẽ đậm hơn bình thường nhiều.
Một Nguyên Anh chân quân thì trong cơ thể chứa đựng lượng Linh khí rất lớn, tu sĩ cấp thấp vốn không thể nào tưởng tượng ra được.
Nếu tọa hóa tự nhiên thì dễ dàng hình thành hiệu quả “rơi mạnh”, khi tọa hóa có thể hình thành Linh mạch nhất giai, hoặc nhị giai cũng đều có thể.
Ngay cả Thông Thiên phong hạ phẩm tứ giai khi hấp thu lượng lớn Linh khí sau khi Thiên Phong lão tổ tọa hóa thì phẩm chất cũng đã tăng lên từng chút một, chẳng qua nó cũng chỉ là hạ phẩm tứ giai.
Lưu Ngọc chắp hai tay ra sau lưng, lẳng lặng đứng ở vách núi, yên lặng nhìn theo Linh khí bùng nổ nhanh chóng tiêu tán.
Ở phía chân trời xa xôi, một tia nắng chiều màu đỏ chẳng biết từ lúc nào đã lẳng lặng xuất hiện.
Mặt trời từ phía đông dần dâng lên, cuối cùng Thiên Phong cũng tiêu tán trước khi bóng tối ùa đến. …
“Haiz…”
“Vậy là một mình mình trở thành Nguyên Anh lão tổ duy nhất của tông môn rồi sao?”
Hồi lâu sau, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở dài, không nhìn nữa, trong lòng thì lóe lên ý nghĩ này.
Trong lúc nhất thời hắn có chút khó tin.
Mặc dù đã sớm phát hiện ra trạng thái của Thiên Phong, cũng dự cảm lão sẽ dầu hết đèn tắt trong nửa tháng này nhưng tất cả đều đến quá nhanh.
Hắn đúng là không nghĩ tới, Thiên Phong có thể quyết tuyệt như vậy, lựa chọn phương thức này để từ biệt thế giới.
Dù là Nguyên Anh chân quân cũng không phải người nào cũng có thể thản nhiên đối mặt với cái chết.
Đột nhiên trở thành Nguyên Anh lão tổ duy nhất, trong lòng của Lưu Ngọc nao nao.
Hợp Hoan lão ma, năm phái Sở quốc, Thất Quốc Minh, Trác Mộng Chân…
Vô số tư liệu và tên tuổi dần xẹt qua trong lòng hắn, trong lúc nhất thời đúng là có hàng ngàn hàng vạn thứ phải suy nghĩ.
“…”
Quan sát những triền núi của tông môn, chẳng biết tại sao trong lòng Lưu Ngọc có chút nặng nề.