Chương 2010 Giật mình khỏi giấc mộng
Chỉ là dù tương đối yếu kém nhưng thực lực Tu Tiên Giới Thiên Nam cũng không thể bỏ qua, tuyệt đối không phải đám Yêu tộc kia có thể nuốt vào trong một ngụm, thời gian ngắn cũng không lo diệt vong.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, đúng là một trận tai ương.
Chỉ là với Nguyên Anh chân quân mà nói thì cũng chỉ có như vậy, chỉ cần không muốn ra mặt ngăn chặn sóng dữ thì việc giữ được tính mạng là vô cùng đơn giản.
Nhưng tiêu cực của việc bị động tiếp nhận không khác gì chịu cảnh diệt vong, cuối cùng cũng sẽ có một ngày không còn đường lui.
Cho nên thái độ của đa số Nguyên Anh chân quân Thiên Nam vẫn là muốn chống lại.
“Đúng vậy, thế cục hỗn loạn chưa từng kết thúc chỉ từ một phương cường đại.”
Im lặng hồi lâu, Thiên Phong lão tổ mới bày tỏ cảm nghĩ.
“Mặc dù thời đại Thượng Cổ đã kết thúc, nhưng vận mệnh Tu Tiên Giới vẫn tiếp tục được hình thành từ khi Thượng Cổ cho đến nay.”
“Tiên Đình Trung Vực uy hiếp tứ phương, thánh địa truyền thừa xa xưa cũng cao cao tại thượng, thế lực bình thường khó mà quật khởi nổi.”
Nghĩ đến đủ loại kiến thức Trung Vực, Lưu Ngọc nói.
Gắn với khoảng mười mấy vạn năm cắt đứt kia, nhưng cuối cùng dù ở phương diện nào thì Thiên Nam vẫn bị ảnh hưởng từ Trung Vực.
Lúc lực lượng Trung Vực ngưng tụ, Yêu tộc lập tức phải tập trung lực lượng phòng bị, không dám tùy tiện phát động chiến tranh ở Thiên Nam.
Khi Trung Vực loạn trong giặc ngoài không rảnh bận tâm đến chuyện khác, Yêu tộc lập tức rảnh rang từng bước xâm chiếm Thiên Nam.
Lúc này bởi vì quần thể tán tu phản công, thánh địa Càn Đình chắc hẳn đang sứt đầu mẻ trán, vốn không thể cho Yêu tộc xen vào, cho nên trận chiến Thiên Nam này mới luôn tiếp diễn cho đến hiện tại.
“Từ thời kỳ Thượng Cổ, kết cục vẫn luôn tiếp diễn cho đến hiện tại của Tu Tiên Giới, tương lai cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị thay đổi.”
“Sẽ là “Cửu Long thần quân” ư?”
Giờ phút này, Lưu Ngọc đang suy nghĩ rất nhiều, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến Cửu Long thần quân.
Một món kỳ quan “Lý Tưởng Quốc” luyện chế cho đời sau bị Cửu Long thần quân - tán tu truyền kỳ giữ gìn, người đã có chút vốn liếng để đặt chân tại Trung Vực.
Có thể đoán được, dãy núi Tử Hà vẫn luôn truyền ra tin tức, nhất định khiến Trung Vực hỗn loạn, cộng thêm sĩ khí của toàn thể tán tu, còn tụ tập ở dưới dãy núi Tử Hà.
Có “Lý Tưởng Quốc” kỳ quan uy chấn tứ phương, thánh địa tán tu phải đợi một thời gian, có khả năng sẽ trở thành thế lực cấp thánh địa mới, thay đổi Trung Vực trở thành một đầm nước đọng.
Nghe đồn vị trước kia, vị thần quân này chỉ là một tán tu Ngụy linh căn, lại có thể kỳ tích tu luyện một đường đến cảnh giới Hóa Thần.
Sau đó dựa vào cơ duyên đạt được từ Thiên Đình, tự tay luyện chế ra kỳ quan trời đất “Lý Tưởng Quốc”, đúng là có mùi vị mấy vạn người chỉ chọn được một.
Nếu như nói, ai có thể kết thúc kết cục hình thành từ Thượng Cổ thì Cửu Long thần quân đúng là có khả năng khá lớn.
Dù sao vị thần quân này đã không phải là lần đầu tạo ra kỳ tích.
“Vương giả trời chọn?”
“Vận mệnh định sẵn?”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Chỉ là chuyện ở Trung Vực tạm thời chưa chạm đến, hắn cũng không suy nghĩ sâu xa nữa.
Sau một phen cảm khái, Thiên Phong lão tổ thu hồi thương cảm, bắt đầu nói đến chuyện chính.
“Thanh Dương sư đệ có biết, trước mắt uy hiếp lớn nhất với tông môn là đến từ phương nào không?”
Thiên Phong đột nhiên hỏi ra vấn đề này.
Không đợi Lưu Ngọc trả lời, lão đã tiếp lời:
“Uy hiếp lớn nhất không phải đến từ Yêu tộc cũng không phải đến từ Thất Quốc Minh càng không phải là liên minh chính ma.”
“Trái lại là đến từ bốn phái khác ở Sở quốc!”
“Năm phái có địa bàn lân cận, một khi chiến tranh Tu Tiên Giới ngừng lại hoặc là tạm hoãn thì sẽ xảy ra xung đột nên sẽ không thể tránh thoát.”
“Ở trong đó phải phòng bị nhất chính là Hợp Hoan Môn!”
Vốn dĩ Yến quốc là nước có hậu phương lớn nhất ở Thất Quốc Minh, dù “Ngũ Hành quan” xảy ra chuyện gì thì vài chục năm sau cũng chưa chắc đánh đến được cửa bọn chúng.
Chỉ cần Nguyên Anh lão tổ không có chuyện, đến lúc đó cùng lắm thì tiếp tục rút lui, đánh đổi một ít thứ là có thể bảo trụ truyền thừa.
Trái lại là bốn phái Phi Tuyết Các, Thanh Hư Phái, Tàn Nguyệt Cốc, Hợp Hoan Môn, bởi vì hiện tại mọi người nắm giữ vị trí riêng còn được tách ra từ Yến quốc ban đầu, nên vừa hỗ trợ nhau cũng vừa tạo thành uy hiếp lớn nhất cho nhau.
Những thế lực xa ngoài tầm với thì nhiều nhất cũng chỉ xung đột một chút lợi ích xung quanh, sẽ không thể diệt vong Nguyên Dương Tông.
Mà bốn phái khác gần ngay đấy, lại muốn trực tiếp chiếm đoạt địa bàn, diệt vong truyền thừa!
Vì ứng đối với loạn lạc, năm phái ở giữa có minh ước nhưng minh ước này chưa hẳn đã chắc chắn.
Một khi có môn phái nào đó thực lực suy yếu trong khoảng thời gian ngắn thì sẽ lập tức khiến bốn tông khác ngấp nghé.
Dù sao di chuyển sơn môn, năm phái đều ở trong quá trình thương gân động cốt, đã sớm muốn bổ sung từ phương diện khác.
Nếu không thì khu vực sẽ nhỏ, tài nguyên nắm giữ cũng bị giảm bớt, dần dần suy yếu đến khó mà ngăn chặn.
Cho nên đối mặt với Thất Quốc Minh tu tiên khác, năm phái tuy nói rõ là bài ngoại nhưng trên thực tế hai bên vẫn đang cạnh tranh khốc liệt với nhau.
Đã là minh hữu nhưng cũng lại là đối thủ của nhau.
Nhất là Hợp Hoan Môn, bởi vì địa bàn giáp ranh nên từ lúc hai phái thành lập đến nay thì đã không ngừng xảy ra xung đột.
Dù trước mắt liên hợp kháng địch yêu cầu phải đoàn kết, nhưng nhiều năm hận thù như vậy, sao chỉ có một câu đại nghĩa là có thể buông xuống?
Nếu Lưu Ngọc không thể Kết Anh, một khi Thiên Phong lão tổ tọa hóa, chỉ sợ môn đệ Hợp Hoan Môn sẽ ra tay với Nguyên Dương Tông.
“Vù…”
Gió lớn quất qua sườn mặt, trên vách núi, tay áo hai người bồng bềnh phấp phới.
Thiên Phong lão tổ nói không nhanh không chậm, nói về chuyện lớn của tông môn nhưng không mang theo chút cảm giác tình cảm nào, đứng dưới góc độ khách quan, quan hệ của năm phái khá vi diệu.
Nói đến tương lai sau này của tông môn cần phải đối mặt với những cửa ải khó khăn kia.
“Hà lão ma thủ đoạn vô biên, làm việc đều có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, là một tên vô cùng khó đối phó.”
“Sau này Thanh Dương sư đệ chấp chưởng tông môn nhất định phải cẩn thận người này.”
“Chẳng qua tuổi tác của người này còn lớn hơn bổn tọa cả trăm tuổi cũng không thể sống thêm bao nhiêu trăm năm nữa.”
“Sư đệ có thể nhẫn lão một chút, đợi khi Hà lão ma tọa hóa, lại ra tay đối phó Hợp Hoan Môn thôi.”
Nói đến cục diện tông môn, Thiên Phong lão tổ thao thao bất tuyệt, trong bất tri bất giác trời cũng sắp sáng, cuối cùng là nêu ra một đề nghị.
Mặc dù trong giọng nói không mang theo chút tình cảm nào, nhưng khi nói ra những lời này, vẫn có chút mùi vị bàn giao hậu sự.
Hà lão ma tức Hợp Hoan lão ma, tên thật là “Hà Vọng Thiên”, đồng thời cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.