← Quay lại trang sách

Chương 2013 Di sản khổng lồ

Trong tình huống này, lợi ích của tông môn có liên hệ chặt chẽ đến lợi ích riêng của bản thân, thế nên việc quản lý tốt tông môn là điều đương nhiên.

“Có điều với loại vật như Linh Thạch, dù chúng đã đạt đến thượng phẩm thì đối với Nguyên Anh chân quân mà nói, chúng chỉ là một con số mà thôi.”

“Với cảnh giới hiện tại của mình, dù có dùng Linh Thạch thượng phẩm để khôi phục pháp lực thì chỉ như là muối bỏ biển.”

“Đối với tu sĩ Nguyên Anh, Linh Thạch có nhiều bao nhiêu cũng chỉ là một con số, nhiều hơn nữa cũng không tạo ra được bao nhiêu giá trị.”

“Ngay cả một tán tu Nguyên Anh không có chút bối cảnh nào, chỉ cần sử dụng một vài thủ đoạn là có thể dễ dàng có được một số lượng lớn Linh Thạch.”

“Bất kể là Linh vật tứ giai, hay là đan dược tứ giai để tăng tu vi, e rằng khó mà dùng Linh Thạch để đổi lấy được.”

“Giữa các tu sĩ Nguyên Anh với nhau, phần lớn đều là dùng vật đổi vật.”

“Đáng tiếc…”

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc có một chút tiếc nuối, có điều cảm xúc này rất nhanh đã bị hắn gạt sang một bên.

Dù sao không có Linh Thạch cũng không cần phải lo lắng, hắn có thể bỏ ra Linh thảo trưởng thành.

Đối với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, Linh thảo Linh dược hàng ngàn năm cũng có giá trị rất cao, dùng chúng để đổi lấy một số Linh vật ít quý hiếm hơn không phải là chuyện thành vấn đề.

Theo sự tiến bộ của cảnh giới, tuổi của Linh Thảo được thúc giục trong Tiên Phủ ngày càng cao, ưu thế của Lưu Ngọc so với tất cả tu sĩ sẽ càng ngày càng lớn.

Về điểm này, dù là tu sĩ Nguyên Anh của thánh địa Càn Đình cũng kém xa.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, về việc tông môn, Lưu Ngọc dần dần có manh mối.

Lúc này nhẫn trữ vật sáng lên, hắn lấy ra lệnh bài tông môn, liên tục thi triển vài đạo pháp quyết.

“Trong vòng nửa ngày, tất cả Kim Đan trưởng lão còn ở trong tông môn nhanh chóng đến Tổ Sư Điện ở Thông Thiên phong để nghị sự.”

“Thanh Dương chân quân.”

Lần đầu tiên, với thân phận Nguyên Anh lão tổ, hắn đã hạ lệnh cho tất cả Kim Đan trưởng lão vẫn còn ở trong tông môn đến Tổ Sư Điện ở Thông Thiên phong để nghị sự trong vòng nửa ngày.

Kim Đan trưởng lão trong tông môn chưởng quản các bộ phận quan trọng then chốt của Nguyên Dương Tông, cơ bản có thể chia thành ba phe phái lớn.

Theo thứ tự là gia tộc nhất mạch, sư đồ nhất mạch và biệt viện nhất mạch.

Đứng đầu là Lý Trường Không, Hạ Như Long và Tề Vân Thiên.

Về phần các khách khanh Kim Đan, tuy rằng địa vị cũng rất cao, nhưng bọn họ giống như là thế lực tay chân hơn, tuyệt đối không có khả năng nắm giữ được quyền lực của tông môn.

Mà trong hơn chín mươi lăm Trúc Cơ chấp sự, cơ bản có thể phân chia về ba phe phái lớn.

Cho nên nói ra cũng rất đơn giản, nếu như Lưu Ngọc muốn hoàn toàn chấp chưởng tông môn, hắn chỉ cần thu phục được những Kim Đan trưởng lão là được.

Danh chính ngôn thuận, với thực lực lúc này của hắn, muốn làm được điều này chắc chắn không khó.

“Không biết Thiên Phong để lại cái gì?”

Sau khi gửi đi truyền âm, nhìn nhẫn trữ vật mà Thiên Phong lão tổ để lại, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.

Thiên Phong lão tổ đã chấp chưởng Nguyên Dương Tông mấy trăm năm, cho dù đã tiêu hao không ít tài nguyên tích lũy thì những Nguyên Anh chân quân bình thường cũng không thể sánh kịp.

Bên trong rốt cuộc còn sót lại thứ gì, hắn vô cùng mong chờ.

“Trước mắt mọi thứ dường như đang hết sức thuận lợi, Thiên Phong không có ý tranh đoạt quyền lực.”

“Nếu lão chọn tọa hóa theo cách này, vậy thì lão sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì thiếu khôn ngoan.”

Lưu Ngọc thầm nghĩ.

“Ầm ầm.”

Ngay lập tức, pháp lực rộng lớn như biển cả bắt đầu dâng trào trong đan điền, hai tay hắn bấm quyết niệm thần thú bắt đầu luyện hóa nhẫn trữ vật do Thiên Phong để lại.

Vì để khiến cho việc truyền thừa trong tông môn có trật tự, Nguyên Anh lão tổ đương nhiên phải là một tấm gương tốt, nhận một vài tên đệ tử để làm gương.

Trong số các Kim Đan trưởng lão trong tông môn, có một vài người là đệ tử của Thiên Phong.

Quả thật rất có thể lão sẽ truyền lại tài nguyên và bảo vật mà lão tích lũy cả đời cho vài người đệ tử này.

Đây là việc thường tình, Lưu Ngọc có thể chấp nhận.

Là đồng môn, thường xuyên tiếp xúc giao thiệp với nhau, cho dù đó có là di sản của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn cũng không động tâm bao nhiêu.

Nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, tuyệt đối không thể lẫn lộn tài sản của Thiên Phong và tài sản của tông môn.

Nếu như lão sử dụng tài sản của tông môn vì việc tư, tham ô tài sản của tông môn cho đệ tử, vậy thì Lưu ngọc không thể nhắm mắt làm ngơ, hắn nhất định phải truy cứu đến cùng.

Nhưng giả sử lão một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ỷ mình là Nguyên Anh lão tổ mà khoét sạch tài sản và tổn hại đến tông môn, lẫn lộn việc công việc tư.

Vậy thì Lưu mỗ hắn sẽ phải cẩn thận “thanh lý” một phen.

Trong trường hợp đó, chắc chắn khó mà có được một kết thúc tốt đẹp.

“Có điều Thiên Phong là người cương quyết, trước khi lão tọa hóa đã giải quyết mọi chuyện rõ ràng, hiểu rõ lợi hại trong đó, mình tin tưởng điều như thế sẽ không xảy ra.”

“Vì để có thể tiếp quản tông môn một cách hòa bình, chỉ cần lão không quá phận, mình có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.”

“Dù sao mình vừa mới lên nắm quyền mà đã trắng trợn thanh trừng thế lực cũ thì khó mà có thể ăn nói được.”

Hắc bào lay động, Lưu Ngọc đưa ra quyết định.

Khởi đầu tốt, mới có kết quả tốt.

Nếu như lão không quá phận, hắn sẽ lựa chọn đại cục làm trọng, đối xử tử tế với những “công thần tiền triều” này.

Nhưng nếu như vượt qua Lôi Trì, vậy thì tất nhiên phải sử dụng thủ đoạn khắc nghiệt, thanh lý “tàn dư tiền triều.”

Việc đối xử như thế nào với thân tín của Thiên Phong phụ thuộc vào sự an bài trước khi tọa hóa của lão.

Trong Luyện Công phòng rộng rãi, một chiếc nhẫn trữ vật như một viên ngọc trắng đang nhẹ nhàng trôi nổi, bị pháp thuật màu xanh bao bọc không ngừng luyện hóa.

Thời gian trôi qua, khí tức pháp lực thuộc về Thiên Phong dần dần mỏng đi, từ từ bị thấm nhuần bởi khí tức pháp lực của Lưu Ngọc.

Đầu tiên là thấm dần pháp lực, sau đó là khắc lên dấu vết thần thức thuộc về bản thân hắn.

Điểm khó khăn nhất trong việc luyện hóa pháp khí Pháp Bảo chính là xóa bỏ toàn bộ dấu vết thần thức của người tiền nhiệm, có điều Thiên Phong lão tổ đã sớm sắp xếp xong, trước khi lão tọa hóa đã loại trừ dấu vết thần thức của chính mình.