← Quay lại trang sách

Chương 2016 Hậu sự và đại điển

Lúc này tông môn lại trở lại thời điểm chỉ có một Nguyên Anh lão tổ.

Bọn họ sâu sắc hiểu rằng, dù có muốn hay không, tông môn đã “thay đổi triều đại”.

“Bình bịch.”

Trong Tổ Sư Điện trang nghiêm và thiêng liêng, nơi hương khói không bao giờ tắt, từng vị Kim Đan trưởng lão quyền cao chức trọng nối nhau mà tới, nhưng khi nhìn thấy nhau, bọn họ lại không nói một lời, khiến bầu không khí trong điện vô cùng kìm nén.

Tổ Sử Điện là nơi an nghỉ của các tổ sư, bọn họ không dám cười nói, đặc biệt là vào thời điểm này.

Nếu không khi làm cái gì không tốt, bọn họ sẽ bị đội cái tội danh “không tôn trọng tổ sư” lên đầu, nếu như hình phạt nghiêm trọng, bọn họ có thể bị hủy bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.

Chuyện đại sự như vậy, không có bất kỳ một trưởng lão nào dám chậm trễ, chưa đầy một canh giờ sau khi nhận được truyền âm, tất cả Kim Đan trưởng lão đều đã đến đông đủ.

Lý Trường Phong, Hạ Như Long, Tề Vân Thiên, Lý Bất Ngữ, Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, Nhan Khai và những người khác.

Từng vị Kim Đan trưởng lão đứng thẳng tắp, thần sắc trịnh trọng không dám chớp mắt, chỉ thỉnh thoảng liếc cửa điện một cái, như thể đang chờ đợi người nào đó đến chủ trì đại sự.

Một canh giờ, hai canh giờ…

Sau khoảng vài canh giờ, trước cửa đại điện vẫn không xuất hiện một bóng người nào, thế nhưng trên nét mặt của mười chín vị Kim Đan trưởng lão có mặt đều không xuất hiện biểu hiện thiếu kiên nhẫn.

“Bình bịch.”

Mãi cho đến thời gian đã định, nửa ngày sau khi lời triệu tập được đưa ra, cửa điện lại lần nữa vang lên tiếng bước chân.

“Ầm!”

Nương theo Linh áp như núi như biển, một cỗ lực lượng mạnh mẽ cấp Nguyên Anh đánh thẳng đến, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần.

Cảm nhận được cỗ Linh áp Nguyên Anh này, tất cả các Kim Đan trưởng lão đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều.

Tay chân và các động tác nhỏ của bọn họ càng thêm đúng mực, dù là ai cũng không dám để lộ một chút khuyết điểm.

Tuy rằng bình thường bọn họ có thói quen khen ngợi thổi phồng lẫn nhau, nhưng bọn họ đã sớm nghe về tác phong của Lưu ngọc, danh hào “Thanh Dương lão ma” như sấm bên tai, thế nên lúc này bọn họ không dám buông lỏng.

“Bịch bịch bịch.”

Tiếng bước chân vững vàng không nhanh không chậm vang lên, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào trong lòng, khiến tâm trạng của những tu sĩ trong điện dao động.

Tuy Lưu Ngọc vẫn còn ở ngoài điện, nhưng hắn đã thu hết thần sắc của các tu sĩ trong điện vào mắt, và hắn khá hài lòng khi thấy không có ai vắng mặt.

“Lễ pháp là chuyện tốt.”

Hắn lóe lên suy nghĩ này.

Lễ pháp là thứ có khả năng phản ánh tốt nhất tôn ti trật tự, là truyền thừa lâu tời của các tông môn lớn, quy củ sâm nghiêm của Nguyên Dương Tông cũng không ngoại lệ.

Các đệ tử ngoại nội môn, Trúc Cơ chấp sự, Kim Đan trưởng lão, từng cấp đều có một bộ quy tắc nghiêm ngặt và phức tạp riêng, nếu như vi phạm thì tội sẽ rất nặng.

Tuy nhiên khi tấn chức Nguyên Anh, Lưu Ngọc có thể danh ngôn chính thuận hạ lệnh cho tông môn mà không cần phải dùng đến phương pháp này.

Nhưng tại thời điểm này, với tư cách là người được hưởng lợi lớn nhất, hắn không có lí do gì để phá hỏng hệ thống này.

Nghĩ như thế, Lưu Ngọc bước từng bước, chính thức xuất hiện tại cửa đại điện.

“Cung nghênh Thanh Dương sư thúc!”

Khắc tiếp theo, tiếng vấn an đồng thanh và nhịp nhàng vang lên.

Nhìn thấy bóng dáng khôi ngôi khoác hắc bào xuất hiện, tất cả Kim Đan trưởng lão đều nhanh chóng khom lưng hành lễ.

Chỉ có điều dưới đáy mắt của bọn họ, có người vui mừng, có người lo lắng, muôn hình muôn vẻ, mỗi người không giống nhau.

Lưu Ngọc không lập tức lên tiếng, ngược lại hắn tiếp tục bước đi dọc theo tấm thảm chế từ lông da yêu thú, không nhanh không chậm hướng về phía đại điện.

“Bình bịch.”

Trong đại điện trang nghiêm, tiếng bước chân nhịp nhàng như có như không chậm rãi vang vọng, trong tâm lý của phần lớn Kim Đan trưởng lão đều cảm nhận được một phần áp lực nặng nề.

Không hề lên tiếng, nhưng lại mang đến áp lực còn nhiều hơn so với cả việc lên tiếng.

Nguyên Anh lão tổ không nói gì, bọn họ cũng không thể đứng thẳng dậy.

Bọn họ chỉ có thể duy trì tư thế khom lưng hành lễ, điều chỉnh một chút theo bóng dáng tóc đen hắc bào đang di chuyển kia.

Đi qua từng vị Kim Đan trưởng lão, Lưu Ngọc tiến thẳng đến cầu thang trước mặt, dừng bước một lúc rồi đi lên.

“Bình bịch.”

Đến trên điện, nhìn những bức chân dung của Nguyên Anh tổ sư trên mặt tường, trong mắt hắn hiện lên vài phần thổn thức.

Đến tận bảy tám hơi thở sau, hắn mới bình tĩnh nói: “Đứng dậy đi!”

“Tạ ơn Thanh Dương sư thúc.”

Như được đại xá, chúng Kim Đan nghe vậy thì đều nhao nhao đứng dậy, nhưng ánh mắt của bọn họ chỉ dám nhìn thẳng, không dám trực tiếp ngẩng đầu để tránh mạo phạm.

Công pháp ở Tu Tiên Giới mênh mông như biển, có vô số những thứ kỳ lạ cổ quái, thậm chí còn có công pháp có thể bóp méo hoàn toàn tính cách của tu sĩ.

Càng tu luyện về sau, sức ảnh hưởng lên tu sĩ càng lớn, trong đó Ma công là nguy hiểm nhất.

Thế nên mới có nhiều tu sĩ Nguyên Anh có tính tình cổ quái, thường bị lén lút gọi đùa là “lão quái Nguyên Anh”.

Nghe đồn công pháp mà Lưu Ngọc tu luyện chính là Ma công, tuy rằng lúc này thoạt nhìn hắn có vẻ bình thường, nhưng ai biết được…

Cho nên những trưởng lão trước kia từng khó chịu hay không có quan hệ tốt với hắn lúc này đều nơm nớp lo sợ, lo sợ bây giờ hắn sẽ giải quyết nợ nần.

Đám người Nhan Khai và Lý Bất Ngữ có quan hệ khá tốt ngược lại không hề lo lắng về phương diện này, nhưng biểu hiện của bọn họ vẫn cung kính, không dám mạo phạm đến vị Nguyên Anh chân quân uy nghiêm.

Thu tất cả biểu hiện của tu sĩ vào đáy mắt, nhưng vẻ mặt Lưu Ngọc vẫn vô cảm, không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Nhìn những bức chân dung của tổ sư của các thế hệ, hắn chắp tay sau lưng, không quay người lại, tiếp tục chậm rãi nói:

“Lần này ta triệu chư vị đến đây là vì muốn tuyên bố một chuyện.”

“Bởi vì vết thương dần chuyển biến xấu và không thể chữa khỏi, Thiên Phong sư huynh, người đã che chở cho tông môn mấy trăm năm, đã tọa hóa nửa ngày trước.”

“Truyền lệnh xuống, đệ tử tông môn mặc y phục trắng ba tháng!”

Thời điểm tuyên bố về cái chết của Thiên Phong, giọng điệu của Lưu Ngọc vừa uy nghiêm vừa nặng nề, ra lệnh không chút chần chừ.

Không thể nghi ngờ rằng, đối với bất kỳ Nguyên Anh tông môn nào, việc tăng hoặc giảm tu sĩ Nguyên Anh chắc chắn là đại sự quan trọng nhất.

Thiên Phong chân quân danh chấn Thiên Nam, che chở tông môn mấy trăm năm, xứng đáng nhận được đãi ngộ này.

Nếu không phải là tình huống đặc biệt, y phục trắng ba năm cũng không có gì quá đáng.

“Cái gì?”

Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe được tin tức trực tiếp từ một vị Nguyên Anh lão tổ khác, rất nhiều Kim Đan trưởng lão vẫn cảm thấy không thể tin được.

Nhất là những đệ tử của Thiên Phong lão tổ, vẻ bi thương trên khuôn mặt bọn họ không giống như giả vờ.