Chương 2017 Hậu sự và đại điển(2)
Thiên Phong lão tổ che chở tông môn mấy trăm năm, tuy rằng không thể dẫn dắt tông môn đến một vị thế cao hơn, nhưng lão đã duy trì tông môn không đến mức bị suy tàn.
Lão tiếng tăm lừng lẫy khắp toàn bộ Thất Quốc Minh, từng chiến đấu với Hợp Hoan lão ma của Hợp Hoan Môn.
Một vài Kim Đan trưởng lão có mặt tại đây đã từng nghe truyền thuyết về Thiên Phong lão tổ từ lúc mới gia nhập tông môn, bọn họ từ lâu đã quen với sự tồn tại của lão tổ.
Thế nên khi nghe được tin tức này, bọn họ nhất thời có hơi hoang mang lo sợ.
Một vị tấn chức một vị tọa hóa, thoạt nhìn số lượng không tăng cũng không giảm, nhưng sự chênh lệch thực lực giữa một vị Tân Tấn Nguyên Anh và một vị trong cảnh giới Nguyên Anh kỳ đã lâu không hề đơn giản vẻ bề ngoài.
Lúc này bọn họ đang trong thời kỳ chiến tranh nhân - yêu, chiến hỏa đã hoàn toản nổ ra trong Thất Quốc Minh, thế nên liệu một vị Tân Tấn Nguyên Anh chân quân có thể dẫn dắt tông môn giành được chỗ đứng trong cái Tu Tiên Giới hỗn loạn này hay không, trong lòng hầu hết các Kim Đan trưởng lão đều không có niềm tin.
“Haiz.”
Dứt lời, bầu không khí trong đại điện trở nên vô cùng kiềm né, dù không có quá nhiều biểu hiện khoa trương, nhưng trên mặt tất cả Kim Đan trưởng lão đều lộ ra vẻ bi thương.
Nhưng trong lòng bọn họ lại xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Có một điều không chắc chắn là liệu vị “Thanh Dương lão tổ” mới được tấn thăng này có đủ thực lực để nhận được sự công nhận từ bốn tông môn khác, có thể dẫn dắt tông môn giành được chỗ đứng trong cái thế cục đang hỗn loạn này hay không.
“Chúng thuộc hạ tuân mệnh.”
Sau hai hơi thở im lặng, từng vị Kim Đan trưởng lão lần lượt nhận mệnh.
“Thiên Phong sư thúc không may tọa hóa, để tránh tông môn rơi vào hỗn loạn, sư điệt xin Thanh Dương sư thúc chủ trì đại cục!”
Ngay sau đó, một trưởng lão của Biệt viện phái đã phản ứng kịp, giọng điệu to rõ nói.
“Xin Thanh Dương sư thúc chủ trì đại cục!”
Những Kim Đan trưởng lão phản ứng chậm thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn lập tức làm theo, cẩn thận vuốt mông ngựa.
Thiên Phong chân quân đã tọa hóa, Nguyên Anh lão tổ duy nhất là hắn sẽ chấp chưởng tông môn là chuyện thuận lý thành chương, tất cả Kim Đan trưởng lão đều hiểu rõ điều này.
Trong điện tất cả mười chín người đều lên tiếng, âm thanh to rõ không ngừng vang vọng trong đại điện, càn quét sạch bầu không khí trầm trọng vừa mới lúc nãy.
Trong lúc nhất thời, một chiều hướng chung mà mọi người đều hướng đến đã xuất hiện.
Lưu Ngọc cũng không quá sốt sắng, mãi đến khi tiếng hô này truyền được ba vòng, hắn mới chậm rãi xoay người lại, biểu thị rằng hắn sẵn sàng tiếp nhận chuyện này.
Liếc mắt nhìn hai bên trái phải của Tổ Sư Điện, nhìn các Kim Đan trưởng lão muôn hình muôn vẻ.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay hạ xuống, làm một động tác dừng lại, cả đại điện lập tức rơi vào im lặng.
“Hậu sự của Thiên Phong sư huynh nhất định phải an bài thỏa đáng.”
“Chuyện này sẽ do Nhan sư điệt phụ trách, các đệ tử của Thiên Phong sư huynh sẽ hỗ trợ.”
“Các ngươi có bằng lòng không?”
Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
Sắp xếp như vậy cũng không có chỗ nào bất hợp lý.
Thiên Phong trước tiên là lão tổ của tông môn, thứ hai mới là sư tôn của vài vị tu sĩ Kim Đan, chuyện của tông môn đương nhiên phải ở vị trí thứ nhất, hơn nữa không được phép để cho đệ tử đi làm.
“Nhan Khai cẩn tuân mệnh lệnh của Thanh Dương sư thúc!”
Nhan Khai nghe vậy thì sửng sốt, sau đó gã nghiêm mặt, lập tức chắp tay lớn tiếng nhận lệnh.
“Đệ tử tuân mệnh.”
Thấy thế, ba vị đệ tử Kim Đan của Thiên Phong nhìn nhau, chỉ có thể bất lực mà lĩnh mệnh.
“Về phần lễ đại điển Kết Anh của bổn tọa sẽ giao cho hai vị Lý sư điệt và Nghiêm sư điệt chuẩn bị.”
“Thời gian là ba tháng sau, phải thông báo đến cho tất cả các thế lực tu tiên ở Nguyên quốc.”
“Ba tông môn Phiêu Tuyết Các, Thanh Hư Phái, Tàn Nguyệt Cốc và Hợp Hoan Môn phải đích thân đến cửa để mời.”
Sau khi sắp xếp xong hậu sự của Thiên Phong, Lưu Ngọc chuyển ánh mắt sang Nghiêm Quần Nhi và Lý Bất Ngữ.
Tuy rằng hai người Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên cũng rất thích hợp, nhưng uy danh và thực lực của hai nàng ta lại kém hơn một chút.
Nếu nhìn từ góc độ của vài quốc gia phụ cận ở Tu Tiên Giới, so với hai người Nghiêm Quần Nhi thì sức ảnh hưởng của bọn họ vẫn kém hơn rất nhiều.
Hơn nữa động thái này của hắn cũng đã thả ra một tín hiệu để trấn an những trưởng lão của những tông môn này.
“Vâng, sư thúc!”
Nghiêm Quần Nhi và Lý Bất Ngữ đồng loạt lĩnh mệnh.
Với thân phận Nguyên Anh lão tổ, tất cả trưởng lão đều không có dị nghị gì với hai mệnh lệnh được liên tiếp hạ xuống của hắn, điều này khiến Lưu Ngọc khá hài lòng với biểu hiện của những lão gia hỏa này.
Hắn cũng không có ý định sẽ lập tức trắng trợn chỉ định thân tín để thu được tất cả lợi ích.
Chợt, ngay trước mặt tất cả Kim Đan trưởng lão đang có mặt, Lưu Ngọc lấy ra một bức chân dung của Thiên Phong trong nhẫn trữ vật, treo nó trên bức tường của Tổ Sư Điện.
Muốn tiến vào Tổ Sư Điện để hưởng thụ hương lễ từ các thế hệ của tông môn thì chỉ có Nguyên Anh chân quân mới có đủ tư cách, Kim Đan chân nhân sau khi chết đi cũng không có tư cách để tiến vào.
“Không còn chuyện gì nữa, các ngươi lui xuống đi.”
Lưu Ngọc hỏi đơn giản vài câu, sau đó lần triệu tập khẩn cấp này kết thúc, mọi người đường ai nấy đi.
“Boong.”
“Boong.”
“Boong.”
Chưa đầy nửa khắc sau khi kết thúc buổi triệu kiến, liên tiếp chín tiếng chuông trong trẻo vang dội liên tục truyền khắp toàn bộ sơn môn Nguyên Dương Tông.
“Tiếng chuông vang chín lần!”
Ở khắp các sơn môn, sau khi nghe chín tiếng chuông liên tiếp vang lên, tất cả các đệ tử đều dừng động tác lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
Để có thể nhanh chóng thông báo cho tất cả các đệ tử khi có tình huống đột nhiên phát sinh, Nguyên Dương Tông đã cố ý luyện chế ra món Pháp Bảo đặc biệt “Kinh Long chuông”, tiếng chuông của nó có thể truyền khắp phạm vi năm trăm dặm trong tông môn.
Số lần chuông vang lên sẽ truyền đạt một tin tức riêng, để mỗi một đệ tử đều có thể biết được.
Mà “chín tiếng chuông vang lên” đại biểu “Nguyên Anh tọa hóa”, chỉ đứng sau mười tiếng đại biểu cho “tai họa diệt môn”.
Đối với Nguyên Dương Tông mà nói, đây là một chuyện kinh thiên động địa, liên quan đến sự hưng thịnh của toàn bộ tông môn.
Động tĩnh Thiên Phong tọa hóa lớn như vậy, dị tượng tọa hóa cũng vô cùng dễ nhận ra, tin tức này không có khả năng che giấu được, thế nên Lưu Ngọc cũng không lựa chọn che giấu.