← Quay lại trang sách

Chương 2018 Hậu sự và đại điển(3)

Hắn phân phó Kim Đan trưởng lão làm như vậy nhiều hơn là ổn định lòng người, không nên để đệ tử môn khách suy nghĩ lung tung. …

“Thanh Dương sư thúc, đây là truyện ký của Thiên Phong sư thúc.”

“Trong đây ghi lại quá trình của Thiên Phong sư thúc từ Luyện Khí đến Nguyên Anh, những đại sự mà sư thúc từng trải qua và những tu sĩ nổi danh mà sư thúc từng đánh bại.”

“Để đảm bảo tính chân thật và giảm thiểu xuất hiện sai lầm hết mức có thể, trong hai tháng qua tại hạ đã hỏi rất nhiều đồng môn, cam đoan không có sự lệch lạc giả dối.”

Sau khi hành lễ, Nhan Khai đưa lên một quyển thư tịch vô cùng dày.

Bìa mặt cuốn sách màu đỏ tươi, ở giữa viết to ba chữ “Thiên Phong truyện”, dày chừng bốn bàn tay.

Lúc này, đã là hai tháng sau.

Sau khi hậu sự của Thiên Phong cơ bản hoàn thành, sự ảnh hưởng của việc tọa hóa đã được loại bỏ dưới sự cố gắng của các Kim Đan trưởng lão.

Dù sao trong tông môn vẫn còn một vị Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, không hề xuất hiện tình huống xấu nhất.

“Bản ghi này có hơi không thích hợp.”

“Nếu viết như thế này, chắc chắn sẽ làm tổn hại đến uy danh của Thiên Phong sư thúc, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tông môn.”

“Tuy nói rằng truyện ký phải cố gắng chân thực nhất có thể, nhưng chúng ta phải xem người chết là lớn nhất, quá chân thực sẽ mang đến tác dụng phụ.”

Thần thức thoáng quét qua, nháy mắt Lưu Ngọc đã đọc xong toàn bộ quyển “Thiên Phong truyện”, hắn khẽ cau mày.

Thiên Phong lão tổ được miêu tả trong truyện khí có vẻ quá mức máu lạnh và vô tình.

Lạnh lùng nhìn gia tộc diệt vong, thờ ơ từ đầu đến cuối, không hề ra tay cứu trợ.

Dù sao Thiên Phong cũng là lão tổ của tông môn, nội dung chân thực như vậy sẽ phá hủy hình tượng huy hoàng của tông môn, không thích hợp để đưa vào Tàng Thư Các.

“Đệ tử biết lỗi.”

“Lời lão tổ dạy bảo, đệ tử khắc sâu trong lòng, quay về sẽ lập tức sửa chữa.”

Lời vừa dứt, Nhan Khai lập tức cúi đầu nhận sai, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Tuy rằng ngoài miệng không bất mãn, nhưng trong lòng người này đang âm thầm chửi mắng.

Còn không phải vì không xác định được thái độ của đương kim lão tổ đối với lão tổ tiền nhiệm, gã mới không kiêng nể gì mà miêu tả chân thật như vậy.

Dù sao biên soạn truyện ký Thiên Phong lão tổ, đối với tông môn không phải là chuyện nhỏ.

Nếu như miêu tả quá đỗi huy hoàng, hoành tráng, khiến cho lão tổ đương nhiệm bất mãn, vậy thì con đường tương lai rất đáng lo ngại.

Nếu miêu tả quá “bình thường”, cũng có khả năng dẫn đến sự bất mãn từ khắp nơi.

Tóm lại mặc kệ là làm thế nào, nhất định cũng sẽ có nguy hiểm, làm không tốt sẽ chôn vùi tiền đồ trong tông.

Nhan Khai cũng là từng bước thăng cấp lên từ tầng thấp nhất, đương nhiên sẽ không nóng lòng thể hiện ở loại chuyện như thế này.

Cho nên lựa chọn phương pháp ổn thỏa nhất, vừa không tô điểm cũng không bôi đen, không mong công lao, chỉ cầu không có sai sót.

“Tiểu tử này, đúng là càng ngày càng khéo đưa đẩy.”

Trong động phủ Thông Thiên phong, Lưu Ngọc ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, cười như không cười nhìn Nhan Khai, khiến cho người sau trong lòng thấp thỏm không yên.

Có điều chuyện biên soạn “Thiên Phong truyện” này, thân là Kim Đan hậu bối quả thật không dễ làm, đặc biệt là giọng điệu cơ bản của cuốn sách, cũng chỉ có thể là do lão tổ đương nhiệm đích thân quyết định.

Nâng chung trà lên uống một ngụm Linh trà, Lưu Ngọc suy nghĩ trong giây lát rồi nhàn nhạt nói:

“Chính nhờ có Thiên Phong lão tổ che chở tông môn mấy trăm năm, hậu bối chúng ta mới có thể có môi trường tu luyện yên ổn.”

“Công lao to lớn như trời này, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.”

“Cho nên, những cái có liên quan đến ghi chép và lời đồn không tốt đều xóa hết đi.”

“Ngươi phải nhớ kỹ, tất cả các miêu tả Thiên Phong sư huynh trong “Thiên Phong truyện”, trên cơ sở chân thực nhất có thể, nhất định phải chính trực, đỉnh thiên lập địa, huy hoàng vẻ vang.”

“Cuốn truyện ký này, phải bảo đảm được tính tích cực luôn hướng về phía trước, dẫn đường cho các đệ tự nguyện trung thành với tông môn và cố gắng tu luyện.”

Trong động phủ lớn như vậy, âm giọng bình tĩnh của hắn chậm rãi vang lên, về vấn đề làm sao định ra giọng điệu biên soạn “Thiên Phong truyện”.

Thân là người thừa kế danh chính ngôn thuận, hai bên qua lại nhìn chung vô cùng vui vẻ, Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không thể vô cớ bôi nhọ Thiên Phong.

Thừa nhận “tính đúng đắn” của tông môn dưới sự thống trị của Thiên Phong qua mấy trăm năm,“pháp lý” kế thừa tông môn của bản thân mới càng danh chính ngôn thuận.

Lợi, hại, hắn vô cùng hiểu.

“Vâng!”

Nhan Khai lập tức đồng ý tỏ vẻ biết ý.

Lời vừa nói ra, vấn đề khó khăn lớn nhất được giải quyết, gã âm thầm thở dài một hơi trong lòng.

“Nhớ kỹ, Thiên Phong sư huynh trước hết thuộc về tông môn.”

“Về phần những chi tiết khác, các ngươi có thể tùy ý bỏ qua.”

“Lui xuống đi.”

Dừng lại một chút, Lưu Ngọc nói đầy thâm ý, sau đó phất tay bảo gã lui ra ngoài.

Nếu như không giải quyết vấn đề xuất thân của Thiên Phong, vết nhơ lớn nhất sẽ không cách nào xóa bỏ được.

Dù sao Tu Tiên Giới hiện tại, vẫn vô cùng coi trọng “tông tộc đại nghĩa” như trước.

Có gia tộc để dựa vào, con đường tu tiên bình thản hơn so với tán tu, nỗ lực như nhau nhưng có nhiều khả năng có được thành tựu hơn, tu sĩ gia tộc quả thật có rất nhiều người xuất chúng.

Cho dù là Thiên Nam hay Trung Vực, số lượng tu sĩ cấp cao đều là tu sĩ gia tộc, vượt xa tán tu.

Ngay cả trong Nguyên Dương Tông, gia tộc nhất mạch đều phần nào áp chế các nhị mạch khác, có thể thấy được phần nào ảnh hưởng của tông tộc.

Cho dù có miêu tả vẻ vang huy hoàng đến thế nào, trơ mắt nhìn gia tộc diệt vong, đều là một chuyện khiến rất nhiều tu sĩ khó có thể lý giải, là vết nhơ không thể rửa sạch.

Vì vậy, nếu không muốn lưu lại bất cứ vết nhơ nào, thì bắt buộc phải giải quyết vấn đề xuất thân của Thiên Phong lão tổ.

Điều này thật ra cũng không khó.

Dù sao ngàn năm trước sau khi gia nhập tông môn, cũng ít liên hệ với gia tộc Trúc Cơ xuất thân, tu sĩ biết được chi tiết về Thiên Phong lão tổ không nhiều lắm.

Thời gian mấy ngàn năm trôi qua, nhân sĩ biết chuyện ngày càng ít ỏi, vài tu sĩ Kim Đan đích thân xuất mã chào hỏi một tiếng, giải quyết chuyện này dễ như trở bàn tay.

“Đệ tử đã rõ.”

“Nhất định sẽ nhanh chóng biên soạn xong truyện ký, trình lên sư thúc xem xét.”

Nhan Khai hiểu như không hiểu gật đầu, lập tức hành lễ rồi xoay người, chậm rãi rời khỏi động phủ.

Đối với việc làm sao giải quyết vấn đề xuất thân, gã đã có được một vài manh mối.

“Có lẽ có thể sửa gia tộc tu tiên thành thế tục đại tộc, sau đó có một kết cục viên mãn?”

“Cứ như vậy, vết nhơ lớn nhất đã được rửa sạch, cũng thành toàn cho hình tượng huy hoàng của Thiên Phong sư thúc.”

“Đối với tu sĩ bình thường đọc truyện ký, cũng đem đến hiệu quả tích cực tiến về phía trước và đoàn kết tông môn.”

Ý nghĩ trong Nhan Khai không ngừng lan tràn, sau khi ra khỏi động phủ, đã sinh ra một ý tưởng lớn mật.