← Quay lại trang sách

Chương 2024 Thanh Dương Tinh Vân (1)

Thái độ mặc dù có vẻ hơi lãnh đạm, nhưng Tử Hồng Chân Quân lại không có ý làm khó, lúc này chợt điều khiển phi kiếm màu bạc hạ xuống.

“Trăm năm trôi qua nhẹ nhàng, không ngờ tới cuối cùng kẻ này cũng đạp chân vào Nguyên Anh đại đạo, chấp chưởng đại quyền Nguyên Dương tông.”

“Mà Trường Phong chân nhân, đã trở nên tầm thường.”

Trong đám người, một nam tu Kim Đan làn da hơi đen, dò xét “Thanh Dương Chân Quân” vài lần không để lại dấu vết, trong mắt lóe lên mấy phần phức tạp.

Người này vác một thanh hắc sắc cự kiếm, có một loại khí chất “Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công*”, chính là “Trọng Huyền chân nhân” năm đó từng gặp mặt một lần.

* Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn.

Hơn một trăm năm trôi qua, tu vi của hắn ta cũng đạt đến Kim Đan đỉnh phong.

Nhưng Trọng Huyền là nhân vật cùng thời với Trường Phong, thậm chí tuổi tác so còn lớn hơn Trường Phong một chút, bây giờ tuổi tác đã qua sáu trăm, khí huyết sớm đã bắt đầu suy bại.

Trạng thái nhục thân không cho phép hắn ta xung kích bình cảnh Nguyên Anh.

Còn chưa bắt đầu, đã kết thúc!

Nhìn qua “Thanh Dương Chân Quân” đĩnh đạc mà nói, trên mặt Trọng Huyền chân nhân vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần cô đơn.

Nguyên Anh bình cảnh khó như lên trời, ngay cả như những tu sĩ Kim Đan tiếng tăm lừng lẫy bao năm là bọn họ, nếu như không có cơ duyên cũng khó có thể thành công.

Lại trôi qua hơn một trăm năm, năm đó Kim Đan đỉnh tiêm của ngũ phái đến nay không một người nào đạp chân vào được Nguyên Anh đại đạo.

“Những người như mình, giống như mặt trời lúc này, nhanh chóng sẽ lặn xuống.”

“Mà ngày mai, mặt trời vẫn mọc lên như thường lệ.”

Lúc hành tẩu, nhìn thấy mặt trời sắp lặn xuống phía tây, Trọng Huyền chân nhân thở dài nhỏ đến nỗi không thể nhận ra, có loại cô đơn của anh hùng tuổi xế chiều.

Trong những năm này, Kim Đan đỉnh tiêm của ngũ phái xung kích Nguyên Anh bình cảnh, bình thường đều thất bại như Trường Phong chân nhân.

Hoặc là trực tiếp vẫn lạc, hoặc là thực lực đại giảm, phai mờ giữa đại chúng.

“Trước khi Thiên Phong sư huynh tọa hóa có nói, Tử Hồng đạo hữu một trong số ít hảo hữu của ông ta, dặn dò Lưu mỗ tuyệt đối không thể lãnh đạm.”

Dưới sự chú ý của ngàn vạn tu sĩ, Lưu Ngọc và Tử Hồng đứng sóng vai, mặt lộ vẻ mỉm cười nói.

Đang lúc nói chuyện, hắn nháy mắt, lúc này thì có Kim Đan trưởng lão tiến lên, dẫn toàn bộ tu sĩ còn lại của Tàn Nguyệt cốc đứng sang một bên.

Mà mình, thì dẫn theo Tử Hồng chân nhân đi lên giữa biển người.

Tu tiên giới đẳng cấp sâm nghiêm, đường đường là lão tổ một phái, đương nhiên sẽ không ngồi chung với tu sĩ cấp thấp, chớ nói chi là ăn chung một bàn.

Lần Kết Anh đại điển này, tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ chỉ có thể ngồi ở ngoài trời, dựa theo thực lực địa vị mà ngồi trong quảng trường sơn môn vây quanh mà dùng bữa.

Mà Kim Đan chân nhân, cách đãi ngộ thì rõ ràng hơn một cấp độ, ở trong một nhã gian ở trên lầu mà dùng bữa, ngẫu nhiên còn có trưởng lão Kim Đan hiện thân chiêu đãi.

Về phần Kim Đan bốn phái, tất nhiên lại phải đối đãi khác, toàn bộ quá trình yến hội đều sẽ có Kim Đan trưởng lão ở đây.

Xuyên qua quảng trường với tiếng người huyên náo, bày đầy các loại bàn, không bao lâu hai người liền đến một chỗ trước đại điện, đây là nơi Nguyên Dương tông chiêu đãi khách quý.

Cung điện vàng son lộng lẫy chiếm diện tích cực lớn, lối kiến trúc cổ điển lộng lẫy, lại phù hợp phong phạm của đại tông.

Đủ loại chi tiết, đều biểu lộ rõ ràng nội tình thâm hậu chín ngàn năm.

Ngoài điện, hai đội nội môn đệ tử áo trắng nhìn không chớp mắt, tu vi không ngoại lệ đều đạt tới Luyện Khí đỉnh phong.

Bọn hắn như cấm quân đại nội phân ra đứng ở hai bên cửa điện, để phòng không cho phép ai có thể quấy rầy nhã hứng của lão tổ.

Trong điện, trong đại sảnh bày ra một cái bàn tròn lớn, trên đó đã bày ra các loại linh quả linh khí dạt dào, tiên tương ngọc lộ phóng ra mạnh mẽ.

Xung quanh bàn tròn, vẻn vẹn an bài năm cái ghế dựa, hiển nhiên là chỗ ngồi của Nguyên Anh lão tổ ngũ phái.

“Thanh Dương đạo hữu không cần khách khí như thế, Tàn Nguyệt cốc và quý tông giao hảo xưa nay, lần này ta đương nhiên sẽ không gây khó xử cho đạo hữu.”

“Chỉ là còn lại ba phái, vậy phải xem thực lực của đạo hữu.”

Sau khi ngồi xuống, Tử Hồng Chân Quân đi thẳng vào vấn đề, cho thấy thái độ, lập tức nhắc nhở một câu.

“Tiên tử yên tâm, đã mời chư vị đạo hữu đến đây, Lưu mỗ tự có niềm tin.”

Nghe vậy, Lưu Ngọc cười nhạt một tiếng.

“Ồ?”

Con ngươi của Tử Hồng Chân Quân khẽ động, nhìn Lưu Ngọc thật sâu.

Nhìn đối phương với dáng vẻ đã tính trước rồi, nàng ngược lại là có chút ngoài ý muốn, trong lòng sinh ra mấy phần hiếu kì.

Theo tin tức nhận được, Thanh Dương này Kết Anh đến nay vẫn chưa nhiều hơn một năm.

Dựa theo bình thường mà nói, hẳn là ngay cả cảnh giới cũng chưa vững chắc, nhưng lúc này lại dường như có dáng vẻ rất nắm chắc.

“Hà lão ma” của Hợp Hoan Tông, cũng không phải kẻ vớ vẩn, mà tu vi lại cao hơn một tiểu cảnh giới, căn bản phải là phạm vi tân tấn Nguyên Anh có thể đối đầu.

Đến cùng là dựa vào chỗ nào?

Hay là cuồng vọng tự đại hoàn toàn không biết gì cả?

“Thú vị.”

Cảm thụ quanh thân đối phương, linh áp ngưng thực vững chắc dao động, ánh mắt lóe lên Tử Hồng Chân Quân, đối với “Trò hay” kế tiếp có chút chờ mong.

“Ừm?”

Vừa khách sáo vài câu, thần sắc Lưu Ngọc khẽ động, nhìn về phía sơn môn.

Trong linh giác cảm ứng, một cỗ linh áp Nguyên Anh đang phi tốc tới gần.

“Là Hợp Hoan lão ma?”

“Hay là Vân Dật lão đạo?”

Nghĩ như vậy, hắn điểm về phía Tử Hồng Chân Quân một cái, nhanh chóng đi về phía sơn môn.

Hai vị Chân Quân của Phiêu Tuyết các là đạo lữ, trước nay đều hành động cùng một chỗ, lần này chỉ cảm thấy một cỗ linh áp, cho nên không phải là tu sĩ Nguyên Anh của Phiêu Tuyết các. …

Nương theo linh áp như sơn như hải, một đạo độn quang màu đỏ khổng lồ từ phía chân trời mà đến, trong đó bao bọc lấy hai ba mươi tên tu sĩ.

Độn quang tán đi,“Hợp Hoan lão ma” mà Lưu Ngọc từng gặp một lần thình lình đứng ngay phía trước.

“Hừ!”

Hà lão ma hừ lạnh một tiếng, dường như có ý tứ ra oai phủ đầu, linh áp không có nửa phần thu liễm.

Ở sơn môn, tất cả tu sĩ lập tức cứng đờ thân thể, phảng phất có thiên quân cự thạch ép trên thân, có chút không thở nổi.

Nhìn phía dưới, một đám tu sĩ cấp thấp ngã trái ngã phải, Hà lão ma người mặc áo bào phấn hồng lóe lên một tia khinh thường trong đáy mắt, đứng yên giữa không trung không nói một lời.