← Quay lại trang sách

Chương 2027 Thanh Dương Tinh Vân(4)

Hình tượng hai người dắt tay mà đến, không có có một tia cảm giác không hài hòa nào, tài tử đi với giai nhân đúng là giai thoại khó có được.

Trai tài gái sắc!

“Loại tướng mạo khí chất này, hẳn là không thể thiếu công lao của công pháp.”

“Dù sao công pháp của Phiêu Tuyết các phần lớn mang theo đặc tính cải thiện tướng mạo khí chất.”

Trông thấy hai người, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, có điều là phản ứng lại không hề không chậm chút nào.

“Kính chào Phong đạo hữu, Tuyết đạo hữu.”

“Uy danh của phu thê “Phong Tuyết song tiên”, Lưu mỗ từ khi dấn thân vào con đường tu tiên lên vẫn như sấm bên tai!”

“Hai vị có thể đến đây cổ động, Lưu mỗ hết sức vinh hạnh!”

Hắn xa xa chắp tay trên miệng khách khí nói, tư thái hạ thấp một chút.

Dù sao đối phương liên thủ có thể chống đỡ đại tu sĩ, thực lực như vậy nếu như không sử dụng Phá Bại chi kiếm, Lưu Ngọc trước mắt tuyệt nhiên khó có thể chống lại.

Bắt đầu từ khi gia nhập Phiêu Tuyết các, Phong Tuyết song tiên cũng đã là đạo lữ, tên thật đã sớm là một điều bí ẩn, tu sĩ bình thường xưng là Phong tiên tử, Tuyết đạo nhân.

Nữ tu là Phong, nam tu là Tuyết.

“Kính chào Thanh Dương đạo hữu.”

“Đạo hữu quá khách khí, bây giờ Sở quốc ngũ phái như thể chân tay, Thanh Dương đạo hữu đại thành Nguyên Anh, phu thê bọn ta tất nhiên muốn tới chúc mừng một tiếng.”

“Thuận tiện mở mang kiến thức về thần thông của Thanh Dương đạo hữu một phen.”

Phong tiên tử nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt là ý cười ngọt ngào tự nhiên, một câu cuối cùng có ý tứ khác.

Phu thê hai người nữ làm chủ, nàng tựa hồ vô cùng am hiểu giao tiếp, khách khí giao lưu với Lưu Ngọc đồng thời cũng không quên hàn huyên với Hà Vọng Thiên vài câu.

Mà Tuyết đạo nhân, thì nhẹ vung vẩy quạt xếp lẳng lặng quan sát.

“Trước mặt hai vị, Lưu mỗ làm gì có thần thông nào có thể đem ra được?”

“Chẳng qua là nếu như phu thê hai người nguyện ý chỉ điểm, tại hạ lát nữa liền cả gan bêu xấu một phen.”

Lưu Ngọc mỉm cười, khách khí nói.

Ngắn ngủi vài câu giao lưu, cứ việc “Phong Tuyết song tiên” không bởi vì cảnh giới cao hơn mà biểu hiện ra khinh thị, nhưng trong lời nói sự khách khí và xa lánh lại rõ ràng có thể cảm giác được.

Nếu như nói, dưới lời nói lãnh đạm của Tử Hồng Chân Quân, thái độ thực tế là thân mật.

So sánh với nhau, Hà lão ma của Hợp Hoan Môn thì căm thù rõ ràng.

Mà Phong Tuyết song tiên trong lời lẽ khách khí, thái độ thực tế thì là lạ lẫm thờ ơ, như ở trong thế tục, thì giống như là người xa lạ từng có vài câu giao lưu.

Quan hệ của Nguyên Dương tông và Phiêu Tuyết các, gần như cũng là như thế.

Trước đây, tuy nói cùng thuộc một quốc gia, nhưng một cái ở chí bắc của Sở quốc, một cái lại ở chí nam của Sở quốc.

Ở giữa cách Tàn Nguyệt cốc và Thanh Hư phái, trên nguyên do đó cho nên hai bên cũng sẽ không bộc phát xung đột trực tiếp.

Bởi vì thực lực của hắn, hiển nhiên không phải một minh hữu thích hợp, cho nên cho tới nay giao lưu cũng không nhiều.

Suy cho cùng là Nguyên Anh lão quái sống chí ít mấy trăm năm, hỉ nộ không lộ chỉ là tố chất cơ bản nhất, từ khi Phong Tuyết song tiên trình diện về sau, loại bầu không khí giương cung bạt kiếm kia cũng không còn tồn tại nữa.

Ngay cả Lưu Ngọc và Hà Vọng Thiên, cũng đều không mặn không nhạt nói hai câu, đương nhiên là loại ngoài cười mà trong không cười kia.

“Đến đi.”

Đang muốn dẫn ba người đi vào an vị, linh giác của Lưu Ngọc bỗng nhiên cảm nhận được dao động, chỉ có điều là không quay đầu.

Mà bất kể là Phong Tuyết song tiên hay là Hà Vọng Thiên, đều mãi đến một hơi thở sau mới phản ứng được, giống như có cảm giác nhìn về phương hướng kia.

“Từ một điểm này có thể thấy được, linh giác của mình, hẳn là vượt qua đại bộ phận tu sĩ Nguyên Anh.”

“Dù sao cũng là hai phần bản nguyên linh hồn của điệt gia, có lẽ đã có thể sánh vai với Hóa Thần thần quân.”

Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, cũng là “Hậu tri hậu giác” nhìn về phía phía đó.

Theo thông tục mà nói, cảnh giới càng cao thì thời gian càng “Chậm chạp”.

Một hơi thở của Nguyên Anh Chân Quân, và một hơi thở của tu sĩ Kim Đan, tuyệt đối không thể đánh đồng.

Cùng theo lý đó, tu sĩ cấp thấp với phàm nhân cũng là như thế.

Bên trong giác quan của tu sĩ có cảnh giới khác biệt,“Một hơi thở” xác thực có dài có ngắn.

Còn đối với Nguyên Anh Chân Quân mà nói, một hơi đã là dài dằng dặc, có thể làm quá nhiều chuyện!

“Vèo vèo - “

Lại sau một hơi, chân trời bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió mãnh liệt.

Một thân ảnh, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người,“Vân Dật lão đạo” của Thanh Hư phái khoan thai tới chậm.

Người này một thân đạo bào màu xanh lam, không biết có phải nguyên nhân do công pháp hay không mà làn da có vẻ nhăn nheo nhiều, đôi mắt cũng có chút đục ngầu, nhìn qua là dáng vẻ của một lão giả.

“Thật có lỗi chư vị đạo hữu, lão đạo đến chậm.”

“Xin Thanh Dương đạo hữu chớ trách!”

Phi độn đến gần, Vân Dật lão đạo chắp tay, đầu tiên hướng Phong Tuyết song tiên, Hà Vọng Thiên nói một tiếng thật ngại quá.

Cuối cùng mới nhìn hướng Lưu Ngọc, ngoài miệng ung dung nói, thân thể và tay đều không nhấc lên một chút nào.

Lời nói mặc dù còn tính khách khí, nhưng thực tế thái độ lại không đúng, rõ ràng có chút kiêu căng thậm chí căm thù.

Không biết là bởi vì chướng mắt tân tấn Nguyên anh, hay là bởi vì quan hệ minh hữu với Hợp Hoan Môn.

“Hôm nay ngày đại hỉ, chỉ cần Đạo hữu có thể tới cổ động, Lưu mỗ lúc nào cũng có thể quét dọn giường chiếu mà đối đãi, sao lại sinh lòng bất mãn được chứ?”

“Vân Dật đạo hữu quá lo lắng.”

Lưu Ngọc cười đáp lại, thái độ đối với gã có chút lãnh đạm lơ đễnh.

Không giống với Hợp Hoan Môn, mâu thuẫn song phương khó mà điều hòa, mặc dù Thanh Hư phái có chút đối địch, nhưng cũng không phải không có khoảng trống có thể cải thiện.

Không cần ngay từ đầu đã tạo nên địch nhân.

Tử Hồng Chân Quân thân mật, Hà lão ma căm thù cừu hận, Phong Tuyết song tiên lạ lẫm xa lánh, Vân Dật lão đạo có một chút địch ý.

Vẻn vẹn vừa đối mặt, đơn giản vài câu giao lưu, thái độ của Nguyên Anh Chân Quân bốn phái Lưu Ngọc cũng đã là vừa nhìn qua đã thấy.

Thấy Lưu Ngọc khách khí đáp lại, trong mắt Vân Dật lão đạo lóe lên một tia ngoài ý muốn, thái độ kiêu căng thu liễm không ít.

Xét đến cùng, song phương không có thâm cừu đại hận gì, dù sao cũng là một vị Nguyên Anh Chân Quân, không cần thiết phải đắc tội đến mức sống chết.

Dựa trên phân lượng của minh hữu, nói nhiều thêm một câu cũng chính là cực hạn.

Lúc này, Tử Hồng Chân Quân đã an vị lại xuất hiện, bay tới bên cạnh Lưu Ngọc đứng lơ lửng giữa không trung.

Ngũ phái sáu tên Nguyên Anh Chân Quân, tụ tập trên không trung ở sơn môn Nguyên Dương tông.

Một màn này, một thời khắc thịnh đại này khiến cho rất nhiều tu sĩ cấp thấp phía dưới thất thần.