← Quay lại trang sách

Chương 2033 Liên minh không gì phá nổi(4)

Trong linh giác Lưu Ngọc lúc này, thủ đoạn lợi dụng linh khí thiên địa của hai người, khắp nơi đều là sơ hở!

Nói là “Điều khiển” không quá phù hợp, dùng “Dẫn động” càng chuẩn xác hơn.

“Hiện ra “Thanh Dương Tinh Vân”, đã đủ để đặt chân lên cảnh giới Nguyên Anh.”

“Còn về thủ đoạn điều khiển linh khí thiên địa, vẫn cứ giữ lại làm át chủ bài cho thỏa đáng, nếu không cũng quá mức kinh thế hãi tục.”

Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Nhìn thủ đoạn “vụng về” của Phong Tuyết song tiên, trong lòng của hắn âm thầm cười một tiếng.

Chỉ cần bằng lòng, hắn tuỳ tiện đã có thể đoạt quyền khống chế linh khí thiên địa, làm cho uy năng thần thông của đối phương trong nháy mắt liền đại giảm.

Nhưng Lưu Ngọc suy nghĩ, vẫn là không làm như thế.

Dù sao vừa vừa thăng cấp Nguyên Anh, đã có thể trực tiếp điều khiển linh khí thiên địa, dù chỉ là hơi điều khiển, vẫn là quá mức kinh thế hãi tục.

Nói không chừng sẽ khiến đại tu sĩ và Thần Quân chú ý, dẫn đến tình thế phát triển theo phương hướng không thể khống chế.

Rất nhiều suy nghĩ chớp động, kì thực chỉ ở trong chớp mắt.

Phong Tuyết song tiên thi triển thần thông, Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không thờ ơ.

Linh quang trong nhẫn trữ vật lóe lên, thật bảo “Cửu cung Thanh Dương đăng”, liền xuất hiện ở trước người.

Mấy đạo pháp quyết đánh ra, kích phát uy năng đèn này đến trình độ lớn nhất, tay trái của hắn khẽ đảo hiện lên Thanh Dương Ma Hỏa, làm cho rơi vào trên đế đèn hình hoa sen.

“Xèo xèo- “

Nhận cửu cung Thanh Dương đăng gia trì, uy năng Thanh Dương Ma Hỏa lập tức tăng mạnh, uy thế rõ ràng lên cao một cấp độ, uy năng thuần túy đạt tới cấp độ tứ giai.

“Phù - “

Cửu cung Thanh Dương đăng lơ lửng trước người, Thanh Dương Ma Hỏa cháy hừng hực phía trên, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thổi, liền có vô số tia lửa tung bay.

“Phốc - “

Vô số tia lửa rời khỏi đế đèn, ánh lửa phóng đại trong nháy mắt, hóa thành một biển lửa cháy hừng hực, cuốn tới ngăn cản “Băng tuyết phong bạo”.

Tế ra Thanh Dương Ma Hỏa, Lưu Ngọc lần nữa động tâm niệm.

Trong đan điền, Nguyên Anh màu xanh lớn cỡ sáu tấc khẽ động, một tay lấy ra ám kim sắc “Lạc Nhật Kim Hồng thương”, vớt ra từ pháp lực chi hồ.

Cầm trường thương trong tay, pháp quyết liên kết với Nguyên Anh màu xanh, trạng thái nghiêm túc ngưng trọng.

Phương diện linh giác, bên ngoài Nguyên Anh là đạo ngân một vàng tám bạc chín nhánh, giờ phút này bỗng nhiên toả hào quang mạnh mẽ, sinh ra một loại biến hóa huyền diệu nào đó.

Ngoại giới, dường như cùng một thời gian.

Tinh Vân thể cao một trăm năm mươi trượng, tay phải bỗng nhiên nở rộ ám kim linh quang chói mắt, một cây ám kim trường thương nhanh chóng ngưng tụ thành hình.

Nhìn kỹ lại, mơ hồ có dáng vẻ là Lạc Nhật Kim Hồng thương.

“Đối mặt với băng tuyết, phải dùng hỏa diễm!”

Lưu Ngọc (Tinh Vân thể) hai tay cầm thương, nháy mắt đâm ra mười tám thương về phía băng tuyết phong bạo đang cuốn tới.

Mỗi một thương, đều là toàn lực mà đâm, uy năng có thể so với pháp thuật tứ giai trung phẩm.

“Vù vù - “

Mười tám mũi Ám Kim Thương hiển hiện, chứa thuộc tính Hỏa hừng hực nóng hổi, bắn ra như tia chớp.

Sau một khắc, trong biển lửa màu xanh, mũi Ám Kim Thương, va chạm với băng tuyết phong bạo áp bách mà đến.

“Ầm ầm ầm!!!”

“Xì xì xì - “

Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, truyền ra trong tầng cương phong thứ hai.

Lần va chạm này, thậm chí thay đổi nhất thời hoàn cảnh phạm vi mười dặm, thật lâu không có cương phong mới sinh ra.

Có điều là so với thần thông “Phong hoa tuyết nguyệt”, Lưu Ngọc liên tiếp hai lần xuất thủ, uy năng vẫn không bằng.

Giằng co vẻn vẹn một giây lát, kết quả quyết đấu đã rõ ràng.

Hỏa diễm dập tắt, băng tuyết tan rã.

Mười tám mũi Ám Kim Thương, lần lượt biến mất ở trong băng tuyết phong bạo mênh mông, Thanh Dương Ma Hỏa biến thành biển lửa, cũng bị băng hàn thấu xương dập tắt.

Thu nhỏ một vòng lớn, phong bạo bông tuyết màu trắng xen lẫn hàn phong màu xanh, tiếp tục cuốn tới Lưu Ngọc, khoảng cách chỉ là ba dặm.

Lúc này lại phát động công kích triệt tiêu, rõ ràng đã không còn kịp.

“Tật “

Lưu Ngọc đánh ra một đạo pháp quyết, Ma Hỏa của cửu cung Thanh Dương đăng, lập tức chập chờn không thôi.

Từng sợi hỏa diễm nhanh chóng tràn ra, trước người hình thành một bình chướng của ngọn lửa màu xanh.

Cùng lúc đó, chân bảo “Xích diễm thuẫn” cũng xuất hiện ở trước người, trong nháy mắt biến hóa đến to khoảng mười trượng.

Linh quang xích diễm thuẫn rạng rỡ, mặt ngoài lượn lờ từng sợi hỏa diễm xích hồng, phảng phất như hàng rào không thể phá hủy.

Đặt ra hai đạo phòng hộ,“Băng tuyết phong bạo” đã gần trong gang tấc, đụng vào hỏa diễm bình chướng cửu cung Thanh Dương đăng kích phát ra đối diện.

“Ầm ầm!!!”

Giằng co vẻn vẹn nửa hơi, bình chướng hỏa diễm đã bị băng tuyết phong bạo xé nát.

Nhưng trải qua một kích này, băng tuyết phong bạo lần nữa co lại nhỏ rất nhiều, bị “Thanh Dương Tinh Vân” bắn ra hai cột sáng màu xanh đánh tan.

Trong đó,“Bán nguyệt” từ gió nhẹ màu xanh tạo thành phi tốc bắn ra, rơi vào bên trên xích diễm thuẫn uy năng hoàn hảo không chút tổn hại.

“Ầm!!!”

Tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang vọng ở bên tai.

Có điều là uy năng còn lại của “Phong hoa tuyết nguyệt”, trong lòng Lưu Ngọc đã nắm chắc, sắc mặt không có nửa điểm biến hóa.

“Đinh đinh đinh - “

Cuồng phong thổi qua, khí tức hỏa diễm tràn ngập.

Giằng co nửa hơi,“Bán nguyệt” Thanh Phong tạo thành, vẫn chưa có thể đánh tan phòng ngự của xích diễm thuẫn.

“Ầm - “

Lại nửa hơi sau, tương tự bị Tinh Vân thể một thương đánh tan, bước theo gót băng tuyết phong bạo.

Đến tận đây, ngũ phái “Luận bàn” hạ màn kết thúc.

Trong ánh mắt phức tạp của bốn người, Lưu Ngọc tán đi “Thanh Dương Tinh Vân”, thu hồi “Cửu cung Thanh Dương đăng” và “Xích diễm thuẫn”.

Bản thân hắn lông tóc vô thương, chỉ là khí tức hơi hỗn loạn, có điều là không có trở ngại.

“Như thế nào?”

Áo bào đen lắc lư bay phất phới theo gió, Lưu Ngọc mỉm cười, nhìn về phía Phong Tuyết song tiên, Tử Hồng Chân Quân, Vân Dật lão đạo.

Đủ thực lực, vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.

“Kính chào Thanh Dương đạo hữu!”

Ánh mắt bốn người giao nhau, lần lượt nhẹ nhàng gật đầu, trịnh trọng nói một tiếng “đạo hữu”, tựa như muốn làm quen lại.

Minh ước như cũ, cũng giống như trước đây.

Ngũ phái “Như thể chân tay”, bọn họ là “Liên minh không gì phá nổi “.

Hợp Hoan Môn “Hà lão ma” phất tay áo rời đi, không ảnh hưởng chút nào đến việc tiến hành đại điển Kết Anh Lưu Ngọc.

Đã thấy được hắn đủ thực lực, tam phương Chân Quân vẫn là đạo hữu nhưng thái độ lại khách khí rất nhiều.

Khách sáo khen nhau vài câu, bốn người đã yên ổn chỗ ngồi dưới lời mời của Lưu Ngọc, tham gia đại điển của Nguyên Dương tông.