← Quay lại trang sách

Chương 2034 Đan phương khó tìm

Trong lúc ăn uống linh đình, Phong Tuyết song tiên, Tử Hồng Chân Quân, Vân Dật lão đạo thi nhau nâng ly chúc phúc.

Tuy nói lòng người khó dò, nhìn không ra tâm tư thực sự của bốn người, nhưng ít ra mặt ngoài nói cười vui vẻ, có loại bầu không khí như ở nhà.

Yến hội qua đi, Lưu Ngọc giảng đạo “Chân Dương đạo tràng” dưới chân Thông Thiên Phong.

Dưới sự chú ý của mọi ánh mắt, thần sắc hắn nghiêm trang, tốc độ nói từ tốn, thanh âm uy nghiêm truyền khắp bốn phía.

Tuyên cáo với thế lực khắp nơi, sinh ra “Thanh Dương Chân Quân” rồi, Nguyên Dương Tông sẽ không sụp đổ xuống như vậy.

Lần giảng đạo này kéo dài liên tục đến bảy ngày bảy đêm.

Từ yếu điểm của cảnh giới Luyện Khí đến sự nguy hiểm của ba đại bình cảnh Trúc Cơ, Kết Đan, Kết Anh, đều có nói qua hoặc miêu tả cụ thể, nói liên tục từ cạn đến sâu.

Giống như lúc xung kích ba đại bình cảnh, Lưu Ngọc cũng đưa ra một vài ý kiến riêng của bản thân, xuất ra một chút chân tài thực học của mình.

Có điều là với tri thức tu tiên phong phú của hắn, cho dù chỉ xuất ra một phần mười cũng đủ để đối phó với lần giảng đạo này.

Một vị Nguyên Anh Chân Quân giảng đạo, tất nhiên khiến cho người lắng nghe thu hoạch được không ít, tu sĩ phổ thông cũng có thể được gợi ý.

Đại đa số tu sĩ, đều cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Dù sao cũng không phải là bất cứ tu sĩ nào cũng có được sự chỉ điểm của Nguyên Anh Chân Quân, nếu như không phải có huyết mạch hoặc quan hệ sư đồ, cho dù Kim Đan chân nhân cũng khó mà tiếp xúc chứ nói gì đến Nguyên Anh Chân Quân.

Đương nhiên để tiếp tục tỏ lòng thuần phục Nguyên Dương Tông, các thế lực bên ngoài không ngại tổn hao đại giới để chuẩn bị “Hạ lễ”.

Sau bảy ngày bảy đêm, truyền thống tập tục giảng đạo kết thúc, ngàn vạn tu sĩ tụ tập ở dưới chân Thông Thiên Phong cũng dần tản đi.

Đệ tử tông môn quay về các sơn môn, khôi phục lại sự vận hành bình thường của tông môn, tu sĩ của thế lực phụ thuộc cũng lên đường quay về các nước.

Từ chối nhã nhặn sự tiễn đưa của Lưu Ngọc, ba người Phong Tuyết song tiên, Vân Dật lão đạo lần lượt cáo từ rời đi. …

Ở sơn môn, đại điện chiêu đãi khách quý.

Phong Tuyết song tiên, Vân Dật lão đạo đã không còn thấy tăm hơi, Tử Hồng chân quân đi đến chỗ cửa điện, thân hình chợt dừng lại.

Nàng như là nhớ tới điều gì, bỗng nhiên thu tay nhìn về phía Lưu Ngọc.

“Thấy Thanh Dương đạo hữu có thanh bội kiếm tùy thân như hình với bóng, hẳn cũng tu kiếm đạo?”

Ngữ khí của Tử Hồng Chân Quân vẫn lãnh đạm như cũ.

Nhưng nhìn về phía bên hông của Lưu Ngọc,“Phá Bại kiếm” được bao bọc trong vỏ kiếm, trên trán nàng là lưu hải ngân sắc chỉnh tề, ánh mắt lại hiện lên vẻ tìm tòi.

Bình thường chỉ có kiếm tu mới đeo bản mệnh linh kiếm tùy thân, dùng điều này tăng cường liên hệ của bản thân với linh kiếm một cách tự nhiên, để cầu sớm ngày đạt tới cảnh giới kiếm đạo “Nhân kiếm hợp nhất”,“Kiếm tâm nối liền”.

Chỉ có điều cũng có một vài tu sĩ yêu thích kiếm đạo, thế là lựa chọn kiêm tu đạo này, tương tự cũng sẽ có bội kiếm tùy thân.

Mặc dù bình thường tạo nghệ kém xa so với kiếm tu cùng cảnh giới, nhưng trong đó cũng không thiếu người thiên phú không tầm thường, tuyệt đối không thể coi thường.

Trừ cái đó ra, chỉ là tu sĩ thuần túy đeo bảo kiếm làm trang sức.

Nhưng mấy ngày tiếp xúc vừa qua, Tử Hồng Chân Quân không cho rằng đối phương là loại này.

Xem trường kiếm Lưu Ngọc tùy thân mang theo, một thanh kiếm nhìn qua có vẻ “Thường thường không có gì lạ”, nàng này nghĩ không sai hẳn là có tạo nghệ kiếm đạo không tệ.

Nàng đã sớm dâng lên tâm tư muốn “Đấu kiếm” một phen, chỉ là lúc trước các Chân Quân khác ở đây cho nên không mở miệng.

Dù sao tu tiên chi đạo càng đến hậu kỳ, chênh lệch sự hiểu biết ở giữa mỗi một cảnh giới, và bản chất sinh mệnh lại càng lớn.

Đến cảnh giới Nguyên Anh, muốn tìm một chênh lệch cùng cấp độ giao lưu, đều không phải là một chuyện dễ dàng.

Khi ta đến chỗ cao, liền phát hiện ra mình luôn luôn cô độc!

Vừa dứt lời, Lưu Ngọc hơi sững sờ, lập tức nhẹ lắc đầu.

“Chưa nói đến kiêm tu, Lưu mỗ chỉ là hơi đọc lướt qua mà thôi, tạo nghệ kiếm đạo cũng không tính là tinh thâm.”

“Chỉ sợ. Không đủ để “Đấu kiếm” với Tử Hồng đạo hữu, cho nên không làm trò hề cho thiên hạ đâu.”

Hắn cởi mở cười một tiếng, chợt chân thành nói.

Sự chú ý của đối phương đặt ở trên “Phá Bại kiếm”, ngay từ đầu Lưu Ngọc đã xác sẽ vô cùng cảnh giác.

Có điều là sau đó, nghĩ đến đặc tính tự che dấu của thần vật Linh Bảo, thì cũng an lòng.

Chỉ cần không bộc lộ sự bất phàm, Phá Bại kiếm ẩn tàng, cho dù Hóa Thần Thần Quân ở trước mặt cũng rất khó mà phát hiện, càng đừng nói đến tu sĩ Nguyên Anh.

Tạo nghệ kiếm đạo của hắn, quả thực vô cùng bình thường.

Có thể phát huy uy năng của Phá Bại kiếm, phần đa vẫn là dựa vào pháp lực thần thức, cùng với Linh Bảo của bản thân mà không phải là tạo nghệ kiếm đạo.

Đồng thời Lưu Ngọc ba đạo tề tu, trước mắt cũng không có ý nghĩ kiêm tu kiếm đạo, về sau cũng rất không có khả năng đó.

“Thanh Dương đạo hữu quá khiêm tốn rồi.”

“Về sau có thời gian, bản tọa muốn đến so tài một phen, xem tạo nghệ kiếm đạo của đạo hữu.”

Nhìn qua thanh trường kiếm màu xám kia, trong mắt Tử Hồng Chân Quân lóe lên vẻ thất vọng, nhưng đối phương không nguyện ý cũng không thể cưỡng cầu.

Ở Tu Tiên Giới Thiên Nam bây giờ, người có thể tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, không tránh khỏi là giết ra một đường máu từ bên trong vô số tu sĩ, tự thân tồn tại chính là chứng minh cho sự ưu tú.

Lưu Ngọc chối từ, nàng ta chỉ cho là khiêm tốn.

“Tử Hồng đạo hữu có chỗ không biết, thanh kiếm này của Lưu mỗ, ra khỏi vỏ không dễ dàng.”

“Tin tưởng rằng đạo hữu, chắc chắn không nguyện ý nhìn thấy thời khắc thanh kiếm này ra khỏi vỏ.”

Lưu Ngọc mỉm cười, dùng giọng điệu nói đùa, tựa hồ đang nói về một chuyện nhỏ bình thường.

Mặt ngoài có vẻ là bởi vì tạo nghệ kiếm đạo quá kém, cho nên cự tuyệt đề nghị “Đấu kiếm” của đối phương.

Tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, thực lực hắn tăng lên mức độ lớn, năng lực tự vệ đã tăng cường mạnh hơn nhiều, đã có rất ít quy tắc có thể trói buộc.

Nhưng ngay cả như vậy, tin tức trên người có Linh Bảo vẫn không thể bị bại lộ như cũ!

Dưỡng như uy năng của Phá Bại kiếm, tạm thời đã đến một cái bình cảnh, Lưu Ngọc lấy cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ thôi động kiếm này, y nguyên không thể vượt qua hào rộng to lớn của tứ giai và ngũ giai.

Bị tu vi hạn chế, uy năng vẫn dừng ở chỗ cũ, vô cùng gần với cấp độ Hóa Thần ngũ giai, mà lại chỉ có cơ hội xuất kiếm một lần.