← Quay lại trang sách

Chương 2047 Thu hoạch ngoài ý muốn(3)

Nếu như lựa chọn thôi diễn, độ khó so sánh với lúc thôi diễn “Thanh Dương công”,“Tôn Thần diệu pháp”, còn lớn hơn rất nhiều.

Dù sao mỗi một đạo đan phương tứ giai, dược tính tổ hợp các loại đều hoàn toàn khác biệt, thuộc về hệ thống hoàn toàn mới.

Cho dù sưu tập được đan phương không trọn vẹn, cũng không có bao nhiêu giá trị tham khảo.

Thôi diễn từ không tới có, độ khó thôi diễn tương đương với không có bất kỳ cái gì tham khảo, trực tiếp thôi diễn một bản nhắm thẳng vào Nguyên Anh công pháp, quá mức tiêu hao thời gian trạng thái “Chí cao”.

Mặc dù sau khi ngưng kết Nguyên Anh, sức chống cự đối với loại trạng thái kia có chỗ tăng cường, nhưng hiệu quả ăn mòn là sẽ dần dần tích lũy.

Nếu không bắt buộc, Lưu Ngọc không muốn lãng phí thời gian thôi diễn quý giá.

Đủ loại suy nghĩ hiện lên, nhưng hắn không bộc lộ thất vọng, đang lúc muốn thu hồi thứ ba gốc Linh dược, một thanh âm chợt vang lên.

“Chậm đã!”

Chỉ thấy vị Chân Quân lúc trước xuất ra “Đại La ngân tinh” bỗng nhiên đứng dậy, sau đó chậm rãi mở miệng:

“Đan phương tứ giai của Tu Tiên Giới bây giờ, bản tọa tự nhiên là không có.”

“Có điều là ba trăm năm trước, bên trong môn phái có một tiểu bối Kim Đan lúc thăm dò cổ tu động phủ, lại ngẫu nhiên chiếm được một phần cổ phương.”

“Phần cổ phương này, bản tọa cũng có thể lấy ra trao đổi, không biết ý đạo hữu như thế nào?”

Nói xong, gã lấy ra một ngọc giản đặc thù, chậm rãi đưa về phía Lưu Ngọc.

Người này trong đám chân quân này xem như là một trong số không nhiều những tu sĩ ăn mặc bình thường, bề ngoài nhìn qua giống như là quyền quý thế tục, trong lúc giơ tay nhấc chân toát ra một loại hương vị uy nghiêm.

Màu da vàng kim, ngay cả tóc cũng hiện ra linh quang màu vàng, đạo hiệu là “Hoàng Mi Chân Quân”, tương tự đến từ một cái tiểu quốc ở giữa Nguyên Yến quốc và Ba quốc.

Hoàng Mi tu vi là Nguyên Anh trung kỳ, một thân thực lực so sánh với Hà lão ma, Thiên Phong đều muốn thắng qua một bậc, đưa mắt nhìn khắp hai mươi mấy vị Chân Quân đang ngồi cũng xếp hạng vào ba vị trí đầu.

“Cổ phương?”

Nghe vậy, Lưu Ngọc động tác dừng lại, trong mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn.

Đã gọi là cổ phương, chứng minh Linh thảo Linh dược luyện chế nên đan dược, tại Tu Tiên Giới bây giờ hoặc nhiều hoặc ít đã tuyệt tích.

Cho dù có luyện đan tông sư muốn cải tạo, khả năng tìm kiếm được vật thay thế cũng rất thấp.

Kể từ đó, tự nhiên giá trị giảm mạnh, mức độ bảo mật giảm xuống rất nhiều.

Nhưng cho dù là như thế, nếu không có linh vật tứ giai trân quý, cũng gần như không có khả năng đổi lấy.

Có điều là trên lý luận, vẫn là tồn tại một chút khả năng cải tiến, có khả năng lấy cổ phương làm cơ sở, cải tiến ra một phần đan phương thích hợp với Tu Tiên Giới bây giờ.

“Tiến vào trạng thái “Chí cao”, năng lực thôi diễn của mình, đạt tới trình độ mà tu sĩ phổ thông khó có thể tưởng tượng được.”

“Mà hoàn chỉnh đan phương tứ giai, cho dù là cổ phương đã quá hạn, độ khó thôi diễn cũng đã giảm mạnh, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian thôi diễn.”

“Không tệ.”

Trong chớp mắt, hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trên mặt Lưu Ngọc lại nửa điểm cũng không biểu hiện ra ngoài.

Thuận tay tiếp nhận ngọc giản, một sợi thần thức dò vào trong đó, trong nháy mắt hắn đọc đến tin tức không bị cấm chế che giấu trong ngọc giản.

“Hợp linh đan “

Trong ngọc giản ghi lại đan dược tên là “Hợp linh”, phẩm giai tại tứ giai hạ phẩm, có thể tinh tiến tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

Kỳ danh xưng mặc dù thường thường không có gì lạ, nhưng dược hiệu lại hết sức mạnh mẽ.

Bởi vì là cổ phương, cần dùng đến Linh thảo Linh dược niên đại tương đối cao, cho nên dược hiệu so sánh với tứ giai đan dược hiện tại thường gặp tốt hơn không ít.

Chỉ là trong đó không ít Linh dược, mấy chục vạn năm trước liền đã tuyệt tích.

Chu dù đặt ở nơi tài nguyên tu tiên phong phú hơn Trung Vực, cũng gần như không có khả năng tìm được vật thay thế, khả năng cải tiến thành công cực kỳ bé nhỏ.

Có điều là dưới năng lực thôi diễn của trạng thái “Chí cao”, đã đạt tới trình độ thần kỳ, dù cho trong đó rất nhiều Linh dược đã diệt tuyệt, Lưu Ngọc y nguyên có lòng tin sẽ cải tiến thành công.

Lui một bước tới nói, một phần đan phương tứ giai hoàn chỉnh, cũng có giá trị tham khảo rất cao.

Cho dù cuối cùng cải tiến thất bại, đổi lấy “Hợp linh đan” cũng tuyệt đối đáng giá.

“Cái này.”

Trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt Lưu Ngọc lại không lộ mảy may, còn hiện lên một tia làm khó.

“Tuy là cổ phương, nhưng nói thế nào cũng là đan phương tứ giai, vẫn có giá trị tham khảo rất cao.”

“Thanh Dương đạo hữu tuổi còn trẻ đã có được thành tựu như hôm nay, nói không chừng sẽ có thể sáng tạo ra “Kỳ tích”, để những lão gia hỏa chúng ta được mở rộng tầm mắt!”

“Như vậy đi, bản tọa cũng không quá tham lam.”

“Phần cổ phương này, chỉ đổi lấy “Tử U quả” và “Huyền Âm thảo” là được, xem như là kết một cái thiện duyên.”

Thấy đối phương mặt lộ vẻ khó xử, dáng vẻ như là do dự, Hoàng Mi Chân Quân lập tức mở miệng thuyết phục.

Biểu thị nguyện ý lui một bước, chỉ cần hai gốc Linh dược ba ngàn năm là đủ.

Nói xong, bên trong ánh mắt của gã tràn đầy sự thưởng thức, dường như hết sức coi trọng “Tương lai tươi sáng” của Lưu Ngọc khi luyện đan.

Chỉ có trong mắt tu sĩ cần đến,“Hợp linh đan” đan phương mới có giá trị, có thể đối với tu sĩ bình thường mà nói, phần cổ phương này chính là một tờ giấy lộn mà thôi.

Hoàn cảnh Tu Tiên Giới bây giờ, căn bản không có tài nguyên cao giai để mà lãng phí, cho dù là tông sư có tạo nghệ luyện đan cao siêu, cuối cùng cả đời cũng gần như không có khả năng cải tiến một phần đan phương tứ giai.

Kể từ đó, thật vất vả mới gặp được một tu sĩ cảm thấy hứng thú với cổ phương, Hoàng Mi Chân Quân tự nhiên không nguyện ý bỏ lỡ.