Chương 2143 Bí thuật “Nhiên Huyết Hóa Thần”
Cho nên trong lòng gã cực kỳ ngưng trọng, không dám có nửa điểm xem thường.
“Vèo - “
Sau khi thử qua các loại thủ đoạn, thấy từ đầu đến cuối không thể thoát khỏi, Phó Thanh Sơn dừng độn quang lại ở tầng cương phong thứ tư, quay người nhìn về phía sau lưng.
Thừa dịp thực lực còn chưa suy yếu quá nhiều, hắn vẫn muốn ra sức chiến một trận!
Bên ngoài ba trăm dặm, trong lòng Lưu Ngọc hơi động.
Hắn nhạy cảm phát giác mục tiêu có ý đồ tử chiến đến cùng, cho nên không trước tiên xông lên.
“Không vội.”
Sau khi tiến vào khoảng cách hai trăm dặm, Lưu Ngọc liền không tiến thêm nữa.
Căn cứ vào tình huống chỗ Hoàng Mi cung cấp, di chứng khi Phó Thanh Sơn thi triển bí thuật, còn còn lâu mới đến lúc phát tác nghiêm trọng nhất.
Trước chờ đợi một thời gian ngắn, đợi thực lực gã suy yếu đến mức thấp nhất, lại “Trọng quyền xuất kích” cũng không muộn!
“Hẳn là hôm nay bản tọa, thật sự khó thoát tai kiếp?!”
Thấy Thanh Dương lão ma khó chơi như vậy, ma đạo kiêu hùng tung hoành thế gian mấy trăm năm này, trên mặt cũng hiển hiện một nụ cười khổ.
“Vù vù”.
Ở tầng Cương Phong thứ tư, sức mạnh thổi liên tiếp bất chấp thời gian của Cương Phong đã có thể so sánh được với các pháp thuật hàng tứ giai hạ phẩm.
Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải cẩn thận dè chừng, không thể nán lại đây quá lâu.
Phó Thanh Sơn giơ một tấm khiên màu đen lên, để ngọn Cương Phong thổi mạnh vào tấm khiên lách cách, tạo ra hàng loạt tiếng gầm rú liên hoàn.
Cảm nhận được pháp lực ở đan điền sục sôi, lão lại không cảm thấy an toàn chút nào.
Sự truy sát của Thanh Dương lão ma giống như giòi đỉa bám chân, dù cho có chạy đến cùng trời cuối đất cũng không thể nào thoát khỏi.
Lúc này, lão thực sự có cảm giác mình không có nơi nào để trốn được.
Dù cho có muốn đấu một trận hết mình cũng chẳng mơ được.
“Bùm bùm bùm…”
Cách đó hai trăm dặm, Lưu Ngọc lơ lửng trên không, trong tay cầm Cửu Cung Thanh Dương đăng, che chắn bằng một tấm khiên được tạo thành từ Thanh Dương Ma Hỏa.
tầng Cương Phong thứ tư rơi trên tấm khiên, không ngừng gây ra những gợn sóng lăn tăn, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào xuyên thủng hàng phòng ngự của tấm khiên lửa.
Toàn bộ thần thức của hắn đều tản ra, dò xét vị trí và trạng thái của Phó Thanh Sơn, trong lòng Lưu Ngọc vô cùng bình tĩnh.
Địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến.
Hắn luôn giữ một khoảng cách thích hợp, không bao giờ lao về phía trước chiến đấu, cho đối phương cơ hội liều mạng.
Từ lúc tác dụng bí thuật của Phó Thanh Sơn kết thúc, lão vẫn chưa thể thoát khỏi, thần thức đã được khóa lại lúc ấy.
Hai bên ở thế tấn công - phòng thủ, giờ đã đổi vị trí!
Vì thế chủ động thuộc về phía mình, Lưu Ngọc ắt phải tận dụng triệt để, phát huy hiệu quả tối đa.
Dù sao cũng là ma đầu ngàn năm, ai biết còn thủ đoạn ghê gớm gì vẫn chưa tung ra, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, tránh bị đòn phản công chết người của đối phương hạ gục.
Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở…
Theo thời gian dần trôi, uy thế Linh áp của Phó Thanh Sơn vẫn đang không ngừng xuống dốc.
Chẳng mấy chốc, đã giảm từ cấp độ Nguyên Anh tầng thứ sáu xuống Nguyên Anh tầng thứ năm.
Ước chừng tầm ba mươi hơi thở nữa mới rơi xuống Nguyên Anh tầng thứ tư, từ lúc ấy không có xu hướng giảm xuống nữa.
“Xem ra đây là giới hạn rồi.”
“Từ đỉnh cao trung kỳ, xuống đến cấp mới vào của trung kỳ, hậu di chứng quả thực không hề nhỏ.”
Lưu Ngọc giữ Cửu Cung Thanh Dương đăng trong tay, trong đầu xẹt qua ý nghĩ này.
Linh Giác cực kỳ nhạy bén của hắn luôn khiến hắn có những phán đoán chính xác về trạng thái của đối thủ, đồng thời trình độ Nguyên Thần cực cao còn giúp hắn luôn nắm chặt việc nhắm vào mục tiêu.
Để giảm bớt tiêu hao, lúc này Lưu Ngọc đã thu lại “Thanh Dương Tinh Vân”, dù sao việc duy trì Tinh Vân thể cũng tiêu tốn không ít.
“Đến lúc rồi.”
Ánh mắt hắn lóe lên một ý định giết người lạnh lùng.
Xẹt qua một tia sáng, rồi tiến vào phạm vi hai trăm dặm, giết chết mục tiêu trong thần thức.
“Bùm bùm…”
Kích động Cửu Cung Thanh Dương đăng và giơ cao tấm khiên lửa, Lưu Ngọc lao thẳng vào tầng Cương Phong thứ tư.
Được một lúc, những tiếng gầm rú lúc trầm lúc bổng.
Đối với hắn hiện tại mà nói, sự uy hiếp của tầng Cương Phong thứ tư không đáng kể, chỉ dựa vào sức mạnh xác thịt của hắn cũng đủ để đối phó.
Khoảng cách một hai trăm dặm rất nhanh đã vượt qua.
Cách Phó Thanh Sơn sáu mươi dặm, Lưu Ngọc đột nhiên xoẹt một cái xuất hiện, đôi mắt nheo lại nhìn đối thủ hiện tại của mình.
Hình xăm màu đen trên nửa khuôn mặt của lão, không biết từ lúc nào đã chuyển từ sáng sang tối.
Với Linh Giác nhạy bén của mình, đối phương dù có cố gắng che đậy đến đâu cũng không thể che giấu được gì, thực lực quả thực đã giảm đi rất nhiều.
“Ở cấp độ này, không cần sử dụng Phá Bại kiếm, với sức mạnh của mình cũng đủ để đối phó rồi.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn đã lên sẵn kế hoạch để ra tay.
Cách đó sáu mươi dặm, nhìn thấy Thanh Dương tuổi còn trẻ nhưng phong cách hành sự lại cực kỳ lão luyện cay độc, trong mắt Phó Thanh Sơn hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Lão đã cố gắng hết sức, nhưng không hiểu vì sao, đối phương lại luôn có thể xác định chính xác trạng thái và địa điểm như vậy.
Lão nhìn thấy một loại “ma tính” quen thuộc trên người của vị tu sĩ này.
Theo thời gian qua đi, thành tựu có thể vượt qua cả mình.
“Trông ngươi rất giống ta, rất giống… thời mà ta còn trẻ.”
“Làm việc thận trọng, nhưng trong lòng lại đầy tham vọng.”
Phó Thanh Sơn chậm rãi mở miệng, khoan thai nói.
Lúc này, lão tựa hồ như không nhận thức được tình cảnh của mình, hoặc có lẽ lão đã sớm nhìn thấu được sự sống chết, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên.
Loại tu sĩ ma đạo quanh năm mũi đao liếm máu này, có lẽ đã dự liệu được ngày này từ lâu.
Nghe những lời không đầu không đuôi này, Lưu Ngọc khẽ cau mày, sau đó nhẹ nhàng cười, lắc đầu quả quyết: “Không không.”
“Chính là chính, ma là ma, tuyệt đối không được lẫn.”
“Hôm nay ta sẽ giết ngươi ở đây. Lưu mỗ chính là anh hùng trừ ma bảo vệ đạo, ủng hộ lẽ phải của nhân tộc!”
“Thắng làm vua, thua làm giặc!”
Cũng không có ý định nhiều lợi, lo rằng đối phương sẽ trì hoãn quá trình hồi phục của mình nên hắn đã hành động ngay khi vừa nói xong.
Thanh Dương Tinh Vân!
Cùng với nắm đấm đột nhiên siết chặt của Lưu Ngọc, vô số Linh quang màu xanh thẫm và đỏ sậm rất nhanh bốc lên trên cơ thể hắn.