← Quay lại trang sách

Chương 2151 Bước tiến lớn trong tu vi, năm mươi năm sau(2)

Có Hoàng Mi ra tay giúp đỡ, tốc độ nhanh hơn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là có thể giảm bớt sự hao tổn của tinh hoa Linh mạch.

Trong quá trình di chuyển này, có đến bảy mươi, tám mươi phần trăm tinh hoa Linh mạch của Thiên Vu sơn được lưu giữ!

Con đường Sở quốc cách Yên quốc càng xa, nhớ lại Thiên Phong lão tổ năm ấy, bỏ ra một cái giá rất đắt để mời một Chân Quân hệ Thổ di dời Linh mạch của Thông Thiên phong.

Cuối cùng, tinh hoa Linh mạch cũng chỉ giữ lại được hơn sáu mươi phần trăm mà thôi.

Bởi vì như thế, phẩm giới của Linh mạch Thông Thiên phong cuối cùng lại giảm xuống tứ giai hạ phẩm.

Nhưng lúc này, sau khi dung hợp Linh mạch của Thiên Vu sơn, lại một lần nữa trở về tứ giai trung phẩm, thậm chí còn dày dặn hơn trước nhiều, đủ để Lưu Ngọc sử dụng trong Nguyên Anh trung kỳ.

Vì vậy, ân tình này cực kì to lớn.

“Chỉ là chút chuyện vặt vãnh, không đáng để nhắc tới.”

Hoàng Mi nở một nụ cười, khẽ chắp tay.

“Thuật nghiệp có chuyên nghiên cứu, là đồng đạo kề vai sát cánh trong trận chiến, mỗi người chúng ta đều có điểm mạnh riêng, và cũng nên giúp nhau phát huy điểm mạnh, tránh những điểm yếu.”

“Hoàng mỗ không có gì khác, nhưng về hệ Thổ vẫn xem như có chút ít kinh nghiệm, việc này quen thuộc dễ dàng như một tay dời núi lấp biển vậy.”

“Nếu như có cần gì, Thanh Dương đạo hữu không cần phải khách sáo đâu.”

Đổi chủ đề, Hoàng Mi nói như vậy, giọng điệu khi nói đến việc “giúp đỡ lẫn nhau” trở nên nghiêm túc hơn một chút.

“Đó là điều đương nhiên. Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

“Sau này nếu như Hoàng Mi đạo hữu có cần gì thì cứ nói thẳng một tiếng là được.”

“Chuyện của đạo hữu, Lưu mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Nghe được ý tứ sâu xa ấy, Lưu Ngọc cũng mỉm cười nói.

Về ân tình giúp di dời Linh mạch này, hắn cũng coi như đã thừa nhận.

Nếu như sau này Hoàng Mi gặp phải vấn đề khó khăn gì, hoặc không quá khó để giải quyết, hắn cũng không ngại việc ra tay giúp đỡ.

Có qua có lại mà.

Nếu như không bỏ ra bất cứ thứ gì, chỉ nghĩ đến việc thu nhận lợi ích, vậy danh tiếng sẽ càng xấu đi theo thời gian.

Đối với các tu sĩ cấp thấp có thể không ngần ngại, nhưng nếu như muốn hòa hợp với cấp độ Nguyên Anh của Thất Quốc Minh, danh tiếng vẫn là thứ quan trọng hơn.

Lưu Ngọc cũng không mong được nhiều người theo phe, nhưng hắn cũng không muốn cô lập một mình.

Chí ít nếu muốn trao đổi bất kỳ tài nguyên gì, không thể vì vấn đề danh tiếng mà từ đó dẫn đến việc những vị Chân Quân khác không sẵn lòng trao đổi.

“Ha ha ha.”

Lời này vừa nói ra, cả hai người đều nở nụ cười sảng khoái, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Lại nói thêm mấy câu khách sáo xong, Hoàng Mi ngồi vào Truyền Tống trận của Nguyên Dương Tông rồi rời đi dưới sự sắp xếp của Lưu Ngọc.

“Ù ù ù…”

“Cáo từ!”

Cùng với Linh khí dao động nhè nhẹ, bóng người Hoàng Mi biến mất khỏi trận pháp dịch chuyển, chỉ còn vang vọng lời từ biệt muộn màng.

Lưu Ngọc thu lại tầm mắt, không để ý đến lời chào hỏi của các trưởng lão và đệ tử, xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

Chuyện di dời đã hoàn thành xong, Thông Thiên phong đã trở lại tứ giai trung phẩm.

Trong những năm tới đây, Linh mạch của Thiên Vu sơn sẽ được tiêu hóa hoàn toàn, phẩm giới sẽ tăng lên thêm một chút, hắn chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.

Ra khỏi điện, Lưu Ngọc thi triển pháp lực, chuẩn bị trở về động phủ.

Nhưng đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, hắn nhìn bầu trời trống rỗng, thần thức trong phạm vi bốn trăm ba mươi dặm trong nháy mắt đã lan ra.

Chỉ nhìn thấy ở phía đường chân trời ngoài tầm mắt, từng chiếc Linh chu dài năm sáu mươi trượng đang chậm rãi tiến đến sơn môn Nguyên Dương Tông, đã cách đó bảy mươi tám mươi dặm.

Một số lá cờ trên Linh chu có treo rõ biểu tượng của Nguyên Dương Tông, đó là pháp khí thuyền bay định dạng của tông môn,“Quy Nguyên chu.”

Có ít nhất cũng khoảng một trăm tu sĩ trên mỗi chiếc Linh chu.

Cộng thêm hơn chục chiếc Linh chu, số lượng tu sĩ cấp thấp ít nhất phải có một ngàn người.

Trong số họ có rất nhiều người mặc trang phục trong và ngoài Nguyên Dương Tông.

Trong thần thức, hầu hết khuôn mặt của các tu sĩ đều tràn ngập niềm vui sống sót sau thảm họa, và cả nụ cười nhẹ nhõm như trút hết mọi gánh nặng.

Trải qua bao nhiêu năm chiến tranh rửa tội, trong phong thái của bọn họ luôn có một khí chất cứng rắn.

Nhưng lúc này đã an toàn trở về quê hương, vẫn không nhịn được mà mỉm cười, nụ cười từ tận đáy lòng.

Trở về trong chiến thắng!

“Đã có một số tu sĩ đã rút khỏi tiền tuyến, điều này chứng tỏ áp lực phòng ngự đã giảm đi rất nhiều.”

“Cuộc đại chiến này đã kéo dài trước sau hơn hai trăm năm, có vẻ như nó thực sự sắp kết thúc rồi.”

Thần thức của hắn quét qua một loạt các tu sĩ, đột nhiên có hơi cảm động, trong lòng Lưu Ngọc thầm nghĩ.

Hơn hai trăm năm rồi, nghe ra có vẻ không là gì, nhưng đó đã là một đời của hầu hết tu sĩ cấp thấp.

Tuổi thọ tối đa của Luyện Khí kỳ là một trăm hai mươi năm, hai trăm năm là đủ để hoàn thành quá trình chuyển đổi hai, ba thế hệ từ cũ sang mới!

Đối với nhiều tu sĩ Luyện Khí, chiến tranh xảy ra từ khi họ vừa mới lọt lòng, hoặc có thể chưa bao giờ cảm nhận được hòa bình.

Không biết trong thời kỳ bình thường, làm thế nào để tu hành đây!

Hơn hai trăm năm qua, Lưu Ngọc đã trải qua rất nhiều chuyện, vận mệnh của hắn cũng có lúc thăng lúc trầm.

Hắn đã mạo hiểm tham gia “kế hoạch Trường An”, trải qua rất nhiều những khó khăn để đến được Trung Vực.

Chứng kiến những tán tu chống lại sự áp bức của thánh địa Càn Đình, cho đến những tông môn thế gia, liều mạng để có được thêm nhiều cơ hội hơn.

Chính tại Trung Vực, hắn đã học được rất nhiều kiến thức tiên tiến về tu tiên và thu thập được nhiều loại Linh thảo, Linh vật quý hiếm.

Sau khi trở về Thiên Nam, hắn mới có thể vỡ Đan thành Anh.

Cuối cùng, ngưng tụ “Thanh Dương Tinh Vân”, thiết lập một ưu thế tuyệt đối không gì sánh bằng so với các Chân Quân khác!