← Quay lại trang sách

Chương 2152 Bước tiến lớn trong tu vi, năm mươi năm sau(3)

Có thể nói, quá trình tu luyện của Lưu Ngọc từ Kim Đan sơ kỳ đến Nguyên Anh sơ kỳ đều xảy ra trong trận đại chiến.

“Xào xào.”

Một tia sáng Kim Đan từ trên núi bay lên, đang chuẩn bị đến sơn môn để chào đón các đệ tử tông môn trở về.

Khi phát hiện ra sự tồn tại của lão tổ, lập tức quay lại để bái kiến.

Vầng sáng buông xuống, lộ ra hình bóng của Hạ Như Long - một trong “tam đại trưởng lão”.

“Đệ tử Hạ Như Long, xin bái kiến Thanh Dương sư thúc!”

“Thưa sư thúc, ba ngày trước nhận được tin tức từ liên minh, cuộc tấn công của yêu tộc đã dừng lại.”

“Áp lực phòng ngự ở tiền tuyến đã giảm đi không ít, vậy cho nên liên minh quyết định cho rút lui một nhóm tu sĩ.”

“Năm trăm đệ tử của tông môn chúng ta và chín trăm tu sĩ của Nguyên quốc, đều nằm trong danh sách sơ tán đợt đầu tiên.”

Cẩn thận hành lễ xong, Hạ Như Long cung kính bẩm báo.

Dù sao cũng là một trong “bảy nước lớn”, hẳn sẽ có thêm chút đãi ngộ, bởi vì cuộc tấn công của yêu tộc đã có chiều hướng dừng lại, nên đương nhiên cũng nằm trong danh sách đợt sơ tán đầu tiên.

“Ừm.”

Thu lại suy nghĩ của mình, Lưu Ngọc khẽ gật đầu.

Ba ngày trước, hắn vẫn đang phục kích Phó Thanh Sơn.

Khi trở lại tông môn, không gặp bất kỳ trưởng lão nào, suốt quá trình đều là “đồng hành” với Hoàng Mi trong việc di dời Linh mạch, nên đương nhiên hắn không biết những tin tức này.

Tuy nhiên, trước khi nhiệm vụ bắt đầu, chuyện này đã có một vài manh mối, vậy nên hôm nay các đệ tử trở về cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Tích cực chống lại yêu tộc, hành động này nhất định phải được khích lệ.”

“Những đệ tử chết trận, hãy cố gắng hết sức đưa thi thể về lo việc chôn cất, chăm sóc chu đáo cho con cháu trong dòng tộc, hoặc những đệ tử thân truyền.”

“Nếu trong những hậu duệ của họ có người có linh căn, có thể xem xét hạ thấp tiêu chuẩn cho phù hợp và ưu tiên thu nhận.”

“Ngoài ra, tất cả “đệ tử tham chiến” sẽ được khen thưởng hậu hĩnh.”

“Dựa theo trong và ngoài tông, cũng như trình độ tu vi cao thấp, một lần sẽ phát ba tháng nguyệt bổng!”

Suy nghĩ một lúc, Lưu Ngọc nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện hàng loạt những Linh chu, Lưu Ngọc bình tĩnh chắp hai tay ra sau lưng chỉ thị.

Tất cả các tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ tham chiến đều được thưởng một lần ba tháng nguyệt bổng, đây là một khoản tiền rất lớn.

Tuy nhiên, hắn không giống với Thiên Phong.

Có Tiên Phủ làm chỗ dựa, sau khi nắm giữ tông môn, hắn hoàn toàn không bị Linh Thạch kìm hãm nên có thể “tiêu xài hoang phí”.

Về phần Kim Đan trưởng lão, vốn là thành viên cao cấp của tông môn, đương nhiên không cần bất kỳ phần thưởng bổ sung nào.

“Sư thúc đại ân đại đức, lão hủ thay mặt tất cả các đệ tử tham chiến, xin cảm tạ ân đức của lão tổ!”

Nghe vậy, Hạ Như Long mở to hai mắt, trong lòng bỗng chốc cũng lộ vẻ xúc động, phản ứng lại bằng một cái cúi đầu thật sâu.

Ba tháng nguyệt bổng đã là một tài nguyên cực kỳ nhiều đối với tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ.

Điều hiếm có hơn nữa là, có thể nhận được nó mà không cần phải hoàn thành nhiệm vụ.

“Chuyện khen thưởng chăm sóc, nhất định phải được thực hiện triệt để.”

“Trong mắt bổn tọa, không được để lọt một hạt cát nào.”

“Nếu như phát hiện có người đứng ở giữa bỏ túi riêng, nhẹ thì phế trừ tu vi, trục xuất khỏi tông môn, nặng thì xử tử ngay lập tức, cảnh cáo người sau!”

“Được rồi, lui đi.”

Sau khi dặn dò xong, Lưu Ngọc nhẹ nhàng xua tay.

“Đệ tử cáo lui!”

Hạ Như Long ghi nhớ từng chữ một, đi một quãng mới bay lên không trung, bay về phía sơn môn bằng một tốc độ cực kì nhanh.

Không lâu sau đó, tiếng trống vang lên ở sơn môn, tiếng trống vui tươi mang những ý nghĩa “chiến thắng”,“khải hoàn” và “bình an”.

Sau khi nhận được tin chiến tranh kết thúc, cả tông môn đều tràn ngập trong bầu không khí thoải mái và vui vẻ.

“Cuối cùng… cũng kết thúc rồi!”

Trên đỉnh núi của Thông Thiên phong, Lưu Ngọc đứng chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn dãy núi của tông môn.

Hắn hiểu một điều rằng, cho dù đại chiến giữa người và yêu thú đã kết thúc nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tu Tiên Giới Thiên Nam sẽ gió yên biển lặng thế này.

Thế lực của Thất Quốc Minh đã suy yếu đi nhiều, mất hơn một phần ba lãnh thổ.

Do áp lực của yêu tộc, nhiều thế lực đã mất đi lãnh thổ ban đầu, nhưng sức mạnh của họ trong một khoảng thời gian ngắn cũng không suy yếu gì lắm.

Trong nội bộ của nhân tộc, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một cuộc cải tổ.

Ảnh hưởng của trận đại chiến này vẫn sẽ còn kéo dài trong một vài năm, cho đến khi một thế cân bằng mới được hình thành thì mới có thể kết thúc được.

Ngũ phái của Sở quốc đều “kết nối với nhau”, nhưng vận mệnh của Tu Tiên Giới Yến quốc so ra lại tương đối ổn định, nên không cần phải lo lắng sẽ có hỗn loạn to tác gì.

Hiện tại, Lưu Ngọc chỉ cần đề phòng Hà lão ma của Hợp Hoan Môn, nâng cao sức mạnh của mình càng sớm càng tốt.

May mà Linh Bảo có đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình trước khi bị tra ra được.

Một lúc lâu sau, hắn mới thu hồi tầm mắt, đi về phía động phủ. …

Phòng luyện công.

Lưu Ngọc ngồi xếp bằng, cầm một ngọc giản màu đen trước mặt, tổng kết lại những gì được mất trong nhiệm vụ lần này.

“Linh mạch Thông Thiên phong thăng cấp lên tứ giai trung phẩm, coi như cũng là một sự trợ giúp kha khá, lại còn có thể tăng tốc độ tu luyện lên nhiều.”

Thần thức Linh Giác lan rộng, hắn cảm nhận được Linh khí dày đặc tăng lên không ít, trên mặt hiện lên một ý cười.

Hiện tại xác suất luyện chế thành công “Phi Tiên đan” đã gần ba mươi phần trăm, trong tình cảnh chi phí làm chín Linh thảo và Linh dược cũng cực thấp, nên không cần lo lắng việc không có đan dược để uống rồi.

Chỉ là vì một vài nguyên nhân như tạp chất Linh lực, không thể uống đan dược liên tục được, mà cần phải uống theo từng đợt.