Chương 2170 Bản tính con người tồn tại điểm yếu
Trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, lão ta tuyệt đối không tin sẽ có chuyện gặp may như vậy, đã may mắn sống sót mà còn có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ sao.
“Các hạ rốt cuộc là ai?”
Không thấy Bạch Cốt lão ma mở miệng, nhưng giọng nói của lão ta đã thông qua thần thức truyền âm vào bên tai.
Người đến cảnh giới này rõ ràng vẫn còn thấp hơn lão ta, mặc dù thoạt nhìn qua chỉ thấy một kẻ liều lĩnh, nhưng Bạch Cốt lão ma bản tính thận trọng, không dám vì điều này mà sơ suất.
Hắn dám đánh đến tận cửa, nói không chừng còn có chống lưng gì đó.
Việc nghĩ ra lý do này hoàn toàn không cần mục tiêu phải tin tưởng, Lưu Ngọc đương nhiên cũng không có ý thuyết phục và giải thích.
Hắn vừa mới dứt lời, pháp lực khởi động lập tức phóng ra tay.
“Ầm!”
Ngay sau đó, một cỗ Linh áp Nguyên Anh cuồn cuộn như núi như biển quét ngang bốn phía.
Khi đảo qua bị bông tuyết bao phủ, phản xạ lên “U Nguyệt sơn” rực rỡ màu sắc, trải dài hàng chục mét xung quanh ngọn núi.
Tu sĩ Nguyên Anh!
Các tu sĩ Hắc Cốt Tông nghe thấy động tĩnh đến gần xem lúc này theo bản năng lùi về sau.
“Xoẹt!”
Cùng lúc đó, một thân thanh sam rầm rầm nứt ra, cơ thể Lưu Ngọc cứ cao lên từng tấc.
Gần như chỉ trong chớp mắt cơ thể hắn đã to lớn đến hai mươi mốt trượng.
“Tinh Thần chân thân” khổng lồ, toàn thân được áo giáp Linh quang xanh thẳm hình thành nên che phủ lại, giống như một người khổng lồ ánh sáng bất chợt giáng lâm, thể xác và tinh thần vô cùng mạnh mẽ.
“Lưu Tinh quyền!”
Quyền phong màu đỏ thẫm lưu chuyển Linh quang, mang theo khí huyết nóng bỏng và rực cháy, hai tay Lưu Ngọc chém ra dọc theo quỹ đạo.
“Vù vù”.
Chỉ trong nháy mắt đã có hơn mười đạo quyền ấn, từ quyền phong của hắn bắn ra, đánh về phía “U Minh Hoàng Tuyền trận”
Vì để tránh bại lộ thân phận, Lưu Ngọc còn cố ý thay đổi vài chiêu thức công kích, để tránh cho những tu sĩ khác nhận ra.
Dù sao trước đây hắn cũng từng sử dụng tu vi luyện thể này.
Quyền cương đỏ thẫm cũng giống như bản chất của có, phát huy ra phần đặc tính “Thái Dương lực”, nhiệt độ thậm chí còn cao hơn “Anh hỏa”, hơn nữa uy năng lại đơn giản trực quan.
Mỗi một đạo quyền ấn, uy năng đều không thấp hơn thuật pháp tứ giai hạ phẩm!
Tuy rằng vừa nãy nhân lúc lão ta chưa chuẩn bị, Lưu Ngọc hoàn toàn có thể cưỡng chế xông vào trận pháp.
Nhưng hắn đã bị phát hiện, trong tình huống không thể đánh lén thành công, đương nhiên hắn sẽ không làm như vậy.
U Minh Hoàng Tuyền trận suy cho cùng vẫn là trận pháp tứ giai trung phẩm, không thể quá xem thường.
Uy năng và thủ đoạn của lão ta vẫn chưa rõ, thế nên đừng quá lơ là vẫn tốt hơn.
Trong lúc quyền ấn đỏ thẫm sắp đến nơi, sương mù màu vàng bỗng cuồn cuộn, trong nháy mắt đã trở nên ngưng thực, hình thành nên một “bức tường màu vàng” to lớn.
“Ầm ầm ầm”.
Quyền cương đỏ thẫm dừng lại trên vách tường màu hàng, ngay lập tức vang lên những tiếng nổ vang liên tục không dứt, âm thanh cực lớn truyền khắp bốn phía.
Hàng trăm băng điêu trên U Nguyệt sơn vì thế mà vỡ tan thành từng mảnh, từng khối máu thịt còn bốc ra khí lạnh.
“Xèo xèo”.
Nhiệt độ cực cao của quyền cương đã nhất thời làm bay hơi màn sương mù màu vàng.
Nhưng ngay lập tức đã có nhiều sương mù hơn sinh ra bổ sung cho chỗ mất đi.
Một vòng công kích này của Lưu Ngọc chỉ khiến U Minh Hoàng Tuyền trận xuất hiện dao động, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị đánh hạ.
Ở bên kia, tuy rằng đối thủ rõ ràng có tu vi thấp hơn nhiều, nhưng Bạch Cốt lão ma lại chần chừ không hề có ý muốn đi ra nghênh đón.
Người này trời sinh bản tính thận trọng, thấu hiểu sâu sắc đấu pháp thắng bại thực ra cũng không hề quan trọng như vậy.
Chỉ có người sống đến cuối cùng mới là người thật sự chiến thắng.
Thế nên bất luận Lưu Ngọc có công kích thế nào, Bạch Cốt đều chỉ đợi trong trận pháp phòng ngự một cách bị động.
“Động tĩnh lớn như vậy, tin tức cũng đã truyền đi, vì sao Hộ Tông đại trận lại chậm chạp không mở ra?”
“Việc này chắc chắn có điều mờ ám gì đó, tên ‘Diệp Lăng Vân’ này e là có chuẩn bị mới đến!”
Có trận pháp thủ hộ nhìn thì có vẻ dễ dàng, nhưng trong lòng Bạch Cốt lão ma lại cực kỳ ngưng trọng.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ xuất trận nghênh chiến không còn hăng hái nữa.
Đánh trận trên sân nhà có trận pháp bảo hộ, ở trong “U Minh Hoàng Tuyền trận” tiến có thể công mà lùi có thể thủ, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Huống hồ động tĩnh lớn thế kia, Hộ Tông đại trận vốn nên mở ra lại trì trệ chưa mở, làm cho Bạch Cốt lão ma cảm giác có gì đó không đúng.
Nhìn lão tổ bình tĩnh điềm đạm, các tu sĩ Hắc Cốt Tông vốn còn đang nghi ngờ đã từ bỏ ý định bỏ chạy.
Một số Kim Đan trưởng lão cũng do dự tiến về phía chiến trường.
Tuy với thực lực của họ thì ảnh hưởng đối với cục diện chiến đấu này cũng rất nhỏ.
Nhưng nguy hiểm càng lớn thì thu lợi càng nhiều, nếu như có thể nhân thời cơ này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng lão tổ, về sau chắc chắn sẽ có được nguồn lợi ích vô hạn.
Người khác sợ hãi, ta tham lam!
“Lúc này che giấu thân phận, không thể phát huy toàn bộ thực lực.”
“Chỉ dựa vào thực lực ở phương diện luyện thể, e rằng rất khó để công phá “U Minh Hoàng Tuyền trận” này, hơn nữa dù Bạch Cốt lão ma có danh tiếng rất kém, nhưng chung quy lão ta vẫn còn có một hai gã hảo hữu.”
“Nếu như kéo dài thời gian quá lâu, chỉ sợ chi viện của lão ta sẽ đuổi tới, đến lúc đó sẽ khó đối phó hơn.”
“Đánh mạnh vào trận pháp cũng không thích hợp, trước hết phải nghĩ cách dẫn dụ Bạch Cốt ra khỏi trận pháp.”
Sau một phen thăm dò không có kết quả, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên những suy nghĩ không ngừng, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, hắn lên tiếng lần nữa:
“Bạch Cốt, ngươi giết người bừa bãi, tội ác tày trời, ngươi có chết vạn lần cũng không đủ để chuộc lại lỗi lầm.”
“Năm trăm năm trước, ngươi vô duyên vô cớ diệt sạch toàn bộ Diệp gia…”
“Ba trăm năm trăm, ngươi cưỡng ép dụ dỗ nữ tu…”
“Hai trăm năm trước…”
Lúc nói đến đây, vẻ mặt Lưu Ngọc chính trực tựa như thể hắn đang hóa thân thành một vị quan thẩm phán công bằng liêm chính.
Hắn lần lượt kể ra từng lỗi lầm của Bạch Cốt, trong giọng nói không chút giả dối.