← Quay lại trang sách

Chương 2171 Bản tính con người tồn tại điểm yếu(2)

Loại người như lão ma này, tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, người nào mà không có vết nhơ cơ chứ?

Hắn vốn không cần phải đặt điều bịa chuyện, chỉ cần để tử sĩ dưới trướng len lén thu thập lại một phen thì đã có thể có được lịch sử đen tối của lão Bạch Cốt này rồi.

Nói đến giữa chừng, hắn lại chuyển đề tài:

“Nhưng đường đường là Ma Quân, suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ ức hiếp kẻ yếu, một kẻ tham sống sợ chết mà thôi!”

“Bị người ta đánh lên đến cửa rồi mà chỉ co đầu rụt cổ trốn trong trận pháp, không dám ra trận nghênh đón.”

“Nhưng ngươi cho rằng như vậy thì có thể trốn được thẩm phán chính nghĩa sao?”

“Hôm nay, ‘Diệp Lăng Vân’ ta không báo được thù diệt môn, tuyệt đối sẽ không dừng lại!”

Lưu Ngọc dùng lời lẽ đanh thép nói với tốc độ cực nhanh, tựa như chính bản thân hắn là phe chính nghĩa đang đại diện cho chính nghĩa phán quyết kẻ gian tà, liên tục thăm dò đến điểm giới hạn của Bạch Cốt.

“Ngươi cho rằng rụt cổ trong trận thì Diệp mỗ sẽ bó tay sao?”

“Nếu như ngươi đã không dám ra trận nghênh chiến, vậy thì Diệp mỗ sẽ khai đao từ trên xuống dưới Hắc Cốt Tông vậy.”

“Để cho đám ma tử ma tôn này của ngươi thay ngươi trả món nợ này!”

“Dù sao thì những tu sĩ ma đạo như các ngươi đều là hạng người có chết cũng chưa đền hết tội, sống trên đời cũng chỉ tổ lãng phí Linh khí mà thôi.”

Nói đến cuối cùng, trên mặt Lưu Ngọc còn thể hiện rõ vẻ khinh thường, như thể hắn cực kỳ xem thường Bạch Cốt tu vi cao cường kia.

Tiếp đó, ánh mắt hắn đảo đi, nhìn sang đám tu sĩ đang dần dần xúm lại, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng.

“Vụt vụt”.

Chớp mắt một cái, chân thân khổng lồ động đậy, kèm theo là từng trận xé gió, Lưu Ngọc tùy ý chém ra từng đạo quyền cương đỏ khắp xung quanh.

Bắt đầu “trảm yêu trừ ma”, dùng toàn bộ Hắc Cốt Tông làm chất dẫn, ép Bạch Cốt lão ma ra trận nghênh chiến.

“Aaaaa”.

Quyền cương đỏ thẫm xé rách bầu trời, ngay lập tức từ bốn phương tám hướng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng la hét hết đợt này đến đợt khác.

Dưới công kích của cấp độ tứ giai, tu sĩ Hắc Cốt Tông có tu vi cao nhất cũng chỉ mới Kim Đan, đối mặt với công kích của Lưu Ngọc cũng không hề có khí lực chống lại.

Trong thế tấn công của quyền cương đỏ rực, rất nhanh bọn họ đã tan thành mây khói.

“Lão tổ cứu mạng!”

“Lão tổ…”

Trong phạm vi trăm dặm, có đến hàng ngàn tu sĩ tụ lại, khi đối mặt với công kích của Lưu Ngọc, thậm chí ngay cả chạy trốn họ cũng không làm được.

Linh quang đỏ thẫm sáng lấp lánh, khí tức của đám tu sĩ cứ thế biến mất đi.

Giống như một người sắp chết đuối theo bản năng sẽ dùng hết sức túm lấy một cọng cỏ cứu mạng, trước khi chết một vài tu sĩ Hắc Cốt Tông vội vàng gào thét cầu cứu về phía Bạch Cốt lão ma mà không chút nghĩ ngợi.

Lúc tàn sát tu sĩ Hắc Cốt Tông, Lưu Ngọc vẫn rất bình tĩnh, khi quở trách từng lỗi lầm của Bạch Cốt, trên mặt hắn chỉ lộ vẻ khinh thường.

Trong trận pháp, Bạch Cốt lão ma nhìn toàn bộ cảnh tượng bên người, sắc mặt lão ta đã có chút khó coi.

Lúc ban đầu, nghe người đến kể lể thứ gọi là “tội ác” của mình, trong lòng lão ta không chút dao động.

Lúc hắn nói đến “rùa đen rụt đầu”, lão ta mới cảm thấy có hơi khó chịu.

Khi đối phương dùng tông môn làm mồi nhử, bắt đầu tàn sát tu sĩ Hắc Cốt Tông, lửa giận trong lòng lão ta đã bốc lên cao.

Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ khinh thường và miệt thị trên gương mặt Lưu Ngọc, dáng vẻ đâm chọt đó của hắn khiến cơn thịnh nộ trong lòng lão ta càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt.

Lão ta nhớ rõ cái kiểu khinh thường miệt thị này, năm đó khi lão ta vẫn còn ở cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, những kẻ được gọi là tu sĩ chính đạo đuổi giết lão ta cũng thường thể hiện ra cái vẻ mặt này.

Trong cuộc đuổi giết của “tu sĩ chính đạo”, thực lực Bạch Cốt khi đó vẫn chưa đủ, chỉ có thể tìm mọi cách để lánh mặt, từng có một khoảng ký ức lão ta chẳng dám nhớ lại.

Tuy rằng sau khi ngưng kết Nguyên Anh, lão ta đã giết sạch những kẻ năm đó, rút hồn luyện phách báo được thù.

Nhưng bây giờ mỗi khi nhớ đến biểu cảm đó, Bạch Cốt lão ma theo bản năng vẫn cảm thấy cực kỳ chán ghét, lão ta vô cùng chán ghét những từ ngữ như “chính nghĩa”,“chính đạo” thế này.

“Có tác dụng.”

Nhạy cảm chú ý đến sự biến hóa của Bạch Cốt, trong lòng Lưu Ngọc thầm nghĩ, lúc này động tác trên tay cũng càng nhanh hơn.

Gương mặt hắn tỏ ra vẻ chính khí, mặc kệ thân phận Chân Quân, dùng cảnh giới Nguyên Anh của mình tùy ý giết hại tu sĩ Hắc Cốt Tông.

Ra tay tàn nhẫn, đến cả ma đạo cũng chưa chắc sánh bằng.

Một mặt hắn dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc phê phán tội ác của Bạch Cốt, há miệng lập tức kể ra đủ mọi tội danh của lão ta.

Mỗi một câu đều không bỏ sót những từ ngữ như “chính nghĩa” và “tà ác”, cùng với “ánh sáng” và “bóng tối”.

Hắn vững vàng chiếm giữ đỉnh cao của đạo đức, khiêu khích thần kinh nhạy cảm của Bạch Cốt.

Không thể nghi ngờ, bản chất con người luôn tồn tại yếu điểm.

Mà Lưu Ngọc đã học thuộc “Ma tu yếu lược”, đồng thời tiến hành đổi mới dựa trên cái cơ bản.

Không ngờ khi hiểu rõ được điểm yếu của nhân tính thì lại có thể sử dụng hiệu quả như vậy.

Đặt mình trong hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, trước đây lúc một số vong hồn chết dưới tay chỉ trích mình, hắn cũng từng không vui.

Cho nên hắn hiểu rất rõ, điểm nhạy cảm của những ma tu này ở chỗ nào.

Một số Nguyên Anh lão ma dù có ý chí kiên định thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng vẫn cực kỳ chán ghét những thứ dối trá, những kẻ giả nhân giả nghĩa.

Bọn họ cực kỳ ghét tu sĩ chân chính ở trong tối làm không biết bao nhiêu chuyện dơ dáy bẩn thỉu, nhưng lại đứng ở đỉnh cao đạo đức tùy ý chỉ trích mình.

Cho nên Lưu Ngọc đã tiến hành đồng thời, một mặt dùng Hắc Cốt Tông làm mồi nhử, từng chút tổn hại lợi ích của Bạch Cốt lão ma.

Mặt khắc hắn đánh vào tư tưởng, dùng lời lẽ sắc bén kích động đến những ký ức không mấy hay ho trong lòng lão ta.

Vừa nghĩ như vậy trong đầu Lưu Ngọc đã xuất hiện một ý niệm.

“Phù!”

Ngay sau đó, bên trên chân thân khổng lồ cao hai mươi mốt trượng hắn bốc lên những ngọn lửa trắng tinh.

Ánh lửa màu trắng chập chờn, phát huy đặc tính “Vô Thường Tâm Viêm” đến cực hạn.

Một cỗ thần thức mà mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ có Linh Giác mới có thể cảm nhận được “Dục Vọng chi lực” đang lan ra, mang tính thăm dò đến cảm xúc ảnh hưởng đến Bạch Cốt lão ma.