← Quay lại trang sách

Chương 2172 Bản tính con người tồn tại điểm yếu(3)

Tuy rằng Thanh Dương Ma Hỏa lúc này mới chỉ tam giai, đặc tính “Vô Thường Tâm Viêm” cũng dừng lại ở tam giai, chưa chắc có thể tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng đối với tu sĩ Nguyên Anh.

Nhưng loại công kích quỷ dị này trong lúc đối phương giận dữ thì ít nhiều cũng có thể có chút tác dụng, thời khắc mấu chốt còn có thể tạo thành ảnh hưởng đến quyết sách của đối phương.

“Aaaa!”

Giữa sơn mạch, tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau không ngừng.

Linh quang đỏ thẫm lấp lánh trên không trung, mỗi một khắc đều có mấy chục gã tu sĩ tử vong, nơi đất thiêng sinh hiền tài này bỗng chốc dần trở nên khác hẳn.

“Nếu kích động như vậy mà Bạch Cốt lão ma vẫn không chút động tĩnh như trước, xem ra lần hành động này cũng đành bỏ thôi.”

“Tuy rằng thực lực của mình đầy đủ, nhưng Hắc Cốt Tông có hơn một vạn tu sĩ, mình không thể cùng lúc giết hết tu sĩ ở đây được.”

“Chung quy cũng sẽ có những con cá lọt lưới như thế.”

“Xét về lâu dài, việc bại lộ thực lực và dã tâm của mình thế này thậm chí ảnh hưởng đến kế hoạch tu luyện, cũng không đáng.”

Việc kích động Bạch Cốt lão ma đã thừa thãi, trong lòng Lưu Ngọc thầm nghĩ.

Bên trong U Minh Hoàng Tuyền trận, trong lớp sương mù màu vàng mờ mịt, sắc mặt Bạch Cốt lão ma trông vô cùng u ám, nội tâm lão ta giờ đây đã cuồn cuộn sóng dữ.

“Hay cho câu quang minh chính đại!”

“Cho dù có nhìn thấy bao nhiêu lần, những tu sĩ mang bộ mặt chính đạo giả nhân giả nghĩa đó vẫn khiến người khác buồn nôn như vậy!”

Lúc này, Bạch Cốt lộ ánh mắt hung ác, hô hấp có chút nặng nề.

Rõ ràng lão ta đã cảnh giác được ngọn lửa màu trắng khác thường kia.

Nhưng khi nghe văng vẳng bên tai câu quang minh chính đại, nhìn từng đệ tử Hắc Cốt Tông bỏ mạng, lão ta đã không còn muốn kìm nén cơn giận dữ trong lòng nữa.

Để thành lập Hắc Cốt Tông đã phải trả giá rất nhiều tâm huyết, hành động này của đối phương đã tổn hại một cách nghiêm trọng đến lợi ích của Bạch Cốt.

Nếu như để mặc đối phương tùy ý giết hại người trong tông, một khi chuyện hôm nay truyền ra ngoài, cái danh “Bạch Cốt Ma Quân” cũng sẽ trở thành trò cười mất thôi.

Đối với tu sĩ ma đạo mà nói, uy danh vô cùng quan trọng.

Một khi uy danh không còn nữa, đến lúc đó còn có người nào kiêng kỵ mình chứ?

Trong lòng Bạch Cốt lão ma tràn đầy lửa giận, có lẽ bởi vì ảnh hưởng của “Thanh Dương Ma Hỏa”, đủ loại nhân tố kết hợp lại, cuối cùng lão ta nảy ra suy nghĩ xuất trận nghênh chiến.

“Không sai được, cái tên ‘Diệp Lăng Vân’ này ra tay tới tấp, dựa vào Linh áp khí tức để phán đoán, cảnh giới thực sự của hắn là Nguyên Anh sơ kỳ.”

“Hơn nữa thần thức quét qua vài lượt cũng không phát hiện ra có trợ thủ tồn tại.”

Bạch Cốt lộ ánh mắt hung ác, cuối cùng đưa ra quyết định, ngay lập tức lão ta bình tĩnh nói:

“Nếu như đã vội tìm chết, vậy thì bản tôn sẽ thành toàn cho ngươi!”

“Ngươi có dám lên Cương Phong để chiến đấu không!”

Tuy rằng cả hai cùng cảnh giới sơ kỳ, nhưng lão ta nắm chắc có thể giết chết ‘Diệp Lăng Vân’, đương nhiên đã có chuẩn bị.

Người ngoài chỉ biết Bạch Cốt bị vây khốn trong bình cảnh sơ kỳ đã lâu, nhưng lại không biết lão ta đã âm thầm đột phá.

Bởi vì không muốn để lộ con át chủ bài, đồng thời để tránh phá hoại Linh sơn Linh mạch của tông môn, cho nên lão ta mới chủ động đưa ra ý kiến tiến đến Cương Phong chiến đấu một trận.

Nếu không khi nổ ra đấu pháp giữa cấp bậc Nguyên Anh, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, những Linh sơn Linh mạch của Hắc Cốt Tông e rằng sẽ bị hủy hoại đi không ít.

Giọng nói già cỗi u ám truyền khắp trong sơn mạch, làm cho rất nhiều đệ tử Hắc Cốt Tông đều vui mừng hớn hở.

Vừa dứt lời, Bạch Cốt lão ma không đợi đối phương đáp lời đã hóa thành một vệt sáng màu xám bay lên trời cao vạn trượng hướng về phía Cương Phong.

“Cuối cùng cũng không nhịn được rồi sao?”

Nghe vậy, trong lòng Lưu Ngọc cười thầm, ngay sau đó hắn cũng không tỏ ra yếu thế vội đáp lại:

“Có gì mà không dám!”…

“Vù vù!”

Thời gian chỉ vỏn vẹn hai hơi thở, hai người đã lần lượt đi vào tầng Cương Phong thứ ba.

“Khà khà”.

Bạch Cốt đứng giữa không trung, trên mặt lộ ra nụ cười khẩy lạnh lùng, tựa như nghĩ đến điều gì đó, lão ta tỏ ra rất hưng phấn.

“Ầm!”

Lưu Ngọc vừa bước vào tầng thứ ba Cương Phong thì đã cảm nhận được một cỗ Linh áp hết sức mạnh bạo đang hung hăng áp bức đến từ trước mặt hắn.

Cỗ Linh áp này tựa như biển khơi cuồn cuộn khiến cho có một loại cảm giác vô biên vô hạn, nhưng cũng giống như dãy núi cao chót vót, không thể lay động cũng khó lòng vượt qua, khiến cho người ta hoảng sợ trong lòng.

Trong Linh Giác hắn cảm nhận được cảnh giới tu vi của Bạch Cốt lão ma rõ ràng đã là cấp bậc Nguyên Anh trung kỳ!

Linh áp từ trên người lão ta rõ ràng cao hơn hắn rất nhiều.

Cường giả trung kỳ rõ ràng khủng bố đến như vậy!

“Bổn tôn mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, nhưng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!”

Thấy không có mai phục, lại dùng trung kỳ trấn áp sơ kỳ, Bạch Cốt lão ma nắm chắc được mười phần thắng.

Vào giờ khắc này, lời nói của lão ta có chút khí phách và uy lực, cảm giác nhìn như đang chiếm ưu thế.

“Ầm”

Linh áp của Nguyên Anh trung kỳ áp sát tới, chân thân hai mươi mốt trượng đứng sừng sững bất động.

Cho dù Linh áp tiến tới, thoáng yếu đi một đoạn, nhưng Lưu Ngọc vẫn đứng bất động như núi.

Nhìn Bạch Cốt lão ma, vậy mà thần không biết quỷ không hay đột phá đến cảnh giới trung kỳ, hắn quả thực có chút ngạc nhiên.

Nhưng nơi đây là Cương Phong, lại không có bất kỳ tu sĩ nào đi theo, cho nên không cần bó chân trói tay, lo lộ thân phận.

Với sức mạnh hiện tại của Lưu Ngọc, nếu như có thế phát huy hết sức, cho dù Bạch Cốt đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, thì kết cục cũng sẽ không khác đi.

“Nếu như không phải ở tầng Cương Phong, muốn che giấu thân phận, thì quả thật có chút khó.”

“Nhưng mà nếu như ở nơi này, cũng không cần kiêng dè nhiều như vậy.”

Mấy cái ý nghĩ thoáng qua trong đầu, đối mặt với đối thủ với sức mạnh không ngờ đến, mặt Lưu Ngọc không có chút hoảng sợ, con ngươi vẫn lạnh như băng.

“Phải không?”