Chương 2179 Giết chóc và rời đi(3)
Liên tục bấm mười mấy pháp quyết rồi mới đưa lửa màu xanh thẳm vào trong hộp, sau đó lại dán Phong Linh phù thu vào nhẫn trữ vật.
Tiếp theo, Lưu Ngọc giải trừ “Thanh Dương Tinh Vân”, vô số Linh quang màu xanh đậm, và màu đỏ sậm lại trở về cơ thể.
Mất đi sự hỗ trợ của tinh chất pháp lực và tinh hoa khí huyết, ánh sáng màu xanh gần ba trăm ba mươi trượng lúc này mới bắt đầu sụp đổ.
Linh lực hỗn loạn hóa thành Linh khí, hình thành một cơn bão Linh khí, nhanh chóng chuyển hóa từ độ dày cao sang độ dày thấp.
Tiếp theo, Lưu Ngọc thuần thục xử lý chiến trường, thanh trừ những khí tức không liên quan đến mình.
Mặc dù đấu pháp xảy ra ở tầng Cương Phong, nhưng nếu không kịp thời thanh tẩy khí tức, vậy thì các Nguyên Anh lão quái vẫn có thể lần theo dấu vết để lại mà đoán được chân tướng của sự việc.
Toàn bộ trận chiến cộng thêm các dấu vết, trước sau cũng không quá mười hơi thở.
“Vèo vèo.”
Pháp lực Lưu Ngọc vừa xoay chuyển, hóa thành một tia sáng màu bạc nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Nếu đã sắm vai “tu sĩ Diệp gia”, vậy đương nhiên phải diễn tới cùng, mặc dù các Nguyên Anh lão quái kia dường như sẽ không tin.
Dù sao thì xét với tình hình của Tu Tiên Giới Thiên Nam, tài nguyên tu tiên cao cấp tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, không có chuyện có người cùng cấp xuất hiện.
Nhưng cho dù bọn họ tin hay không tin, Lưu Ngọc cũng cố gắng duy trì tính chân thật của câu chuyện, giảm bớt sự hỗn loạn về cái chết bất đắc kỳ tử của Bạch Cốt lão ma.
Với tư cách là người sống sót ở “thảm án diệt môn Diệp gia”, sau khi giết chết Bạch Cốt lão ma thì trực tiếp rời đi, hiển nhiên tồn tại rất nhiều chỗ không hợp lý.
Suy cho cùng thì những tin đồn liên quan đến Tu Tiên Giới, Nguyên Anh Chân Quân luôn hành sự mà không có chút đắn đo.
“Vù vù.”
Chỉ vỏn vẹn hai hơi thở, Lưu Ngọc trở về lại sơn môn Hắc Cốt Tông, tia sáng biến mất và cơ thể hắn xuất hiện.
Ở Hắc Cốt Tông, uy tín của Bạch Cốt lão ma đã ăn sâu vào lòng người.
Mặc dù trong tình huống chủ động khiêu chiến, đa số tu sĩ vẫn tương đối có lòng tin, thế nên vẫn ở lại khắp nơi trong sơn môn, không như tán tu mà chạy tứ tán.
Dù sao thì lâm trận rồi bỏ chạy là đại tội, một khi Bạch Cốt lão ma chiến thắng đối thủ thì khi truy cứu lên là vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ có số ít tu sĩ có tâm tư bén nhạy, không bị ảnh hưởng bởi sự oai nghiêm, mạo hiểm mà chọn cách chọn trước một bước.
Trở về mặt đất, Lưu Ngọc lướt nhìn xung quanh.
Trên bầu trời, không thấy một ai chạy trốn cả, cả sơn môn Hắc Cốt Tông là một khoảng tĩnh mịch.
Nhưng thần trí hắn quan sát lại nhìn thấy rất rõ từng tu sĩ Hắc Cốt Tông, đang mong mỏi đợi chờ kết quả của cuộc đại chiến.
Thấy vậy, đương nhiên Lưu Ngọc không chút khách sáo mà ra tay.
Linh quang màu trắng bạc của quyền phong lưu chuyển, lúc có khá nhiều tu sĩ chưa kịp phản ứng lại, mỗi một dấu quyền đều hướng về phía dãy núi bát ngát.
“Xẹt xẹt.”
Băng Tinh lan tràn, tỏa ra khí tức lạnh lẽo giống như có thể đông lạnh cả linh hồn vậy.
Trong chốc lát, khu vực rộng lớn đã hóa thành một mảng băng.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn có khoảng bốn mươi phần trăm tu sĩ bị chết cóng trong vài hơi thở ngắn ngủi.
Giữa những dãy núi, từng hơi thở của sự sống nhanh chóng biến mất, chỉ trong vài hơi thở đã có ba bốn ngàn người bỏ mạng.
Còn tu sĩ còn lại cứ như chim sợ cành cong vậy, cưỡi pháp khí và Pháp Bảo, chen nhau chạy trốn ra ngoài.
“Vù vù vù.”
Lưu Ngọc gõ nhẹ đầu ngón tay, hàng trăm Ngân Bạch cương khí chi chít bắn ra.
“Hây a.”
Trong chốc lát, tiếng kêu thất thanh vang lên giữa những dãy núi.
Ý thức được lão tổ nhà mình gặp chuyện xấu, những tu sĩ còn lại không khỏi hoảng sợ.
Nghe tiếng kêu thảm của đồng môn, bọn họ lập tức trở nên sợ hãi, sợ tiếp theo sẽ đến bản thân mình.
Với cảnh giới Nguyên Anh, việc giết chế tu sĩ Kim Đan, thậm chí là cấp thấp của Kim Đan thì hiệu quả đương nhiên vô cùng cao.
Chỉ vỏn vẹn vài hơi thở, những tu sĩ còn thừa lại ở sơn môn Hắc Cốt Tông đã gần như chết oan chết uổng một nửa.
“Cũng kha khá rồi.”
Lúc số người tử vong gần năm mươi phần trăm, suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu Lưu Ngọc, đột nhiên thu tay lại.
Bỗng dưng vận chuyển pháp luật, ánh sáng màu bạc lóe lên rồi biến mất trong không trung.
Hắn không có thói quen kỳ lạ là lấy sự giết chóc làm thú vui, sở dĩ diệt sát những tu sĩ Hắc Cốt Tông này chỉ là vì để lần “báo thù” này có vẻ thực tế và hợp lý hơn mà thôi.
Thấy kết quả đã đạt được, đương nhiên cũng phải thu tay lại, dù sao cũng chưa từng bại lộ thân phận. …
Một ngày sau.
Nguyên quốc, Nguyên Dương Tông.
Động phủ Thông Thiên phong.
Trong phòng luyện công, Lưu Ngọc ngồi xếp bằng, tổng kết được mất của chuyến đi lần này.
Sở dĩ có chuyến đi này chủ yếu là vì tranh giành Linh hỏa tứ phẩm, nâng phẩm cấp của Thanh Dương Ma Hỏa lên.
Nếu mục tiêu đã đạt được, cho dù không gặt hái thêm gì nhiều nhưng cũng coi như là thành công trọn vẹn.
Nhưng mà vì có được Linh hỏa mà giết một Nguyên Anh Chân Quân, đương nhiên không thể chỉ nhận được có chút ít.
Trừ Cửu U Ma Hỏa ra, Lưu Ngọc còn có được hai món Chân Bảo và tất cả tài sản của Bạch Cốt lão ma.
Còn thuận đường vơ vét ở kho bảo khố trước khi rời khỏi Hắc Cốt Tông.
Mặc dù cũng chẳng có thu hoạch ngoài ý muốn nào nhưng vẫn vơ được một số lớn Linh Thạch, pháp khí Linh khí, đan dược phù chú, cùng với Linh thảo Linh dược các loại.
Hiện giờ mấy thứ như Linh Thạch với pháp khí này đối với Lưu Ngọc có tác dụng cực kỳ nhỏ.
Nhưng Hắc Cốt Tông sở hữu trân tàng mấy trăm năm, lại còn cực kỳ phong phú hơn cả Linh thảo Linh dược dự trữ của hắn.
“Trong lần thu hoạch Linh thảo này thậm chí còn có mấy gốc phụ dược quan trọng để luyện chế ‘Hoàn Chân đan’.”
“Tính thêm mấy gốc phụ dược này, số lượng Linh thảo để luyện ‘Hoàn Chân đan’ cũng phải gom được bảy tám phần.”
“Nhưng vị thuốc chính là ‘Thiên Tâm thảo’ đã bị tử sĩ tìm được, dược phụ trợ cũng thông qua tông môn thu góp phân nửa, còn lại một ít hẳn không tới vài năm là gom đầy đủ hết.”
“Chỉ cần tu lại pháp lực một phen, đợi thu đủ Linh thảo để luyện chế thành đan dược là có thể đột phá Nguyên Anh trung kỳ rồi.”
Lưu Ngọc vuốt ve nhẫn trữ vật, trong lòng thoáng suy tính, càng nghĩ tâm trạng càng tốt.