← Quay lại trang sách

Chương 2180 Ma hỏa tứ phẩm

Trong năm mươi năm tới lui, hắn vậy mà chưa rớt khỏi con đường luyện đan.

Quen với việc thông qua Tiên Phủ thúc giục số lượng lớn Linh thảo để luyện tập, lại thường xuyên thảo luận tâm đắc khi luyện đan với Mặc Mai, tỷ lệ thành công khi hắn luyện chế “Phi Tiên đan” đã đạt tới bốn năm phần một cách kinh người.

Mặc dù chưa từng chuyện chế Linh đan tứ giai khác, nhưng với thành tựu luyện đan của Lưu Ngọc, muốn đứng vững chân ở cảnh giới Tông Sư cũng không thành vấn đề.

Chỉ chờ thu gom đủ Linh thảo luyện “Hoàn Chân đan” là có thể lập tức ra tay luyện chế luôn.

Con đường tu tiên càng về sau càng khó khăn, cho dù hắn dùng bí pháp Kết Anh, tư chất bất phàm, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc gặp bình cảnh.

Không đột phá bình cảnh thì tu vi không cách nào tăng lên tiếp được.

Nếu hao phí thời gian, khổ công miệt mài luyện tu vi mấy chục đến trăm năm, thì Lưu Ngọc vẫn rất nắm chắc việc đột phá.

Nhưng tin tức từ Linh Bảo tiết lộ giống như lợi kiếm treo trên đỉnh đầu, không cho phép hắn từng bước chậm rãi tu luyện.

Phải nhanh chóng tăng thực lực lên.

Mặc dù tin tức về Phá Bại kiếm không nhất định sẽ bị lộ, nhưng Lưu Ngọc cũng không có thói quen lấy an nguy của bản thân giao phó cho vận mệnh hư vô mờ mịt!

Cho nên vào sáng sớm khi bốn đan phương tới tay, đồng thời hắn cũng lập tức bắt đầu thu gom các Linh thảo Linh dược cần thiết cho bốn loại Linh đan.

Dù sao nắm giữ một tông môn Nguyên Anh, còn có một nhóm thủ hạ toàn tử sĩ sẵn sàng tử trung, thu hoạch mấy chục năm qua đến giờ cũng không nhỏ.

“Đáng tiếc, để không bại lộ thân phận chỉ có thể buông tha Linh mạch Hắc Cốt Tông thôi.

“Nếu không, dung nhập một Linh mạch hạ phẩm tứ giai, phẩm cấp Linh mạch của Thông Thiên phong hẳn còn có thể tăng lên mấy lần nữa, chỉ cách tứ giai thượng phẩm một bước.”

Nghĩ tới Linh mạch ở U Nguyệt sơn Hắc Cốt Tông, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu tiếc nuối.

Việc dời Linh mạch không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa động tĩnh cực kỳ lớn, về cơ bản là không giấu nổi.

Cân nhắc thiệt hơn, hắn chỉ có thể buông tay, chỉ không biết sẽ hời cho lão quái nào.

“Vẫn là lòng tham khó lấp.”

Lưu Ngọc chợt tự cười giễu một tiếng, thầm mắng mình quá mức tham lam.

Cửu U Ma Hỏa đã tới tay, lại còn thu toàn bộ tài sản của Bạch Cốt lão ma, ngoài ý muốn thu hoạch được mấy gốc phụ dược quan trọng luyện chế “Hoàn Chân đan”, vậy mà còn không biết thỏa mãn.

Khẽ mỉm cười, Lưu Ngọc rời tầm mắt nhìn về phía mấy vật trưng bày trước người.

Theo thứ tự là một cốt đao luyện chế từ xương gì đó không rõ, một viên bảo châu lớn như trứng ngỗng, cùng với một chiếc nhẫn đen thui như mực.

Chính là Chân Bảo cốt đao của Bạch Cốt lão ma, bảo châu màu trắng và nhẫn trữ vật.

“Còn mang theo thuộc tính không gian, cây cốt đao này vậy mà là vật bất phàm.”

“Chẳng những công kích mạnh mẽ, một số thời khắc mấu chốt còn có thể có tác dụng bất ngờ trở tay không kịp.”

Lưu Ngọc cầm Chân Bảo cốt đao lên quan sát tỉ mỉ.

Tốc độ phi hành của Pháp Bảo Chân Bảo cực nhanh, vượt xa cả tu sĩ đang độn tốc bình thường, nhưng có nhanh hơn nữa cũng không hơn được không gian di động.

Chân Bảo cốt đao có thuộc tính không gian, có thể tiến hành dịch chuyển không gian, xuất hiện ở vị trí bất kỳ trong phạm vi nhất định.

Thời khắc mấu chốt còn có thể dùng làm chiêu hiểm được.

“Quả là Pháp Bảo phóng hỏa giết người tốt.”

“Để luyện chế bảo này, chắc hẳn Bạch Cốt lão ma đã hao tốn không ít tâm huyết.”

“Có điều… bây giờ nó thuộc về Lưu mỗ rồi.”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve chất cốt ở thân đao, thoáng cảm thấy có chỗ lồi lõm, phát hiện có một hàng chữ nhỏ ở cán đao.

“Bạch Cốt Liệt Không đao.”

Không ngoài dự liệu, đây hẳn là tên của đao này.

Lưu Ngọc biết lắng nghe, cũng không có ý đặt lại tên, ngày sau cứ dùng xưng hô này đi.

“Thuộc tính đao này trân quý.”

“Mặc dù phương diện công kích thì mình đã có Lạc Nhật Kim Hồng thương, nhưng mà vẫn có thể giữ lại để dùng.”

Quan sát mấy lần, hắn để “Bạch Cốt Liệt Không đao” qua một bên, định để lại tự sử dụng.

Lưu Ngọc chợt cầm viên bảo châu màu trắng kia lên, quả nhiên cũng tìm được ba chữ nhỏ ở trên - Âm Minh châu.

Theo lý mà nói, Chân Bảo phòng ngự sẽ trân quý hơn Chân Bảo công kích.

Nhưng về mặt phòng ngự, hắn đã có “Xích Diễm thuẫn” vô cùng phù hợp với thuộc tính bản thân.

Mà xét phẩm chất, Âm Minh châu cũng không hơn Xích Diễm thuẫn là bao, lại bởi do là Chân Bảo thuộc tính Âm mà sau khi Lưu Ngọc tế luyện chỉ có thể phát huy được bảy phần sức mạnh.

Không có đặc tính gì trân quý, phẩm chất cũng không hơn Xích Diễm thuẫn, lại còn bất đồng thuộc tính với hắn.

Với tình huống như vậy, Âm Minh có vẻ ra khá vô dụng.

Lưu Ngọc cân nhắc một chút, vẫn là buông bỏ ý định tế luyện, định bụng giữ lại sau này dùng trao đổi với các Chân Quân khác.

Dù sao về phương diện phòng ngự hắn cũng đã có không ít thủ đoạn, bất luận là “U Hà khải” hay “Xích Diễm thuẫn” thì đều có sức phòng ngự không hề tầm thường.

Hơn nữa luyện thể đạt tới tứ giai, muốn chống lại một vài thuật pháp tứ giai cũng không thành vấn đề.

Tính xong công dụng của hai món Chân Bảo, Lưu Ngọc bắt đầu tế luyện nhẫn trữ vật đen nhánh. Bởi vì Bạch Cốt lão ma đã chết cho nên lần này tế luyện hết sức thuận lợi.

Dễ dàng lau đi thần thức lạc ấn, loại bỏ chút khí tức pháp lực trong đó, sau đó đánh dấu lên lạc ấn thuộc về mình.

Ý nghĩ vừa nảy ra, Lưu Ngọc ôm chút mong đợi, dùng thần thức dò xét bên trong nhẫn trực vật màu đen nhánh.

Nhưng một lần dò xét này lại mang về thất vọng.

Bên trong nhẫn trữ vật của Bạch Cốt lão ma, ngoại trừ số lượng lớn Linh Thạch thì nhiều nhất là nguyên liệu luyện chế luyện thi với lệ quỷ.

Ví dụ như thi thể, sinh hồn vân vân.

Từng cái thi thể, từng cụm sinh hồn đều đã xử lý xong, được cất chỉnh tề ngay ngắn, Linh thảo Linh tài thì chẳng thấy bao nhiêu.

“Số tài sản này, không tính so với mình đi, coi như so với Chân Quân sơ kỳ cũng có chỗ không bằng đấy.”

Sau khi xem xong, Lưu Ngọc có chút thất vọng.

Hắn không định nghiên cứu lại thi đạo, theo thực lực nhanh chóng tăng trưởng, ngay cả “Vạn Hồn phiên” từ lâu đã thành vô dụng rồi.

Cho nên đối với hắn mà nói, số lớn thi thể với sinh hồn trong nhẫn trữ vật này bỏ đi thì tiếc uống vào thì say.

“Giao cho Thu Thủy xử lý vậy.”

Ý tưởng vừa nảy lên, rất nhanh Lưu Ngọc đã nghĩ xong phương thức xử lý những thi thể và sinh hồn này.