Chương 2184 Về thăm chốn cũ, cảnh còn mà người đâu hay(2)
Suy cho cùng, người mua và người bán lúc đó không phải là dạng vừa.
“Tu vi sơ kỳ đỉnh phong, phạm vi thần thức đạt đến năm trăm dặm.”
“Nhìn Chân Quân ở Ngũ Vực, bọn họ đều là độc nhất vô nhị.”
“Nhưng nếu như muốn tăng tỷ lệ thành công thăng cấp Hóa Thần, còn phải không ngừng nâng cao về mặt Nguyên Thần, cho nên vẫn phải chú ý tới Linh vật Nguyên Thần.”
“Hội giao lưu giữa những Chân Quân với nhau, cần phải tham gia nhiều hơn nữa.”
“Mặc dù có thể không thu hoạch được gì, nhưng đây quả thực là cách làm tốt nhất, lỡ như gặp được thì sao.”
Nghĩ đến ba điều kiện tiên quyết, trong đầu Lưu Ngọc có vô số ý tưởng xoẹt qua, tâm trạng nhất thời lúc lên lúc xuống.
Bởi vì xuyên không đến, hai phần linh hồn vốn được đặt chồng lên nhau, Nguyên Thần bẩm sinh của hắn vốn đã khá mạnh.
Cùng với việc dùng một lượng lớn Linh vật đan dược, cho đến tu luyện “Tôn Thần diệu pháp”, chỉ trong phạm vi thần thức Nguyên Anh sơ kỳ đã đạt tới năm trăm dặm.
Những vấn đề gây khó khăn cho tất cả đại tu sĩ thì đối với Lưu Ngọc lại vô cùng dễ dàng.
Căn cứ theo chiều hướng hiện tại, nếu hắn tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí đạt đến viên mãn, phạm vi thần thức của hắn đạt đến ngàn dặm chắc cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, nếu Kim Đan cửu phẩm Kết Anh, Nguyên Anh bẩm sinh sẽ rất mạnh.
Khi tu luyện tới cảnh giới trung kỳ, có thể dễ dàng vượt quá hai trượng, điều kiện thứ nhất không còn là vấn đề.
Còn cả bí pháp Kết Anh “Lưỡng Sắc Nguyên Anh”, Nguyên Anh của Lưu Ngọc vừa mới sinh ra, đã bước đầu thiết lập được sự cân bằng mới với “Âm Dương Chi Đạo”, điều kiện thứ ba cũng đã được giải quyết kha khá.
Vì thế sau khi hiểu được điều kiện để Nguyên Anh thăng cấp Hóa Thần, hắn bỗng nhiên giác ngộ thông suốt.
Hóa ra trong lúc không hay biết gì cả, đã hoàn thành hầu hết cả ba điều kiện tiên quyết.
Chỉ cần tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, tỷ lệ thăng cấp Hóa Thần của Lưu Ngọc sẽ có thể vượt xa đại đa số tu sĩ hàng đầu!
Nhưng mà điều kiện tiên quyết dù sao cũng chỉ là điều kiện tiên quyết, cho dù có đáp ứng đầy đủ cũng chỉ có tư cách tác động mà thôi.
Tỷ lệ thành công cao nhất, so với các Chân Quân khác cũng chỉ cao hơn một chút mà thôi.
Nếu muốn nâng cao tỷ lệ thành công hơn nữa, thậm chí mười phần chắc chín, Lưu Ngọc chắc chắn không thể thỏa mãn điều này.
Vì vậy trước mắt ngoài việc nâng cao trình độ tu vi của mình ra, điều quan trọng nhất là phải tìm kiếm được Linh vật Nguyên Thần cao giai bằng mọi cách.
“Hy vọng hội giao lưu lần này sẽ có được thu hoạch gì đó.”
Mong chờ một tương lai tươi sáng, Lưu Ngọc bình tĩnh xốc lại tinh thần, thầm nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, cho dù có Linh vật Nguyên Thần xuất hiện, cũng sẽ phải cạnh tranh với những người cùng cấp, thậm chí còn phải đắc tội với các đại tu sĩ, cuối cùng xác suất có thể lấy được nó là cực kỳ mong manh.
Vì vậy ngay từ khi chưa bắt đầu hắn đã không ôm kỳ vọng cao.
Dù sao bây giờ cũng chưa tới bốn trăm tuổi, Lưu Ngọc còn thọ lâu, có thể đợi từ từ.
Nếu như trường hợp xấu nhất xảy ra lộ tin hắn mang theo Linh Bảo, chẳng qua chỉ là mai danh ẩn tích từ giờ luôn thôi.
Dù sao thì sức mạnh của Phá Bại kiếm cũng đủ để chặn tất cả mọi thủ đoạn bói toán và tiên đoán.
Chỉ cần Lưu Ngọc không để lại bất kỳ món đồ cá nhân nào, kể cả máu và mô da của chính mình, dù cho có thi triển bí thuật cũng khó mà truy tìm ra được.
Chỉ cần hắn sẵn sàng từ bỏ tất cả những gì mình có, tìm đại một nơi để trốn, ngay cả Thần Quân yêu hoàng cũng đừng hòng tìm thấy hắn.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc kiểm kê lại xong chiến lợi phẩm, lấy ra một viên “Phi Tiên đan”, xoay chuyển “Thanh Dương công pháp tầng thứ mười” luyện hóa, bắt đầu tu luyện hàng ngày.
Thanh Dương công pháp, Tôn Thần diệu pháp, Tinh Thần chân thân…
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi tu luyện xong ba loại công pháp.
“Tu luyện đến sơ kỳ đỉnh phong, bản thân đã có đủ thực lực để giải quyết vấn đề của Thánh Hỏa Giáo.”
“Chỉ cần Thần Sa Môn còn tồn tại một ngày, Thánh Hỏa Giáo có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào, nói không chừng ngày nào đó sẽ vô tình biến mất.”
“Xem ra… đã đến lúc thực hiện lời hứa năm đó.”
“Nhân tiện, gặp những đệ tử ký danh luôn.”
“Tính qua thời gian, đã hơn hai trăm năm chưa gặp nhau rồi có phải không?”
Tu luyện kết thúc, Lưu Ngọc đổ mồ hôi đầm đìa, ý nghĩ này đột nhiên thoáng qua trong đầu.
Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn, Thánh Hỏa Giáo, Chu Vân Long…
Từng chuyện cũ, từng cái tên một, thoáng chốc vụt qua tâm trí hắn. … …
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật yên.
Tây Sa nằm ở phía Tây của Thiên Nam, cát vàng rộng khắp một vùng hoang vắng, có phần giống với một trong những “Tây Mạc”của Ngũ Vực, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.
Chính vì môi trường khắc nghiệt nên nơi này không thích hợp cho sinh vật bình thường sinh sống, phàm nhân thế tục chỉ có thể sinh sôi nảy nở ở các “Ốc đảo”.
Mặc dù diện tích rộng lớn nhưng lại không có nhiều những Ốc đảo thích hợp để sinh tồn.
Chỉ những người siêu phàm như tu tiên giả hay yêu thú, mới có thể tồn tại lâu dài trên những bãi cát vàng ngoài Ốc đảo.
“Ù ù ù…”
Một cơn bão cát quy mô lớn thổi qua, cuốn theo vô số hạt cát vàng bay khắp bầu trời.
Bị gió mạnh cuốn lên, những hạt cát mịn bay lên không trung, tạo thành một thế giới màu vàng.
Bầu trời và mặt đất ngập trong cát vàng nhỏ vụn, bão cát có thể nói là giấu trời che đất, khiến tầm nhìn bốn phía trở nên hẹp lại.
Đối với phàm nhân mà nói, đây là một loại thiên tai không hơn không kém, ngay cả những tu sĩ cấp thấp cũng không thể tránh khỏi.
“Vù vù.”
Nhưng trong bức màn cát vàng hình thành bởi cơn bão cát, lại có chút Linh quang màu xanh tím không bị ảnh hưởng, mạnh mẽ xuyên qua chính giữa cơn bão cát.
Có vẻ như loại thiên tai này chỉ là gợn sóng lăn tăn trong mặt hồ, không cần phải đặt nặng.
Nhìn kỹ lại, trong ánh sáng xanh tím rõ ràng nhìn thấy được, có một tu sĩ đội mũ trùm đầu che gần hết khuôn mặt, áo choàng dài đen khoác ngoài áo tơi màu tím.
Hắn có dáng người vạm vỡ, khí chất nam tính, đội một chiếc mũ trùm đầu màu đen che gần hết khuôn mặt, khiến khuôn mặt có phần hư ảo và trông vô cùng bí ẩn.