Chương 2185 Về thăm chốn cũ, cảnh còn mà người đâu hay(3)
Người này chính là Lưu Ngọc, người đã đi cả chặng đường dài tới đây.
Vẫn còn một lúc nữa hội giao lưu mới bắt đầu, nghĩ đến lời hứa khi lấy được Phá Bại kiếm năm đó, hắn nghĩ gì làm đó nên đã lên đường luôn.
Dù sao đối với Lưu Ngọc hiện tại mà nói, chuyện này giải quyết rất dễ dàng, căn bản không mất quá nhiều thời gian, chỉ là một chuyến đi mà thôi.
Dù sao dựa theo tài liệu nghiên cứu, Thần Sa Môn chỉ có hai Nguyên Anh, sức mạnh của họ còn kém xa so với các vị Chân Quân.
Hai vị Chân Quân của Thần Sa Môn, một người ở cảnh giới trung kỳ, một người ở cảnh giới sơ kỳ, đạo hiệu của họ lần lượt là “Thần Sa Chân Quân” và “Cuồng Sa Chân Quân.”
Xét về danh tiếng và thực lực, còn kém xa Thiên Phong lão tổ và Hà lão ma, càng không thể so được với Hoàng Mi Chân Quân hay Phó Thanh Sơn.
Không khó hiểu khi Tây Sa tuy có diện tích rộng lớn nhưng khắp nơi đều là cát vàng.
Tài nguyên tu tiên cũng chỉ có thể bằng với các quốc gia tu tiên cỡ trung.
Tuy rằng tên là “Thần Sa Môn”, nhưng nếu như thực lực đủ mạnh, hai vị Chân Quân này chắc chắn cũng muốn ra ngoài.
Suy cho cùng, vùng đất Tây Sa cách vùng nội địa của Thất Quốc Minh cũng xa.
Tông môn Nguyên Anh có chỗ đứng ở đây đương nhiên có sức ảnh hưởng kém hơn nhiều so với các tông môn bình thường của Thất Quốc Minh.
Một số khu vực còn nằm ở ranh giới giữa chính và tà, môi trường tu luyện cũng xem như không ổn định.
Như vậy, với thực lực hiện tại của Lưu Ngọc, giải quyết chuyện này đương nhiên là đơn giản, hắn không cần phải lo nhiều như vậy.
“Vù vù.”
Coi cơn bão cát thiên tai ấy như không có chuyện gì, Lưu Ngọc mạnh mẽ vượt qua nó mà không hề né tránh, ánh sáng không hề dừng lại phút giây nào.
Sau khi vượt qua cơn bão cát, chính thức tiến vào vùng đất Tây Sa, ánh sáng xanh tím mới thoáng chốc thoát ra.
Nhìn ra xa tầm mắt, khắp nơi đều là cát vàng.
Chưa kể đến bóng người, ngay cả dã thú, yêu thú cũng không nhìn thấy được mấy con.
Tùy ý liếc mắt qua một lượt rồi thu lại tầm mắt, Lưu Ngọc đương nhiên không muốn thưởng thức phong cảnh.
Hắn trực tiếp lấy ra Truyền Tấn phù, mấp máy môi mấy cái, Truyền Tấn phù trong tay biến thành một luồng sáng trắng yếu ớt rồi nhanh chóng bay đi.
“Mau đến gặp bổn tọa.”
Truyền Tấn phù này đương nhiên được gửi đến đệ tử ký danh có tên Chu Vân Long.
Người này có tố chất Song linh căn “Hỏa Kim”, Linh khí thuộc tính Hỏa có độ hòa hợp đạt tới bảy mươi bảy điểm.
Lại còn nhận được không ít tài nguyên hỗ trợ từ Lưu Ngọc, đồng thời nắm giữ lực lượng tàn dư của Thánh Hỏa Giáo.
Hơn hai trăm năm qua đi, Chu Vân Long đã tu luyện thành công đến cảnh giới Kim Đan, coi như cũng có thành tựu nho nhỏ.
“Cũng phải mất một khoảng thời gian để hắn ta nhận được lệnh triệu tập rồi sau đó đến đây.”
“Ở đây ngồi không mà chờ đợi có hơi uổng phí, chi bằng về thăm chốn cũ một chuyến.”
Trong đầu lóe lên một tia suy nghĩ, Lưu Ngọc thi triển pháp lực, hóa thành một tia sáng, biến mất khỏi chỗ hiện tại.
Trong nháy mắt, lập tức biến thành một chấm nhỏ ở phía chân trời, bay về phía vị trí bí cảnh của Thánh Hỏa Giáo.
Việc luyện chế thất bại “Thánh Hỏa kiếm” năm đó, làm thân kiếm bị nứt ra một mũi kiếm, rơi xuống hồ dung nham bên dưới tầng ba.
Do thời gian eo hẹp và rủi ro cực cao nên Đường Thiên Bảo và những người khác không kịp lấy lại.
Nhưng với thực lực hiện tại của Lưu Ngọc, việc lấy lại dễ như trở bàn tay.
Nhân lúc chờ đợi rảnh rỗi, hắn thu thập lại các mảnh vỡ của Thánh Hỏa kiếm, thuận đường ghé thăm bí cảnh của Thánh Hỏa Giáo, để xem có thu được bất ngờ gì hay không.
“Vù vù.”
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, một ánh sáng xanh tím vụt qua.
Với tốc độ chạy hết tốc lực, thần thức mạnh mẽ của Lưu Ngọc đạt tới độ cao năm trăm dặm, lặng lẽ không một tiếng động quét qua mọi phương hướng.
Rất nhanh đã quan sát hết được từng Ốc đảo.
Thần thức của hắn nhìn lướt qua, hầu hết các trận pháp cấp thấp đều không có tác dụng.
Đại đa số các sinh vật trên thế giới này đều không có bí mật gì cả.
Những tu tiên giả xem qua là nhớ, Lưu Ngọc nhanh chóng lần lượt đi qua một số thị trấn và Ốc đảo nơi hắn từng sống.
Chỉ là năm đó khi hắn đến vùng đất Tây Sa, còn chưa tới trăm tuổi.
Bây giờ đã hơn ba trăm năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi.
Chưa kể đến cách bố trí của phường thị, hay khách điếm nơi đã từng ở, ngay cả tên của phường thị cũng không còn như xưa nữa.
Thậm chí hai Ốc đảo từng nán lại, cũng đã bị phá hủy trong chốc lát!
Tất cả những gì còn lại chỉ là đống đổ nát và bãi cát vàng trải dài, một khung cảnh hoang tàn thê lương.
“Người nay đâu thấy vầng trăng cũ, trăng vẫn từng soi dáng cố nhân.”
Tia sáng không hề dừng lại, Lưu Ngọc im lặng quan sát cảnh vật dọc đường, không khỏi dấy lên một cảm giác cảnh còn người mất.
Từng cảnh tượng uống rượu và trò chuyện thoải mái cùng với Đường Thiên Bảo năm đó, tưởng như đã qua lâu lắm rồi, nhưng lại như mới hôm qua.
Hơn ba trăm năm qua đi, hắn đã trở thành “Nguyên Anh lão tổ”, một vị Chân Quân uy danh lẫy lừng, có thể chỉ huy hàng vạn tu sĩ.
Còn đối phương, lại trở thành một nhân vật trong ký ức.
Chỉ có thể được tìm thấy trong số ít những tác phẩm kinh điển như “Đường Thiên Bảo truyện”,“Thánh Hỏa biên niên sử” hay “Tây Sa vãng sự”.
“Sức mạnh của thời gian…”
Trong suốt quá trình bay, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu thu lại suy nghĩ, trong mắt hiện lên một tia ngẩn ngơ.
Trên bãi cát vàng dài, hắn không dừng lại mà tiến về phía trước.
Giống như đi ngược dòng thời gian, muốn đến tận cùng thời gian, cho đến chết cũng không bỏ cuộc!…
“Vù vù”
Bay hết tốc lực, Lưu Ngọc không đến nửa ngày đã đến được vị trí bí cảnh của Thánh Hỏa Giáo.
Một luồng Linh quang xanh thẳm sáng lên trong mắt hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ bí cảnh ở sâu dưới lòng đất.
Trải qua thời gian dài như vậy, trận pháp dùng để duy trì bí cảnh cũng đã xuất hiện rất nhiều sai sót và sơ hở.
Cho dù Lưu Ngọc không tinh thông trận pháp, những vẫn có thể phát hiện được một cách rõ ràng.
Trong trường hợp này, cho dù không có cách nào mở bí cảnh ra, dựa vào thực lực bá đạo của mình hắn cũng hoàn toàn có thể đột phá.
Nhưng Thánh Hỏa Giáo bây giờ, miễn cưỡng cũng xem như là đội bạn, không cần phải làm như vậy.
Trên nền đất cát vàng, Lưu Ngọc quan sát một lúc, sau đó lấy ra “Thánh Hỏa lệnh” rồi đọc pháp quyết.