← Quay lại trang sách

Chương 2189 Truyền nhân thứ hai(3)

Dù như vậy, nhưng với một cơ hội “ôm đùi” trước mắt, hắn ta cũng không muốn bỏ lỡ.

Vì vậy, trong những năm qua, thăm hỏi lễ tết chẳng thiếu cái nào, quy mô nắm bắt vừa hay thích hợp.

“Xào…”

Tia sáng xanh tím tản đi, lộ ra bóng dáng của Lưu Ngọc.

Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lượt người đệ tử ký danh này.

Hơn hai trăm năm chớp mắt trôi qua, Chu Vân Long quả thực đã thay đổi rất nhiều.

Thiếu niên năm xưa trải qua những mưu mô, dối gạt lẫn nhau trong Tu Tiên Giới, từng bước trở thành một người trung niên trải đầy gió sương như hiện tại, tu vi cũng đã đạt đến Kim Đan trung kỳ.

Dựa theo tiêu chuẩn của một tu sĩ bình thường, có thể coi là gặt hái được thành công.

Tuy nhiên, mặc dù có những thay đổi lớn nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài hình bóng của thiếu niên năm ấy và khí tức pháp lực cũng rất quen thuộc.

Mặc dù chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng Lưu Ngọc dựa theo tình báo của tử sĩ, hắn cũng có những hiểu biết chung về những gì hắn ta trải qua trong những năm qua.

“Đứng dậy đi.”

Đánh giá một hồi, hắn điềm tĩnh nói.

“Vâng, thưa sư tôn.”

Chu Vân Long nghe xong chậm rãi đứng dậy, cung kính hạ tay xuống im lặng đợi hỏi.

“Đã nhiều năm như vậy, sắc mặt sư tôn vẫn không hề thay đổi.”

“Khí tức, vẫn khó đoán như thế.”

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Chu Vân Long.

Bóng người trước mặt chỉ tùy ý tỏa ra một luồng khí tức, đã khiến hắn ta có cảm giác giống như núi biển.

Trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác như có một ngọn núi sừng sững.

Lúc này khi tiếp xúc gần lại, giống như đối mặt với dã thú, cơ thể vô thức trở nên căng thẳng, dù thế nào cũng khó có thể thả lỏng.

Chu Vân Long hiểu rằng sở dĩ hắn ta có thể từ một thiếu niên phàm trần tầm thường đạt đến cảnh giới của Kim Đan chân nhân đều là nhờ ân sủng của sư tôn.

Chỉ là ưu thế về tư chất linh căn ở cảnh giới Kim Đan đã rất yếu, tốc độ tu luyện những năm gần đây cũng rất chậm.

Nếu như không có cơ duyên, sẽ rất khó để tu luyện tới Kim Đan đỉnh phong, tỷ lệ Kết Anh là cực kỳ mong manh.

Sau khi đọc kỹ “Ma tu yếu lược”, hắn ta biết chỉ cần làm sư tôn vui vẻ, về sau sẽ được lợi vô cùng, đây chính là “cơ duyên”.

Vì vậy những năm qua, Chu Vân Long vẫn luôn rất để tâm đến giáo vụ của Thánh Hỏa Giáo.

Sau khi nhận được tin, đã nhanh chóng lên đường đến đây, cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những lời vặn hỏi.

“Tốt lắm.”

“Vân Long, ngươi đã không phụ lòng với kỳ vọng của bổn tọa.”

Lưu Ngọc nhìn xong khẽ gật gù, gật đầu khen ngợi.

Mặc dù hắn đã giúp đỡ rất nhiều nhưng không hề cố ý khoa trương, không thể tính là nhân tố có tính quyết định.

Người đệ tử này có thể ngưng tụ Kim Đan, xuất chúng so với hàng ngàn tu sĩ cấp thấp, điều này cho thấy hắn ta vẫn đáng được đào tạo.

Với cả Tu Tiên Giới ngày nay, Kim Đan chân nhân đã được xem như là một “chuẩn cao tầng”, với sự trấn thủ của Kim Đan chân nhân, sức mạnh mới có thể được kế thừa một cách ổn định hơn.

“Sự thừa nhận của sư tôn, đệ tử không dám nhận.”

“Có thể có được thành tựu như ngày hôm nay đều là do sự bồi dưỡng và hướng dẫn tận tình từ sư tôn!”

“Trong mấy năm qua, đệ tử thường xuyên đọc quyển “Ma tu yếu lược” do sư tôn truyền cho, thỉnh thoảng cũng có thêm những lĩnh ngộ sâu sắc.

“Thật sự là… rất có lợi!”

Mặc dù đã trở thành Kim Đan chân nhân nhưng Chu Vân Long vẫn không vì điều này mà tự cao tự đại, hành sự hay lời nói đều rất khiêm tốn.

Với vẻ mặt nghiêm túc, hắn ta nói rằng đều nhờ vào sự đào tạo và hướng dẫn của sư tôn mà mới đạt được thành tựu như hiện tại.

Trong lời nói có sự phóng đại khen ngợi, rất sùng bái quyển “Ma tu yếu lược”.

Nghe có vẻ rất trắng trợn nhưng lại tâng bốc một cách cực kì tự nhiên.

Trên mặt Lưu Ngọc tuy không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn có vài phần vui vẻ.

Suy cho cùng, bản mới của “Ma tu yếu lược” là do chính tay hắn viết, khen ngợi quyển sách này ở một mức độ nhất định nào đó, cũng đồng nghĩa với việc khen ngợi hắn.

Từ những chi tiết ấy, cũng có thể thấy rằng đệ tử ký danh này quả thực đã thông hiểu đạo lý, đạt được mấy phần chân truyền.

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Chắp hai tay ra sau lưng, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười.

Sau đó đổi đề tài cuộc trò chuyện, hắn hỏi về tình hình của Thánh Hỏa Giáo trong những năm gần đây.

“Đến đây.”

Trong lòng Chu Vân Long run lên, lập tức trả lời rõ đầu đuôi ngọn ngành.

Hắn ta biết sở dĩ sư tôn nhận hắn ta làm đệ tử, nguyên nhân đều là vì Thánh Hỏa Giáo.

Vì vậy, kế thừa của Thánh Hỏa Giáo có tốt hay không, có liên quan trực tiếp đến việc mối quan hệ sư đồ có ổn định hay không.

Thêm vào đó những tư tưởng được truyền bá từ nhỏ, từ việc thuộc nằm lòng lịch sử Thánh Hỏa Giáo, Chu Vân Long đã hình thành một nhận thức sâu sắc về thân phận “Thánh Tử” này.

Vì vậy, trong những năm nay, thực sự đã hoạt động rất có tâm.

“Bẩm sư tôn, thông qua sự phát triển trong những năm nay, Thánh Hỏa Giáo hiện tại đã có một vị Trúc Cơ trưởng lão…”

“Nắm giữ hai mươi mốt điểm tài nguyên tu tiên, lần lượt tọa lạc ở…”

“Còn có mười sáu gian buôn bán lớn nhỏ hoạt động ở các phường thị khác nhau, cụ thể là…”

Không dám nói ngoa, Chu Vân Long đã trung thực báo cáo tình hình của Thánh Hỏa Giáo và nói hết một lượt khái quát về tình hình phát triển của nó trong những năm qua.

Từ việc phát triển các giáo chúng, đến việc tiếp cận các nguồn lực và làm thế nào để nhanh chóng bồi dưỡng giáo chúng “đủ tiêu chuẩn”.

Mọi chuyện đều được kể chi tiết, mỗi lời nói ra, không hề có sự che giấu nào.

“Rất tốt.”

Lưu Ngọc nghe xong khẽ gật đầu, nhìn chung vẫn khá hài lòng với sự thể hiện của người này.

Kết hợp với tình báo mà các tử sĩ đã báo lên, có thể xác định được người này không hề nói dối.

“Năm đó bổn tọa đã từng đồng ý với một vị cố nhân, phải bảo vệ Thánh Hỏa Giáo truyền thừa bất diệt.”

“Đó là lý do tại sao ta quyết định thu nạp đệ tử.”

“Cho đến nay, xem ra ngươi đã làm rất tốt, quả thật là có duyên sư đồ với bổn tọa.”

Nhìn đệ tử ký danh bắt đầu có khí chất đứng đầu, Lưu Ngọc không nhanh không chậm nói.

Suy nghĩ một lát, hắn sờ sờ trường kiếm bên hông, vẻ mặt trịnh trọng:

“Có bằng lòng làm người kế thừa cho bổn tọa không?”