Chương 2188 Truyền nhân thứ hai(2)
Nếu không có “kỳ tích”, cho dù Thánh Hỏa Giáo có được bản vẽ luyện chế, bằng nỗ lực của cả giáo phái cũng chỉ có thể luyện chế được Chân Bảo.
Vì vậy, sự ra đời của Phá Bại kiếm là nguyên nhân quan trọng nhất tạo nên kỳ tích, việc luyện chế của Thánh Hỏa Giáo cũng chỉ là thứ yếu.
Nếu không, là một thế lực Nguyên Anh, nếu có được phương pháp luyện chế thì đã có thể luyện chế thành công, cả Tu Tiên Giới nhiều Chân Quân và Yêu Vương như vậy, Linh Bảo há chẳng phải đã bị tàn phá từ lâu rồi sao?
Trên thực tế, ngoại trừ Phá Bại kiếm ra, kể từ khi Thiên Đình sụp đổ, thượng cổ hạ màn, Lưu Ngọc chưa bao giờ nghe nói đến việc có một Linh Bảo mới ra đời!
Hắn đoán rằng để luyện chế được một Linh Bảo, không chỉ đơn thuần cần những ghi chép tài liệu hàng đầu mà còn liên quan đến “quy tắc” và “may mắn”.
Trên thế giới không tồn tại hai Linh Bảo giống y hệt nhau, cũng không tồn tại hai ngọn Linh hỏa chất lượng cao giống y hệt nhau.
Có vẻ như một số tài nguyên cao giai đều có tính “độc nhất vô nhị”.
Linh Bảo “Thần Châu đỉnh” do Đại Càn nắm giữ, cũng được Thiên Đình luyện chế sau khi nghi ngờ “Cửu Châu đỉnh” bị phá hủy.
Những mảnh vỡ xám bạc chỉ là những vật chết, nếu không có sức hút của Phá Bại kiếm, tất nhiên sẽ không thể chuyển động.
Không có hấp dẫn hay kích thích, sức mạnh và Linh quang của vật này lập tức thu lại, ngay lập tức rơi xuống đất.
“Xoạt”.
Lưu Ngọc thấy vậy, năm ngón tay vung ra trên không, thu những mảnh vỡ của Thánh Hỏa kiếm vào trong tay.
Áp sát ngón giữa và ngón trỏ vào nhau, hắn cẩn thận đánh giá mấy mảnh xám bạc.
Phát hiện ra rằng Thánh Hỏa kiếm đã một mình lột xác biến thành Pháp Bảo, chỉ cách Chân Bảo có một bước.
Sức mạnh của nó được coi là rất mạnh trong số các Pháp Bảo, thậm chí so với Lạc Nhật Kim Hồng thương trước khi lột xác, e là cũng tương đương.
Hơn nữa lại tiêu tốn rất ít pháp lực, có khả năng xuyên thấu mạnh mẽ, cũng xem như là một Pháp Bảo công phạt cực kì tốt.
Bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào có được nó chắc chắn có thể coi đó là con át chủ bài.
Về thăm chốn cũ, nhìn những mảnh vỡ của Thánh Hỏa kiếm, Lưu Ngọc có chút xúc động.
Từng cảnh tượng trong chuyến đi Tây Sa tìm kiếm “Tam Nguyên quả” năm đó lại hiện lên trong tâm trí.
Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn, tử y giáo chúng…
“Lưỡi kiếm gãy nát”.
“Ý chí tan vỡ”.
Lưu Ngọc khẽ lẩm bẩm.
Nhìn những mảnh vỡ của Thánh Hỏa kiếm, hắn không khỏi nghĩ tới Đường Thiên Bảo, thanh kiếm thiêu đốt sinh mệnh đến cùng cực để thăng hoa.
Lúc này đây, ký ức vẫn còn vẹn nguyên.
Thiêu đốt thân tàn, Thánh Hỏa hừng hực, sống có gì vui, chết sao phải khổ?
Những lời dạy mà trưởng lão Thánh Hỏa Giáo đã kiên trì tụng niệm trước khi hành quyết năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Nhưng hiện tại đã hơn ba trăm năm trôi qua, những giáo chúng của Thánh Hỏa Giáo năm đó giờ đây đã sớm tọa hóa.
Theo tin tình báo của những tử sĩ, Thánh Hỏa Giáo đã suy tàn từ lâu dưới sự đàn áp của Thần Sa Môn.
Liên tiếp chịu tổn thất nặng nề, lại không có tài nguyên bí cảnh bổ sung, những giáo chúng năm đó không sao ngưng tụ được Kim Đan.
Phải đến sau khi Chu Vân Long Kết Đan, thì tình hình mới có biến chuyển.
“Rắc rắc”.
Trên hồ dung nham thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bọt khí bong bóng nổ.
Đặt những mảnh vỡ vào nhẫn trữ vật, Lưu Ngọc đứng chắp tay sau lưng, suy nghĩ về một số chuyện xảy ra năm xưa.
“Theo năm tháng chảy trôi, con người quả thật dễ nhớ về chuyện cũ.”
Thật lâu sau, hắn mới khẽ thở dài, dấy lên một cảm giác thăng trầm biển đời, rồi bỗng nhiên cảm thấy hài lòng vui vẻ.
Lưu Ngọc lắc đầu, quay người rời đi không chút luyến tiếc.
“Xoạc xoạc”.
Trên con đường đi tới thành công, con người thường trở nên thay đổi.
Trải qua cũng hơn ba trăm năm thăng trầm, Lưu Ngọc được nhiều, nhưng mất cũng không ít.
Mặc dù cuối cùng đã trở thành Nguyên Anh lão tổ, trổ hết tài năng nổi bật đứng ngất ngưởng giữa hàng ngàn người, nhưng sự vô lo vô nghĩ của thời tuổi trẻ không bao giờ có thể tìm lại được nữa…
Lưu Ngọc không hề cho rằng như thế là sai.
Suy cho cùng, cũng không thể thay đổi hoàn cảnh, nên phải cố gắng thích nghi với môi trường, như vậy mới có thể sống tốt hơn.
Nhưng đôi khi, vẫn sẽ nhớ lại chút gì đó của quá khứ. …
“Vù vù”.
Sau khi rời khỏi bí cảnh của Thánh Hỏa Giáo, bay chưa đến nửa ngày, Lưu Ngọc đã đến gần nơi truyền tin.
Từ xa xa, hắn cảm nhận được một luồng Linh áp dâng trào, khoảng ở “Kim Đan tầng năm”.
Thần thức quét qua, Lưu Ngọc nhìn thấy một nam nhân mặc đồ đen lặng lẽ đứng trên nền cát vàng cằn cỗi, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Y phục của hắn ta toàn màu đen, nhưng dáng vẻ lại là phong cách của vùng Tây Sa.
Trông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao to khỏe mạnh, khuôn mặt kiên nghị, trên mặt mang theo chút thăng trầm của cuộc sống.
Đó không ai khác chính là đệ tử ký danh Chu Vân Long!
Bởi vì không cố ý thu lại Linh áp, nên khi Chu Vân Long tiến vào phạm vi sáu bảy mươi dặm dường như cũng nhận ra được.
Khoảnh khắc bỗng nhìn thấy tia sáng thì đã đến gần trong gang tấc.
Người này lập tức di chuyển, cúi đầu về phía Lưu Ngọc, vẻ mặt trịnh trọng hành lễ:
“Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Chu Vân Long cẩn thận thi lễ như một đệ tử.
Nhất cử nhất động của hắn ta đều rất kính cẩn, cẩn thận cúi người chín mươi độ, sợ rằng có chỗ nào đó sai sót.
Người này ắt biết, sư tôn là một tu sĩ Nguyên Dương Tông đã tấn thăng Nguyên Anh từ trăm năm trước.
Đầu tiên là giết chết Yêu Vương, sau đó trừ kẻ gian, sức mạnh thâm sâu khó dò.
Những tin tức này đều không có gì là bí mật, Chu Vân Long lại có lòng để ý nên đương nhiên biết rất rõ.
Hắn ta đã có thể có được chỗ đứng ở vùng đất Tây Sa và sống sót dưới sự đàn áp của Thần Sa Môn, ắt cũng đã nắm vững “Ma tu yếu lược”, và không thể thiếu sự giúp đỡ trong âm thầm của “Thái Dương Chi Ảnh”.
Vì vậy, ngay sau khi Lưu Ngọc trở lại Thiên Nam, đến đại lễ Kết Anh sau đó, người này đều muốn đi bái kiến trước, nhưng lại bị ngăn lại.
Chu Vân Long biết rõ sư tôn ngoại hiệu “Thanh Dương lão ma”, cảm giác có hơi sáng nắng chiều mưa khó mà nắm bắt, nên đương nhiên cũng không dám trái lệnh, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.