Chương 4
Cảm giác đầu tiên trở lại báo hiệu sự sống là phần nửa dưới thân thể chết điếng và bất động, gần như không có hay đã đứt lìa khỏi phần trên. Và phần trên cũng phân chia làm nhiều vùng cách biệt xa lạ nhau, nơi này còn thoi thóp chút hơi ấm, một thoáng đau nhói chút rát bỏng, và nơi khác, im lìm, lạnh tanh. Cố nghĩ là mình có còn mình nguyên vẹn hay không. Nhưng ý nghĩ cũng tản mác lạc lõng như từng cụm mây mong manh bị cơn gió bất ngờ xé nhỏ. Như vậy là không còn gì nữa hết, ngoài bộ óc. Bộ óc đã mất hết sáng suốt, thông minh, những phân tích sắc lẻm và cảm nhận nhậy bén. Chỉ còn đủ để nhận ra lờ mờ chút xíu hình ảnh về mình, yếu ớt và thoi thóp, bộ óc rớt rơi của một con chim đã trúng mũi tên và rơi vào bụi cỏ tối tăm, cả người đi săn và chính mình cũng không tìm ra phương hướng.
Bằng tự nghĩ thôi cũng đành. Có thể đứng lên. Hay không bao giờ nữa. Nằm bất động cho đến khi héo khô, lẫn vào đất bụi. Không còn ai tìm thấy. Cũng chẳng tìm thấy ai. Chẳng còn gì ngoài kia cuộc đời xa tít vọng về. Loáng thoáng một hình ảnh. Hình ảnh cũng lu mờ. Như đã ra khỏi ngoài đời và không có quyền nhớ nhung mường tượng đến bất cứ hình ảnh nào trong đời sống nữa. Trả hết cho đời, dù là một cỏn con kỷ niệm, một thấp thoáng bóng hình. Bằng tự thấy mình lạc lõng và xa lạ từ khi ra ngoài thành phố. Tiếng nói chính mình trả lời những người đồng bọn ngày nào cũng nghe đã dửng dưng lạnh lẽo. Họ thì nồng nhiệt, háo hức, sốt sắng. Họ còn hy vọng, đợi chờ, tin tưởng, một cách thật hồn nhiên. Còn Bằng, không gì nữa hết. Không vui buồn. Không thất vọng hay hy vọng, từ xa thành phố. Mọi sự đối với chàng thật rõ ràng nhưng cũng thật mờ nhạt, thật lạnh lẽo nhưng mà cũng đã xót xa. Nỗi buồn là đã lừng lững đến, không ham muốn và đã lừng lững đi, không cưu mang, trên đất đai tưng bừng của đời sống.
Ánh nắng rớt trên đầu một đọt lá mồng gà xanh mướt kéo tầm mắt anh xuống phía dưới. Và anh nhìn thấy mình, im lìm, thoải mái, như nằm nghỉ một ngày rong chơi trên bãi cỏ khô, tay chận trải ra như đã đóng nọc từ lâu đời trên đất cứng. Như ai đem tôi đến đặt nằm yên tĩnh nơi này rồi bỏ đi. Bước chân và tiếng động chừng đã xa muôn nghìn đặm. Chỉ còn vi vu của lặng yên, nắng và rừng ngập tràn mùi thơm của lá thở và gió ru. Bằng nhấp nháy hai con mắt. Ánh nắng thẳm như vàng diệp bỗng vỡ toang từng mảnh tung toé bay lên thinh không thành những đường tơ huyền ảo. Bỗng dưng anh sợ điều mình vừa nhìn thấy, vừa cảm nhận. Hình như nắng không phải như anh đã bắt gặp khi lần đầu mở bừng mắt từ cõi chết nào. Cả màu xanh của cây, và tiếng vi vút của lặng yên cũng không đúng như thế. Anh cảm nhận sai lạc cả mọi điều từ thiên nhiên rạng rỡ. Cái đinh vít nào đã lỏng ra, rơi xuống trong óc Bằng, trong thân thể một thời nào rộn ràng nóng bỏng bây giờ câm nín ngất ngư trong cơn đau nỗi chết hay sự tê bại nào anh không biết. Quả là anh không biết gì hết. Bây giờ Bằng mới nhận ra đúng là không thể có ý thức về mình và ngoại vật khi thiếu vắng sự đối diện của một người, bất cứ là một người nào. Lần đầu tiên anh thật sự cô quạnh và lẻ loi. Sự cô quạnh lẻ loi hun hút kỳ dị chưa từng cảm thấy trong những giây phút cô đơn thường tình. Cùng lúc anh nghe cả nỗi lặng yên bao dung và lãnh đạm trùm phủ xuống mình từ bao giờ. Sự lặng yên vừa dò xét nghe ngóng từng hơi thở phập phồng mong manh của người nằm đó, nhưng cùng lúc cũng diễn tả tất cả nỗi dửng dưng khoan khoái của một kẻ ngoại cuộc, cái vẻ hất hủi làm mủi lòng người thất thế. Điều đó làm anh nghe nhói lên trong lòng một cảm giác lạ và tỉnh hẳn lại.
Bằng cố nhấc hai tay lên sờ mặt mình. Chưa bao giờ anh lâu thấy mặt mình như thế. Hàng tháng rồi… Lần cuối ở một con suối nhỏ trong đáy rừng. Cho đến nay. Cánh tay đá tảng bần bật run lên, chưa tìm thấy mặt mày đã mệt nhoài rơi xuống. Anh thử lại, thử nhiều lần nữa, với tất cả sức mạnh tưởng chừng nhấc bổng cả trái núi. Cuối cùng rồi những ngón tay chạm vào da mặt. Một chỗ trơn một chỗ sần sùi. Và nhờn nhợt ướt. Rồi những ngón tay sóng soãi ngã ngửa trở về mặt đất. Bằng nhìn theo những ngón tay màu đỏ ướt. Máu. Mình chảy máu. Trên mặt. Một thoáng kinh hoàng dội lên như lúc thơ ấu, đang nô đùa bỗng nhận ra mình chảy máu cam. Rồi thôi. Anh không còn một cảm giác gì hơn thế nữa, một lo lắng thắc mắc gì hơn nữa. Chính điều đó làm anh tuyệt vọng. Lúc này thì Bằng không cần gì hết, dù chỉ là một sự giúp đỡ cỏn con. Điều quan trọng mà anh muốn tìm thấy là làm thế nào cho mình quan tâm đến mình, và muốn có lại mình. Nếu không thì kể như anh đã chết. Mà không. Cả đến điều đó anh cũng không mong muốn nữa.
Đột nhiên, Bằng nghe nhói một cảm giác đớn đau nhọn vắt dưới ngón chân cái. Anh cố nhấc đầu lên và nhìn xuống. Giày đã sút khỏi chân văng đi nơi nào. Chỉ còn mảnh tất màu đất bùn toe toét để lộ ra những ngón chân bẩn thỉu. Anh nhìn và cố nghĩ, không biết bàn chân đứa nào đã bỏ quên trên thân thể mình. Bởi bàn chân như thế, lạ lùng, thay đổi, hoàn toàn, không thể là bàn chân anh. Bàn chân xa lạ đã mọc lên từ thân thể đổi thay, bệnh hoạn và thương tích từ chuyến đi đó cũng là của mình, phải chấp nhận nó, như đã phải chấp nhận những điều không mong muốn. Bằng cố dỗ dành mình thầm lặng và chú ý vào ngón chân. Nó sưng phồng và bầm máu. Hình như có gì ghim vào bên trong làm căng lên. Căng đến nứt toét và chảy máu… Chỉ chỗ ấy là đau đớn thực sự, còn thì bất động, từ nửa bụng trở xuống.
Rồi Bằng nghe như một tiếng xập xõa thật lớn vỡ ra trong trí. Anh trợn trừng hai mắt nhìn xuống chân. Hai ống quần còn nguyên. Hai chân dưới dầu yên ổn, không một vết sây sát, một bệt máu. Nhưng mà chúng nó đã không nhúc nhích nữa. Chúng đã bất tỉnh, ngất lịm. Có thể mất cả đời sống rồi. Với một cố gắng kiệt quệ dữ đội, Bằng thử nhắc cao chân lên. Hai chân không như hai tay. Chúng nó nằm yên, thanh tỉnh dửng dưng đó… Bằng ngồi xổm dậy. Xương sống bỗng như gãy đôi trong lần áo nát. Rồi Bằng sờ được hai chân, xoa nắn từ đầu gối đến mắt cá.
Khoảng chân cứng nhắc và không một cảm giác nào dội lên. Bằng lại nằm ngửa vật ra, hai tay quài dưới đầu nhìn lên, thất vọng thấy mình tuyệt nhiên không ngóng chờ một điều gì hết trong tình trạng kiệt quệ này. Cũng không cảm thấy đói khát, đau đớn. Sự sống đã thoát ra khỏi ngoài thân thể anh và bay lên cao vút rồi.
Sau những tầng lá thưa của rừng sáng, trời bỗng hẫng lên một khoảng xanh trong vắt. Trời chưa bao giờ xanh thế trong mắt Bằng nhìn lên. Xanh thẳm và cao vút, trong suốt, nhẹ nhõm, như phảng phất một tầng lụa thiên thanh mịn màng trên ấy. Màu xanh ngân nga của yên lặng vi vu. Màu xanh thanh quí dịu dàng và âu yếm của hai con mắt trong veo ngó xuống.
Cùng với màu trời xanh hun hút kia, choáng lên trong trí Bằng tưởng đã lịm tắt suốt đời, từng chuỗi dài hình ảnh của cả một đời người từ ấu thơ cho đến bây giờ nằm xuống. Anh thấy lại mình từng giai đoạn, đi học đi làm, bỏ việc làm, đi lông bông, sống lăng nhăng, và sau đó. Thỉnh thoảng trôi nổi vài ba hình ảnh nhạt phèo về đàn bà. Không có ai đậu lại lâu dài trong trí. Họ như không hình thù mặt mũi tay chân đầy đủ. Họ đông đảo hỗn độn nhưng không hình thù nào rõ rệt. Những mối tình mơ hồ thấp thoáng và những lần rung động của trái tim. Cũng vắng tanh không âm vang nào dài lâu cả. Quả là anh không có gì hết. Thật không. Có. Ngày ấy. Gió đã lộng lên một lần từ bãi biển thổi tóc em bay. Áo đen dài nhuộm buồn năm tháng. Ngôi nhà nhỏ xíu với những tàn lá dừa ngậm ngùi phe phẩy chải gió lao xao. Anh tới thăm em đó. Ở lại một chiều. Hứa sẽ mang lại cho em một đời. Bao nhiêu điều đã hứa chưa làm gì được cả. Một cỏn con đền bù nho nhỏ cũng không. Không. Những lời hứa anh còn nhớ. Nước mắt nụ cười em anh cũng nhớ hoài. Và đôi môi đưa anh xuống vườn cây tình ái lần đầu đắm đuối hôn nhau anh còn nhớ. Anh nhớ và thương đôi môi anh đôi môi em đã trộn lẫn vào nhau ngập chìm nụ cười nước mắt của cuộc tình quá đẹp muộn màng. Giờ anh tỉnh lại rồi. Đôi môi em đâu xa. Xa tắp. Ở trong kia đời sống về đi yên ổn. Và anh xa tít ngoài sự sống. Xa tít ngoài chính mình. Xa tít nơi em ở. Phải không. Sao bây giờ mới nhận ra điều đó. Anh đã làm hỏng hết. Những ngày tháng đẹp. Tình em. Hồn anh. Hỏng hết và những phẫn hận bất mãn không đâu về chính mình. Và đã lang thang lêu lổng cho đến bây giờ nằm xuống không có em. Anh muốn gì không. Không ư. Có, mơ hồ, lạy trời, thật mơ hồ, nhưng mà anh đã có điều mong muốn rồi đây. Được trở về một lần thành phố, ôm em trong hai tay rã rời, và hôn em bằng hai môi cũng đã rã rời. Huyền ơi. Em đang xa quá. Xa hơn khoảng cách giữa sự sống và sự chết. Vì hình như em không thuộc về anh nữa. Em hất hủi, dửng dưng và lạnh lẽo từ những ngày còn có anh bên. Anh biết vì sao. Anh đã không như lời hứa. Em thì vẫn mong chờ những điều trong lời hứa. Em thất vọng nản chí và đổi thay đối đãi với anh. Có vậy thôi và bây giờ anh mất em. Dù em còn đó chờ đợi và trung thành.
Nằm một lúc lâu trong trạng thái cao vút trí não như thế, rồi Bằng nhận ra tất cả mọi người hình như đã rút đi hết từ lâu. Bên địch bên ta đều biến hết. Từ xa, lác đác vài tiếng súng vớt vát. Cả những người bị thương của đôi bên cũng đã được chở đi. Chỉ còn có mình mình bị bỏ quên. Bằng nghĩ, chắc hẳn họ tưởng mình chết rồi. Họ không khiêng xác mình về sao. Bằng lại nghĩ, và ngạc nhiên thấy mình dửng dưng cả với những điều như vậy. Tự nhiên, anh nghĩ là không ai đến với mình hết, vì mình là của Huyền, chỉ của Huyền. Nhưng không cách gì nhắn tin cho Huyền biết nơi anh nằm xuống, xa hút vô vọng. Ngay cả những đồng bọn cũng đã không biết anh gục xuống đó và rút đi. Khoảng cây Bằng ngã xuống kín như một gian phòng nhỏ khuất lấp. Rồi người ta sẽ loan tin là mình mất tích. Mất tích hay chết. Cũng giống nhau. Mất tích là chết rồi và chết cũng chẳng là mất hết dấu tích trên đời sống rồi sao.
Tiếng gió xạc xào trên lá rừng khô làm liên tưởng những bước chân lại gần cúi xuống. Nhưng không ai đến gần nữa cả. Người ta bỏ mặc. Đời sống đã bỏ mặc. Như anh đã từng bỏ mặc Huyền, bao nhiêu năm nay, và bỏ mặc cả chính mình.
Anh nhắm mắt cố không nghĩ gì nữa. Thời khắc lãng đãng không phân biệt sáng trưa. Anh nằm thiếp đi, như hai ống chân bất động của mình, cho đến khi có tiếng sè sè của một chiếc trực thăng xuống gần. Bọn họ sẽ lôi mình dậy hỏi han hoặc bỏ mặc đây lần nữa, Bằng nghĩ, và xoay mặt vào trong đám lá rậm cố nằm yên như chết.
Tiếng máy bay ngừng một lúc lâu gần chỗ thưa bên kia khóm cây, rồi tiếng chân sục sạo lại gần. Một lúc lâu nữa, Bằng thấy mình nhẹ hẫng đi trong những cánh tay nhấc bổng. Chiếc máy bay trùng triềng trở lên khoảng không chót vót trên kia, và trời, qua hàng mi hé nhẹ của Bằng, mỏng và địu như một tấm sa phảng phất, cùng với nắng chói lòa rạng rỡ.
Khi Bằng mở mắt, tỉnh dậy lần nữa thì bốn bề tiếng ồn rào rào vọng lên, như trong một buổi chợ đông. Mấy người y tá lăng xăng qua lại. Những băng ca vào. Những băng-ca vào ra liên tiếp đầu kia cửa phòng rộng nồng nặc mùi thuốc và bông băng hăng hắc. Những giường bên, mấy người nằm hình thù kỳ dị trong những cuộn băng trắng, bít từng khoảng trên đầu, hay nửa mình, hoặc từ đầu đến chân, ngọ nguậy như muốn bơi lên trong không khí.
– Bằng, tỉnh rồi à.
Bằng ngẩn ngơ nhìn lại người thầy thuốc đàng kia đi lại là Quân, bạn cũ. Quân ngồi xuống mép giường Bằng:
– Cậu cũng biết đi đánh đấm à. Lúc nãy trông cậu rũ liệt cứ tưởng xuôi vòi rồi, ai ngờ không thương tích gì hết.
– Không bị thương à, thế hai chân.
– Chân đã nắn lại. Những đường gân ở mắt cá bị trẹo và bong lên, vì thế cậu ngã xuống.
– Moa bị thương trên mặt mà, máu đầy cả.
– Máu của đứa khác dính lên. Hình như có một cái xác bên địch đã úp lên cậu, và bọn nó tưởng cậu chết nên để yên. Cậu phải cám ơn cái xác đã bôi máu lên cậu.
– Cái xác trên mình moa à.
– Bọn nó đoán vậy, căn cứ theo vết máu khắp người cậu. Khỏe rồi chứ. Tối có thể làm một chầu Queen Bee với moa rồi, tối nay bọn nó nghỉ đông. Moa xong việc lại xúc cậu về chứ.
– Moa về được à.
– Sao không. Sao ngơ như ngỗng vậy. Toa trong tình trạng điều dưỡng. Phép sẽ dài lắm. Tha hồ chơi. Ơ này, sao không báo tin cho bà xã.
– Thôi, phiền.
– Quái, vợ chồng mà toa nói như bồ bịch, phiền. Cả đến bọn bồ chiều nay nó cũng vào thăm, khóc lóc tùm lum.
– Trường hợp moa khác,
– Giận nhau, lục đục à.
– Không.
– Thế vợ toa sao đối với toa…
– Thương moa. Không có chuyện gì cả. Nhưng moa không xứng đáng để làm phiền vợ moa. Nói, cậu cũng chẳng hiểu. Nhưng mà nếu vợ moa không đi tìm, moa cũng chẳng nhắn về.
– Moa nghĩ chắc có chuyện gì đó, thằng Hy nó bảo có gặp vợ toa thường lắm trong mấy tuần này.
– Sao nó biết vợ moa.
– Bà ấy, ai không biết.
– Sao vậy.
– Một nét đặc biệt nào đó. Ít người có một nét đặc biệt. Với lại, ngày xưa, cậu với vợ cậu giao du khắp, ai không biết. Này, moa nghi lắm.
– Gì.
– Toa khoẻ thật chứ.
– Khỏe, và tỉnh, nói gì nói đại đi.
– Hình như vợ toa dạo này… mà cậu đi lâu mau rồi.
– Đến hàng năm.
– Thảo nào.
Quân đứng dậy. Và im. Những ngón tay Quân loay hoay trong túi áo. Dáng điệu người bạn làm Bằng nhóm lên những thắc mắc buồn rầu. Thảo nào nghĩa là có chuyện gì đó đã xảy ra trong lúc mình đi xa. Có lẽ nào Huyền như thế. Anh biết và tin Huyền hơn ai hết. Lẽ nào. Không, không thể có điều gì xảy ra.
– Cậu nói thảo nào là sao.
– Kìa thằng Hy đến.
Hy cười toe toét:
– Ông mãnh này lại bày đặt bị thương, vậy là yên nhé, tụi này sẽ lo cho cậu thoát luôn. Nhưng mà phải ký hiệp ước tự do với tụi này, tức là đi lông bông đừng để gia đình ràng buộc.
– Cái món đó, tao chịu. Tao muốn về, hết thích lông bông. Tao chỉ cần về, không cần tự do nữa. Tự do, lạnh lẽo và vô nghĩa.
– Về với cái gì.
– Người đàn bà.
Hy phá lên cười:
– Mày tưởng vậy à. Một tháng, một tuần là đổi thay hết. Mày đi bao lâu rồi, sao một năm hả, một năm thì tiêu.
– Tao không tin.
Hy nhăn mặt:
– Tưởng mày bị thương sắp tịch tao không nói, nhưng mà cậu lại phây phây vậy, thừa sức chịu đựng, tao nói cho nghe.
Hy yên lặng lấy thuốc ra hút.
Bằng nằm xuống, hai tay sau đầu nhìn lên trần nhà trắng cao tít trên ấy. Hai con thằn lằn gần đuổi kịp nhau bỗng tách rời chạy ngược chiều nhau. Buổi chiều hình như tím sẫm bên ngoài. Những người thăm viếng cũng lần lượt rào rào ra về. Tiếng ồn đã dịu xuống. Điều gì xảy ra. Cho tận cùng thì anh mất Huyền. Mất một người, có nghĩa là mình chết đi một nửa đời sống. Và phần còn lại sẽ lết lê cho đến ngày chết thực.
– Bằng, toa biết thằng Đức không.
– Đức nào.
– Đức viết văn ấy mà. Hắn dạo này hết viết lách gì nổi.
– Chuyện gì.
– Ma ám.
– Ai.
– Thì bà xã của cậu. Tao gặp vợ toa đi với thằng đó, thỉnh thoảng.
– Thế à.
Bằng thở ra, dửng dưng. Một khoảng trống trong ngực anh bỗng lạnh buốt hẳn đi… Anh hỏi như hỏi chuyện người nào:
– Đi chơi ngoài phố ấy à.
– Không, thấy họ trong taxi với nhau, đi đâu, tất nhiên là không đến chỗ đông người.
Quân rũ rũ cái áo blouse trắng.
– Hết giờ rồi, thôi cậu đi với tụi này thay quần áo. Rồi về phố. Gác chuyện đó lại đã.
Mặc cho mấy người bạn lôi thốc ra khỏi giường, kéo vào phòng, thay quần áo, Bằng lửng lơ như xác vật vờ. Anh không chống lại, không chối từ. Cũng không bày tỏ một thái độ nào hết. Đối với anh, mùa chơi đã héo hắt rồi. Đời người chỉ vui một lần, một lần thôi. Không thể thắp hai lần một que diêm. Nhưng anh cũng chẳng có một điểm tựa nào để nương vào chống lại những sức lôi cuốn bên cạnh. Điều đó không cần thiết. Quan trọng là những ám ảnh nặng nề chìm đắm trong anh, không ai biết. Những điều đáng lẽ đã được thực hiện, như con người anh, đáng lẽ đã khác, nhưng tắt chìm mòn mỏi. Và bây giờ thì lững lờ giữa hai bờ đời sống mệt mỏi.
Khi bọn người nao nức vui chơi lái xe về gần đường nhà mình, bỗng dưng Bằng tỉnh hẳn người. Gió mát đầu đêm thổi lên mặt mũi anh mùi hôi quen thuộc của những vũng nước, hàng rào cây gỗ mục và mùi ẩm mốc của những hàng quán cũ. Trong bóng tối lờ mờ, Bằng cảm thấy những ngôi nhà bây giờ trống trải hơn ngày trước. Súng đạn đã qua đây, tàn phá hết một phần đời sống. Nhà mình ra sao. Ông cụ. Cô em gái. Thằng em trai. Và Huyền nữa, Huyền với khuôn mặt cúi nghiêng dưới ánh đèn lù mù mỗi đêm nhẫn nại khâu vá, tiếng thở dài dịu dàng kín đáo những đêm ngồi chờ anh về. Hai bàn tay vòng lên cổ anh kéo xuống. Nụ cười mòn mỏi vẫn còn nguyên nét trong trắng trẻ thơ. Bây giờ họ ra sao. Mình thì đã khác. Khác và cảm thấy ở hẳn ngoài đời họ, không có quyền chen lấn nữa. Nếu anh đã vì một nguyên nhân nào bó buộc phải bỏ nhà đi, bây giờ có thể điềm nhiên trở về, hưởng hạnh phúc còn chờ đợi đó. Không. Không vì một lý do nào hết. Anh đã bỏ đi. Bỏ đi xa khỏi tầm tay ấp ôm dịu dàng của người đàn bà. Anh đã thờ ơ và tàn nhẫn từ khước hết những tháng ngày bình thường, để đi tìm những viễn đích đâu đâu. Anh không có quyền về. Nhưng chính điều không thể làm anh bỗng nhiên nao nức. Sẽ nói với Huyền một lời nào đó. Sẽ thắp lại ngọn đèn chong ở đầu giường. Sẽ bắt đầu lại. Và mừng cho đời sống đã chẳng mất đi. Điều cần thiết là anh còn sống, nguyên vẹn, và đã trở về đến con đường nhà mình. Anh ghìm tay của Quân lại:
– Cho moa xuống đây.
– Gì vậy.
– Ghé qua nhà.
– Cậu về nhà. Dại. Vừa sống lại, phải tìm đời sống trước. Về nhà còn có ai.
– Moa không tin chuyện Hy nói về vợ moa. Moa phải biết sự thật đã.
– Toa phải tìm sự thật nơi khác, không phải ở nhà. Đừng yếu thế.
Và Quân lái vèo xe đi.
Bằng nhìn lui. Cái ngõ vắng đã lùi mất trong bóng tối. Một thoáng hối hận ngập ngừng nhịp đập trái tim Bằng. Anh tự hỏi có phải mình không muốn trở về, không muốn tìm lại hạnh phúc tưởng chừng còn đó, hay đã mệt mỏi đến độ để cho người khác, người không liên hệ gia đình và tình cảm lôi kéo đi. Và mình rồi trôi theo, lềnh bềnh rác rưởi.
Hy cười lè nhè:
– Chắc gì gia đình còn trong đó. Dạo đánh nhau ai cũng tản cư hết. Sao toa không hỏi thăm tin nhà từ trước. Bây giờ có hỏi cũng muộn rồi.
Bằng bứt rứt muốn nhảy ra vun vút. Hình như có tiếng ai gọi. Anh nghe rõ tiếng gọi tên mình. Tiếng gọi kéo dài, văng vẳng lê thê, như từ hàng tháng năm đồng vọng mà mãi đến bây giờ anh mới tỉnh lại, mới lắng nghe sau hơn một năm trời câm điếc.
Chiếc xe ra hẳn ngoài đường phố. Đèn màu nhấp nhoáng thắp lên đêm vui cho thiên hạ rộn ràng. Mấy người bạn kéo Bằng xuống xe. Cánh cửa căng màn đỏ mở ra khép lại. Cái cầu thang trải thảm cũng màu đỏ dưới ánh đèn hồng tía dẫn lên một hành lang tầng trên thơm nức mùi dạ lan hương và nước hoa.
Nhạc trên cao dặt dìu vọng xuống. Bằng đi theo hai người bạn, với cảm giác lờ mờ của buổi sáng nằm trong đám lá rừng. Nhưng vòm trời trước mặt bây giờ đã đen mun và rạo rực những tiếng động dị kỳ của đời sống có thực. Rồi mình sẽ về, sẽ về nhà và nếu không có Huyền ở nhà, mình sẽ đi tìm. Phải rồi, anh hiểu cái gì đang tới chập chờn trong tâm hồn thể phách anh. Nó dày đặc và mơ hồ như bóng tối. Nhưng cũng mịn màng, vuốt ve và lặng lờ như bóng tối vây quanh. Ngọn lửa tắt lịm đã chờn vờn ma trơi trổi lên trong lòng. Anh nhớ em, Huyền ạ. Nhớ và muốn có em, trong tay ôm. Có em. Em. Thật dịu dàng. Thật gần gũi. Thật say đắm nữa. Một giờ nữa thôi. Chốc lại nữa thôi. Sẽ cùng thử làm cháy lên ngọn lửa đêm nào. Khoảng cách hâm nóng mối tình tưởng đã hoang tàn nguội lạnh. Tự nhiên vào đây anh nhận ra điều đó. Yên cho anh đắm mình trong không khí này, không khí rập rờn sự sống ngấm ngầm và quay lốc. Để cảm thấy xót xa hơn nỗi nhớ, quay quắt hơn nỗi buồn. Và mối tình tưởng đã phai tàn cũng bỗng lửa thắp lên.