← Quay lại trang sách

Chương 5

Ngày nóng bỏng và rã rời như những hạt cát bám quanh da khi Điệp trở về căn phòng nhỏ người bà con, khóa kín cửa lại, bứt rứt cởi từng lớp áo, rũ xuống nền nhà những vết tích khô khan ray rứt của bãi biển buổi trưa. Khuôn gương lớn trả lại một hình ảnh bơ phờ rã rượi: Mái tóc xổ tung bê bết đất cát. Tấm áo dài mỏng màu xanh thẫm nằm im dưới đất bám đầy nước và cát bẩn. Đôi giày mũi nhọn đen bóng da lấm lem đất bụi và nước dơ. Điệp tự hỏi mình chạy làm gì suốt buổi mai dưới bãi cát kia như một con dã tràng. Và cũng vô duyên như một con dã tràng mà thôi. Không phải chỉ nỗi sướng vui, và niềm tuyệt vọng nữa cũng làm đắm đuối tâm hồn. Mình đã chìm trong đó, và chạy, chúi đầu xuống khoảng không đen ngòm đã mở ra, lao theo cái triền dốc thăm thẳm, chạy bởi đã nhìn thấy có gì lôi cuốn phía trước và bây giờ chạy vì không tìm thấy cái gì lôi cuốn phía trước ngoài khoảng không. Khoảng không nóng bỏng ứa lên những cơn tức giận ngút người. Có thể nào vậy không. Điều không có thể đã đến. Và đã có thật. Như mặt trời. Bãi cát. Nước và những bọt sóng tan lao xao dưới gót chân trần săn đuổi.

Điệp thay quần áo và nằm vật xuống chiếc giường nệm nhỏ. Căn phòng nóng như đốt lửa bốn bề. Tiếng sóng ngoài bãi trưa vẫn vọng về thúc bách. Đến đâu thì đến nhưng mà không thể để yên. Điệp nghĩ mình là một người lính chưa bao giờ thua trận, mà lần này. Điệp mở trừng mắt nhìn lên. Trên trần nhà trắng là bãi biển ngập nắng vàng chao chọng. Những hòn đảo xa xanh. Vòm trời tròn vây quanh khung biển vòng cung. Màu vàng nhạt chói chang của dãi cát. Những đốm nâu thân hình qua lại li ti.

Cái đốm li ti gần mãi gần mãi lại cho đến khi Điệp nhận ra là nó đây, thằng con trai. Nó mặc chiếc quần ngắn, nửa thân trên để trần, với một sợi dây chuyền dài lòng thòng xuống tận bụng, chân không, đầu trần, đi lững thững giữa hai người bạn trai khác, cái khăn tắm đủ màu vắt trên vai lủng lẳng.

Từ đàng xa, Điệp đã trông thấy. Nó cũng đã trông thấy. Đã thấy và đã nhìn rõ mặt nhau. Điệp đi chậm lại, thật chậm, ghìm những bước chân, ghìm nhịp trái tim.

Và tưởng tượng nao nức phút giây hai bên sẽ dừng lại, bất ngờ, ngơ ngẩn, cùng kêu lên, cùng chạy lại, cùng quay lốc trong biển trời rực rỡ.

Nhưng khi đến gần, khi hai bên đáng lẽ phải cùng ngừng một lúc, nó đã nhìn thẳng vào một nơi nào trước mắt, và ra vẻ lửng lơ, thản nhiên, như không nhìn thấy Điệp, không có gì đã xảy ra, đi ngang qua và đi thẳng. Điệp đứng như trời trồng trên bãi cát vắng. Hai chân nóng bỏng trong cát bốc hơi, Điệp đứng nhìn theo cái chấm li ti xa mờ cuối bãi. Cho đến khi cái chấm đen nhỏ xíu sắp lẫn vào trong ánh nắng nhạt nhòa thì Điệp băng mình chạy trở lại. Rào rào trong tiếng gió, biển cười và nắng reo, trời quay và đất sụp, tiếng chân Điệp tưởng chừng vang động khắp nơi cho những bước chân khác cũng sững sờ dừng lại, quay về.

Nhưng không gì cả, không ai cả xung quanh.

Điệp chạy và nghe hơi thở mình bốc lên nóng bỏng như hơi thở một con ngựa đua. Con ngựa sắp sùi bọt mép và ngã vật xuống, không phải vì cơn mệt, vì vòng đua đã bại, mà vì nỗi tức tối của một đời dọc ngang cho đến đây là hết. Là hết. Nghĩa lý gì cái chấm li ti đàng kia, Điệp nghĩ, hơi thở nóng bỏng tràn ra hai bên mang tai, cái chấm li ti đã từng đeo đuổi mình hàng năm, đã dở chết dở sống, dở khùng dở điên vì mình. Và mình đã coi thường tất cả mọi điều, mọi việc khác. Nhưng chính vì sự khinh thường coi rẻ đó, mà cơn tức giận bây giờ thiêu đốt trong người như cơn nắng lửa này. Cái gì làm nó bỗng nhiên dở chứng như thế. Trơ lì và tỉnh bơ như thế. Như không có gì xảy ra giữa hai người. Những buổi nhảy, những lần đi chơi, ăn uống, những… Không bao giờ Điệp tưởng tượng ra điều đó. Cứ nghĩ mình ngang ngược như đàn ông, và có quyền như đàn ông đối với người khác phái. Như ăn một trái cam, người ta muốn nhai nguyên cả vỏ, hay chỉ ăn trái cam và ném tuốt đi cái vỏ bên ngoài. Đã ném cái vỏ đi. Và cái vỏ đã phải lăn lóc, đã phải vì mình mà bị lụy, ngẩn ngơ. Mà bây giờ nó chẳng phải là cái vỏ cam như mình tưởng. Cái vỏ cam nào cũng có thể trở lại là trái cam khác trong tình yêu. Tình yêu hay tình ghét cũng thế. Nó bây giờ là một trái cam khác. Cái vỏ mình ném ra xa đã mất tích. Nó khác. Và nó dửng dưng. Không lý nào như thế. Mình đã vượt tất cả để ra đây. Đã liều thân để đi theo, tìm dấu vết nó, với ý nghĩ đi tìm một lãng khuây. Hay có chuyện gì đã xảy ra biến đổi nó như thế. Biến đổi. Không có gì có thể biến đổi một người trong vài ba hôm. Hay nó không nhận ra mình. Có lý nào. Nó đã nhìn thấy mình mà. Hay một chuyện gì đó.

Không biết chạy mê mải quắt quay bao lâu như thế Điệp đuổi kịp cái chấm li ti tưởng chừng đã xa tít. Và nó trước mặt Điệp, hai tay khoanh trước ngực, chân dạng ra trên bãi cát.

Điệp gọi:

– Này Duy.

Duy cười lặng thinh.

– Sao như vậy.

– Sao gì.

– Còn hỏi, Duy làm trò gì vậy.

– Tôi có làm trò gì đâu.

Cơn tức chờm lên cổ Điệp đến nghẹn lời:

– Tôi hỏi, Duy định giở trò gì với tôi.

– Có định gì đâu, và cũng có trò gì đâu. Điệp ra chơi với ai đó.

Hay chính vì thế, nó hờn ghen, tưởng mình đi với một người nào khác. Lòng Điệp dịu xuống bất ngờ:

– Có ai đâu, đi một mình. Hai người bạn đâu rồi.

– Thấy Điệp, chúng chuồn về trước rồi.

– Họ biết tôi à.

– Sao không. Như biết chuyện Điệp với tôi.

– Làm sao lại biết.

– Thì tôi nói, và kể. Tụi này vẫn kể chuyện của nhau cho nhau nghe.

– Duy nói gì với họ.

– Thì những gì đã xảy ra giữa Điệp với tôi.

– Cả chi tiết của chuyện mình.

– Tự nhiên.

Duy, ném cái khăn tắm xuống cát.

– Ngồi xuống không.

Hai chân run của Điệp cố căng thẳng trên thân thể rã rời muốn gục xuống.

– Không, tôi về ngay.

– Điệp giận tôi à.

– Duy. Như Duy đã biến thành một người nào khác..

– Không, tôi vẫn vậy, tại Điệp không nhận ra.

Có lẽ, Điệp nghĩ ngẩn ngơ, con người nó như thế, nhưng mình không nhận ra, không nhận ra lúc trước hay bây giờ.

– Người kia đâu rồi.

– Người nào.

– Người đi với Điệp.

– Bộ Duy không tin à.

– Tin gì.

– Tôi đi một mình; không với ai hết, để ra đây tìm gặp Duy.

Duy nhổm lên:

– Chết chưa, có chuyện gì cần lắm không.

Có tiếng gọi trên bãi. Giọng của một người con gái. Duy nói vọng lên:

– Chờ chút xíu, anh lên ngay.

Điệp quắc mắt:

– Thì ra lý do như vậy.

– Cái gì, Điệp.

Hai tay Điệp chồm lên bấm xuống vai Duy:

– Duy, mình là cái gì của nhau.

Duy cười dửng dưng.

– Khó nói cho đúng lắm. Thì cứ để vậy, Điệp phân tích ra để làm gì.

– Tưởng là trò đùa à.

– Không, tôi không bao giờ coi những liên hệ của mình là trò đùa.

– Vậy sao đối đãi với tôi như vậy.

– Tôi có làm gì mất lòng Điệp không.

– Duy, nghe đây, không phải là bạn bè, không phải là bà con để nói mất lòng hay không mất lòng. Ở Sài-gòn đang lộn xộn, đường sá không đi lại được mà tôi đã tìm đủ cách để ra tới đây và tìm Duy, muốn hỏi Duy một điều, muốn tìm cho gặp lại Duy, muốn nói nhiều chuyện với Duy, muốn có một ngày, một ngày thôi với Duy, và Duy như thế, gặp nhau, Duy đi thản nhiên lướt qua mặt tôi, một người nào chờ Duy trên bãi. Duy như thế.

Duy búng hai ngón tay gục gặc đầu. Hai con mắt Duy nhìn Điệp bỗng dịu xuống, chăm chú và thoáng vẻ buồn rầu:

– Này Điệp, mình không thể ngờ Điệp đối với mình như thế. Nhưng mình không thể đáp lại Điệp. Vì mình không có gì cả.

– Có gì là có gì, tôi cần Duy có gì đâu.

– Điệp lớn thực sự rồi, lại đẹp, có học và thông minh. Rồi sẽ phải làm đàn bà, sống một đời thật đầy đủ đàng hoàng, còn tôi thì lông bông, một thằng lông bông, lười biếng, không có gì hết, đến hút thuốc cũng nhờ thuốc lẻ của tụi nó.

– Hãy vặn bộ óc của Duy lại cho đúng. Không phải như vậy. Những điều tôi muốn nói với Duy trái ngược với điều Duy đã nói. Tôi biết Duy muốn lẩn tránh tôi, muốn xóa bỏ hết những điều đã xảy tới giữa chúng ta. Không thể như thế. Tôi đã dừng lại với Duy. Và tôi muốn dừng lại thật sự lần này, không cần điều kiện nào cả.

Giọng Duy gay gắt:

– Nói dễ. Cô không cần điều kiện, nhưng khi vào tròng rồi, cô là cái gánh nặng ngoài sức tôi có thể gánh. Tôi không thể như vậy. Tôi đã nói từ trước, tôi chỉ là thằng lông bông. Để yên tôi với cái lông bông dễ chịu của tôi. Tôi không muốn giao kèo gì với ai hết.

– Duy, nghe tôi nói. Không phải cứ mãi hoài lông bông như thế được đâu. Một ngày nào đó rồi phải dừng lại như tôi dừng lại.

– Không biết, nhưng chưa bây giờ. Điệp muốn dừng cứ dừng với người khác.

Điệp nghe hai chân run sụp xuống trên bãi cát nóng:

-Duy.

– Đừng gọi tôi vậy. Không ích gì. Tôi có phải đúng là người để Điệp gọi vậy, để Điệp cho vậy đâu, một ngày nào rồi Điệp sẽ tiếc.

Hai chân quị dưới cát, hai tay úp mặt, Điệp bật lên khóc. Khóc như trẻ con. Khóc như trời mưa giông. Khóc như nước sông trút vào biển cả cho ngập tràn nỗi thất vọng nhục nhã trong lòng. Cho hả cơn tức. Cho vừa nhớ nhung. Cho đã nư nỗi cay cực tưởng chừng như vòm trời phủ xuống trên hai vai chờ một bàn tay phủ xuống dỗ đành mà không có không có.

– Này Duy, thật là Duy không cảm thấy gì hết sao.

– Điệp rắc rối, chỉ khổ, ích gì.

Rắc rối. Những phút giây trải qua. Những mộng mơ vui sướng, những chờ đợi nhớ mong, những nao nức hẹn hò, những hồi hộp phập phồng, tất cả những tình cảm thao thức của trái tim, nó gọi là rắc rối. Còn ở nó, cái gì. Chuyện qua như một cuốn phim, ra khỏi rạp là bỏ lại bên trong cái vé ném xuống nền đen, và những hình ảnh chập chùng bay biến. Ra ngoài lại thản nhiên, trống trơn, lạnh lẽo. Nó không cảm thấy gì hết. Không thể bắt một người cảm thấy khi nó thực không có chút xúc động nào. Trái tim của nó vào trong cuộc tình, chỉ là trái tim của người coi hát. Vui buồn và rung động theo cái tuồng đang diễn ra trước mắt nhưng đứng lên khỏi ghế là hết, là thôi. Không còn gì cả. Trần trụi và giản dị. Nó không ngủ đi nên ta không thể thức dậy. Nó như thế là như thế.

Hai tay buông mặt, tóc nguẩy đằng sau, Điệp nghiến răng hét lên:

– Thôi được rồi, đồ tồi, cút đi, cút nhanh đi.

Duy cười, vớ cái khăn vắt lên vai. Những hạt cát vàng nhánh tả tơi rớt xuống. Những hạt cát ngược chiều gió tung tóe văng vào hai mắt Điệp cay sè mở to. Điệp bất động nhìn theo những dấu chân lõm trên bãi cát của người con trai, từ mé nước lên tới bãi cỏ. Nhìn lên cao, dưới mặt trời đứng bóng, Điệp thấy người con trai, mớ tóc rối phủ xuống vầng trán căng, hai tay trần giăng lên vẫy nhẹ, và khuôn mặt tươi cười, xa dần trên ấy. Có phải nó là người không, Điệp sững sờ tự hỏi, quay quắt với thù hằn và khinh bỉ, cho coi rồi có ngày nó sẽ khổ về tay mình lại. Điệp không muốn nghĩ, dù vẫn biết, không một người nào thực sự có thể khổ vì một người nào cả, khi tình yêu không gõ cửa, hay đã đến và bây giờ, phút giây nào đó đã vỗ cánh bay đi.

Như thế rồi sao. Xếp tất cả đồ đạc lại. Xoay xở đủ mọi cách để được đi duồng theo một xe nào đó. Vào lại Sài-gòn. Ngôi nhà tối tăm buồn rầu kín cửa. Khuôn mặt im lìm khắc khổ của người cha. Vẻ lí lắc vô trách nhiệm của thằng em trai lêu lổng. Khuôn mặt bơ phờ trầm lặng, những tiếng thở dài của người chị dâu. Với hình ảnh người anh phảng phất trong những căn phòng tối tăm lạnh lẽo, hình ảnh như trông thấy rõ trên nỗi thấp thỏm đợi chờ của những người ở lại, như một sự chịu tang ngấm ngầm khốn khổ. Và mình nữa, làm gì. Lại lăn vào những bánh xe quay lốc của lũ bạn bè nao nức ăn chơi đó. Lại may sắm, trang điểm, ăn uống, đi chơi, để lúc trở về, chia tay một người bạn, từ giã một người tình đầu kia ngả đường còn đèn sáng, lại thấy trống trải buồn rầu, và mỗi một ngày qua đi, nỗi buồn rầu trống trải lại tăng thêm, cho hai tay rã rời, hai chân mỏi mê, thân thể bải hoải chán chường chỉ ước ao thanh thản nằm xuống một vùng im mát nào vĩnh viễn.

Còn Duy. Cứ như thế. Với một người nào đó khác.

Với những người nào đó khác. Như với mình, phải, cũng như đã với mình, thản nhiên, dứt khoát, giản dị và tận cùng, phải không. Kẻ bị thiệt vẫn là mình, ở đâu và bao giờ cũng là người đàn bà, là người con gái thôi, Điệp nghỉ căm hờn. Điệp cố nhắm mắt xóa hình ảnh ngọn nắng chói chang và bãi cát nóng bỏng ngoài kia. Còn gì trong hai mắt nhắm. Lờ mờ vài hình ảnh thoáng qua. Không một bóng mờ đậu lại. Như không một bước chân nào dừng lại với mình. Họ đến rồi họ đi. Cũng như tình yêu. Và như nỗi nhớ. Chỉ quạnh hiu và ưu phiền ở lại với tháng năm thôi. Những người mong mỏi thì không bao giờ dừng lại bến bờ mình. Những người không thể chấp nhận thì lại van vỉ, kêu xin, và chờ đợi một cách ngán ngao và ngu xuẩn. Mày bao nhiêu tuổi rồi đây Điệp. Gần ba mươi. Cái đứa con gái trang điểm lộng lẫy, khuôn mặt sáng tươi, dáng dấp nhí nhảnh ngoài phố phường, ngoài bờ biển, trong những hội hè nô nức đó đã ba mươi tuổi thật rồi sao. Đúng như vậy. Không thể đổi tuổi. Cũng như không thể cải số. Sao mày lao đao vậy Điệp. Gì cũng có thể có, trừ một điều, một tình duyên bền vững và dịu dàng, cho một đời. Mày làm như không cần quái gì hết đó. Nhưng mày tìm kiếm tuyệt vọng mà mải mê. Không ai cả. Nhưng lần sai lỡ thôi. Những hẹn hò suông thôi. Cho đến một lúc nào cảm thấy không còn tuổi trẻ nữa để đợi chờ và phải tung mình xuống cái vực sâu dưới đó, như một con vạc đêm sục sạo miếng mồi rơi rớt. Thằng Duy. Phải không. Có hẳn là một cuộc tình. Không. Một thoáng nhớ. Một thoáng yêu. Và một đôi lần nào quay quắt. Nhưng nào phải tình yêu chỉ có thế. Tìm làm sao thấy được nữa tình yêu. Trái tim đã cứng khô. Đã tê tái. Chờ mong đến bao giờ. Hãy nhận đi. Nhận cái vừa đủ, bình thường, để được điều mong muốn. Đã tự nhủ thế và lao mình xuống cái dốc cuối cùng đó. Này Điệp, hay là tôi sẽ không thổi kèn nữa, không đánh trống cho cái ban nhạc tồi tàn đó nữa, lại tiếp tục học cao lên, và làm một cái gì đó, ít ra cũng bằng Điệp, và mình cùng đi làm, cùng nuôi sống nhau. Nhưng mà những đứa con, liệu mình có đủ lo cho chúng hay không. Chắc là không rồi. Nhưng trời sinh voi trời sinh cỏ, hơi đâu lo, phải không Điệp. Duy đã nói thế, trơn lu như húp cháo thánh. Đã nói và bây giờ đã quên. Quên hay vẫn nhớ nhưng lại tỉnh ra và biến thành một người nào khác mất rồi. Có thể nào không. Có cách nào không.

Điệp nằm yên và lắng nghe, hai tay ấp trên khoảng bụng phập phồng lên xuống theo nhịp thở. Tiếng sóng rì rào không ngừng ngoài đó. Và buổi trưa nóng bỏng trên cao. Nàng không nghĩ, cố không nghĩ gì hết. Nhưng vẫn thấy bằng mường tượng, chiếc ca-nô xình xịch ra khơi trong vắt nước tràn, bãi cát phẳng và mịn của hòn đảo, những hàng lựu già đơm hoa đỏ thắm, những bãi cỏ mượt bóng nhung tơ. Và Duy qua đó, người con gái lạ qua đó. Với nhau. Còn mình, lây lất trên bờ đời này cằn cỗi, từ đây. Nghe đắng thắt trong cổ một nỗi giận hờn và cùng lúc rưng rức một khao khát mơ hồ, ám ảnh… Mình đã không muốn suy nghĩ gì hết. Muốn thả trôi không đắn đo gì hết. Tại sao lại còn có dịp để nghĩ ngợi. Và nghỉ ngơi. Lẽ ra bây giờ bên trời biển kia, dưới nắng vàng chói lọi kia, dưới ngày rộng mở thênh thang kia, thời gian còn lại là của mình, của mình trải qua với Duy. Không, nhất định phải như thế. Buổi sáng trên biển, cũng lật lừa và gạt gẩm như vầng mặt trời chói lọi trên đó. Không thể đã có, đã xảy ra. Vì một lầm lẫn nào đó, một cảm tưởng lọc lừa nào đó. Nếu còn gặp lại Duy một lần, một lúc nào khác, sẽ không có gì thay đổi xảy ra. Này Điệp, hay là tôi sẽ không thổi kèn nữa. Đúng Duy đã nói thế, không phải một lần, mà nhiều lần. Rồi Duy sẽ lập lại câu đó một lần, nhiều lần, sau phút giây nắng quáng của buổi trưa bãi biển.

Ý nghĩ gặp lại Duy nóng bỏng bốc lửa trong trí Điệp. Như người say rượu, nàng lảo đảo đứng lên, mặc lại cái áo đã lấm lem cát và nước của buổi sáng, tròng vội vã đôi giày gót nhọn vào chân đã bong lở, và vuốt nhanh mái tóc rối bời, vấn cao đằng sau gáy với một cái kẹp ngang, Điệp mở cửa đi ra đường, gọi một chiếc xích lô.

Buổi trưa ngủ mê thành phố biển. Những ngôi nhà thanh vắng đong đưa từng bóng lá dừa chải gió lao xao. Hình như hôm nay là thứ bảy. Người ta ngủ lấy sức, và buổi chiều tỉnh táo, đi chơi, ra biển, dạo phố một vòng chơi xa đâu đó… Đời sống dịu dàng thanh bình và đầy đủ như thế. Còn mình long đong, long đong tới bao giờ. Ba mươi tuổi. Không một cái gì chắc chắn trong tay, ấm cúng trong hồn, thân mến trong tim. Không có gì ngoài chút hy vọng mơ hồ tìm thấy một mái nhà nào đó ấm yên và đừng lại. Không ai hiểu nỗi tuyệt vọng đó. Chị Huyền, anh Bằng, thằng Di, ông cụ, tất cả chỉ biết cái bề ngoài hư hỏng rộn ràng của mình. Vả lại có hiểu cũng chẳng ích gì. Không ai giúp mình được hết, trừ phi có thể bớt đi mười tuổi và bắt đầu lại cuộc đời.

Quanh co vài con đường lạ, Điệp tìm ra địa chỉ nhà Duy về ở trọ. Một biệt thự với lối đi vào dài ngoằng giữa hai bờ lan tím đang ra hoa. Cái cổng sắt sang đài đóng kín. Ngập ngừng một lúc, rồi Điệp nhìn lại số nhà, nhẩm lại cái tên đường, nín thở bấm chuông. Tiếng chuông điện reo lên trong căn nhà xa thẳm. Có tiếng chó sủa tận sân sau. Rồi chờ, chờ mãi một lúc lâu mới có tiếng chân đi trên đá cuội.

Chị người làm lễ phép hỏi thăm:

– Thưa cô muốn gặp ai.

– Một người khách đến trọ đây.

– Thưa cô nhà này mấy hôm nay nhiều khách về nghỉ mát quá, cô cho biết người nào để vào thưa lại.

– Nhiều người lắm à. Điệp cau mặt nghĩ đến người con gái đứng gọi Duy trên bãi cao.

– Dạ, mấy hôm trước có cậu Duy, cháu bà chủ nhà ra chơi. Rồi cô Đoan, cháu ông chủ. Hôm qua lại thêm ông gì tôi không biết tên. Rồi lại một bà sáng nay. Cô hỏi thăm bà sáng nay, phải không.

– Bà nào.

– Tôi không biết tên, hình như bà ta ra gặp ông hôm qua, nói chuyện gì đó định đi, nhưng lại tình cờ là người quen của bà chủ tôi nữa. Nhà rộn ràng thật vui. Chưa hết, gần trưa lại có thêm một ông và một cô nữa. Họ đi ngủ hết rồi, trừ cái bà đèm đẹp kia.

– Bà ấy thế nào.

– Dạ, dong dong cao, trắng nõn, cặp mắt thật là buồn. Cô cần gặp ai cô.

– Cậu Duy.

– À, vậy ra không phải cô hỏi thăm bà kia, mà cậu Duy. Mời cô vào nhà.

Điệp theo người tớ gái vào trong khoảng sân rộng mênh mông loáng thoáng bóng những cây tùng cao và trắc bá diệp hai bên thềm xi măng vòng cung.

– Mời cô vào.

– Trong nhà, tôi chỉ biết cậu Duy, chị vào nói cậu Duy ra có người hỏi thăm.

Người tớ gái đứng thộn ra một lúc rồi nghếch mặt lên.

– Uả, mà cậu Duy ra biển từ sáng, với cô Đoan rồi.

– Tôi biết, nhưng chắc họ về rồi.

– Cậu Duy dặn trưa nay không ăn cơm mà. Chắc chưa về đâu. Mà không chừng sắp về. Buổi chiều thế nào cũng mưa giông, cô vào trong này ngồi chơi chút xíu. Hay là cô lại giàn hoa kia ngồi chờ. Chắc cậu Duy cũng gần về tới. Cái cậu, ngày nào cũng đi. Quên ăn quên uống.

Cô Đoan, cháu ông chủ nhà, cậu Duy, cháu bà chủ nhà, thật ngon lành quá, Điệp nghĩ và thong thả lại phía giàn hoa, ngồi xuống chiếc ghế đá hồng. Bốn bề hoa tím lơ thơ buông rèm lọc ánh nắng xanh mướt vào trong những bể nhỏ nuôi cá vàng kê trên bục gỗ cao. Khung cửa sổ lớn sát tường đóng kín. Hình như mọi người đều ngủ say bên trong.

Tiếp vườn hoa là một lối đi nhỏ dẫn ra sân sau.

Bãi cỏ xanh nhung mượt với những chiếc ghế đá trắng bắc vòng theo hình cánh cung, dọc theo một bể sen hình bán nguyệt. Những chậu hortensia và verlaine xếp thành hình lục giác mỗi góc vườn hoa, lung linh cười với nắng trưa say ngây gió biển.

Duy bà con với một nhà giầu như thế, sao lại phải đánh trống thổi kèn cho một ban nhạc tồi tàn. Một thoáng nghi ngờ lan trong trí Điệp. Đột nhiên nàng muốn đi thật nhanh ra khỏi vòng luẩn quẩn. Điệp sợ. Nếu Duy trở về và vẫn như buổi trưa. Mình sẽ nói gì. La lớn lên. Giằng xé Duy. Và cuối cùng trở ra khỏi ngôi nhà này. Ra khỏi liên hệ với Duy. Không bao giờ gặp nhau nữa. Còn có cách nào khác. Không.

Có tiếng xe dừng ngoài cổng. Và tiếng kêu của người tớ gái. Tưởng Duy đã về, Điệp hấp tấp đứng lên.

Có tiếng giày lào xào trên sân cuội, Điệp nhìn ra.

Người đàn bà vừa đi vừa soi lại khuôn mặt trong kính nhỏ của cái ví.

Có tiếng người trong nhà hỏi vọng ra.

– Có phải cậu Duy cô Đoan về đó không Hai.

Cậu Duy, cô Đoan, còn mình, Điệp nghe nhói trong lòng, bước mau ra sân, gần đâm sầm vào người đàn bà. Người đàn bà cũng vừa kịp ngẩng lên trông thấy Điệp.

– Cô Điệp.

– Chị Huyền. Chị cũng ra đây.

– Tôi…

Không nghe tiếp, Điệp đi nhanh ra cửa. Đi nhanh theo nỗi hoảng hốt bất ngờ bỗng nhóm lên dữ đội là sợ phải thấy Duy trở về, không phải một mình, mà với cô Đoan nào đó.

Trong sân, Điệp nghe văng vẳng có tiếng gọi của Huyền:

– Anh Đức, anh Đức ơi, cô Điệp đây này, cô ấy…