Thương Nhớ Một Mùi Hương
Sống ở thành phố Sài Gòn ồn ào, náo nhiệt... thèm khoảng không miên man của đồng quê, nơi cánh đồng lúa vàng trải dài tít tắp. Nơi những mái nhà nhỏ êm đềm nép dưới những bụi tre, những cây mít, cây ổi sai trĩu quả...
Mùa đến, đi chợ tần ngần nhớ, chợt thèm quay quắt một mùi hương. Quả thị tròn lẳn, vàng tươi, hương thơm say nồng, quyến rũ, gọi mời. Tìm khắp chợ không thấy hàng nào bán, thấy lòng buồn mang mác...
Ngày trước trong làng, cứ hai ba nhà lại có một cây thị, khi thị bắt đầu chín hườm hườm, xanh xanh là trẻ con đã xốn xang ngắm nghía và bàn tán. Nào là đan giỏ lưới để đựng thị, hái như thế nào...
Từng quả thị no tròn được nâng niu, hôn hít như những báu vật của các cô chủ nhỏ. Ba ngày, một tuần sau khi thị đã chín mềm mới tiếc nuối đem ra xẻ thịt... mùi vị nồng nàn, ngọt chát, khó quên.
Thành phố hóa nông thôn, tấc đất quý như tấc vàng, những cây thị bị chặt không thương tiếc. Người lớn bảo để cây thị mất thời gian với mấy cô cậu nhóc, không kinh tế, không ai muốn nhân giống cây thị...
Về làng. Tìm đỏ mắt mới thấy một cây thị già cỗi đứng chơ vơ, lẻ loi ở cuối đường bị bỏ quên, trái nhỏ xíu. Một ngày nào đó, trái thị sẽ chỉ còn trong ký ức mà thôi...