← Quay lại trang sách

Chương 2

Jack MacMondry đứng bên cạnh chiếc xe láng cóng của mình. Anh mặc một bộ complê thẫm màu, y hệt bộ complê của tôi, đội một chiếc mũ màu xanh đậm, y hệt như mũ của tôi. Đi kèm với áo sơ mi trắng muốt là một chiếc cà vạt màu xám bạc, y chang cà vạt của tôi. Nhưng ngoài ra chiều cao và thân hình hai chúng tôi chỉ tương đối giống nhau, nét mặt thì khác hẳn.

Thám tử tư ngay lập tức gây ấn tượng tốt. Trên đường tới đây, trung úy Fletcher đã kể cho tôi nghe rằng MacMondry trước đây một năm, sau khi được thừa kế một gia tài rất lớn, đã thôi làm việc trong lực lượng cảnh sát thành phố và đăng ký làm thám tử tư. Anh chỉ nhận những công việc mà anh quan tâm và tin chắc là chúng tuyệt đối hợp pháp.

- Hallo Mac! - Trung úy Fletcher lên tiếng. - Giờ kể cho tôi nghe thật kỹ, chuyện xảy ra như thế nào! Còn đây, - anh chỉ về phía tôi, - là sĩ quan đặc nhiệm Cotton của FBI.

- MacMondry giơ tay khẽ chạm vành mũ. - Chào anh đặc nhiệm, - anh ta nói bằng giọng thoải mái vô tư. - Tôi đã nghĩ, kiểu gì các anh cũng quan tâm đến vụ này.

- Tại sao? - Tôi hỏi.

- Thì anh tự nhìn đi! Anh sẽ hiểu ngay thôi. Một tay giết người bình thường không làm như vậy. Cứ theo ý tôi thì đây là dấu ấn của một băng đảng. Mà tội phạm có tổ chức vốn thuộc phạm vi của FBI.

Anh đi về hướng đuôi xe, Fletcher và tôi bước theo. MacMondry xỏ tay phải vào một chiếc găng thật mỏng, sau đó mới ấn nút cho nắp khoang đựng đồ bật lên. Bên trong là một người chết. Cơ thể anh ta có những vết bỏng rất nặng. Nhưng điều kinh ngạc hơn cả là người đàn ông đó không còn mặt nữa.

- Anh tìm thấy anh ta như thế nào? - Trung úy Fletcher hỏi qua hai hàm răng nghiến lại.

- Tôi muốn lấy đồ trong khoang này ra, - MacMondry trả lời. - Tôi có để trong này một món quà cho Greta. Greta là bạn gái tôi, cô ấy vẫn ngồi trong Restaurant bên kia, chúng tôi vừa ăn tối bên đó.

- Tối hôm nay anh có đi xem hát phải không? - Tôi chen vào.

- Đúng thế. Tôi coi vở nhạc kịch “Người đàn ông xứ La Mancha”. Greta đóng một vai nhỏ trong đó. Tại sao anh lại hỏi?

- Anh rời nhà hát lúc nào?

- Khoảng chừng một nửa tiếng đồng hồ sau khi vở ca kịch kết thúc. Tôi còn đi lên phòng thay quần áo của Greta và ngồi chờ cô ấy rửa sạch phấn son. Sau đó chúng tôi đi xe đến quán ăn Italia kia. - Anh cười hơi có vẻ ngượng ngùng. - Tôi sống cũng ngay gần đây thôi, ở ngôi nhà cho thuê đằng kia.

- Cho phép tôi được hỏi, anh muốn lấy cho bạn gái món đồ nào trong khoang đựng đồ này?

- Một chiếc áo dài, cô ấy thích đã lâu. Tôi mới mua chiều nay.

- Tôi hiểu rồi, - Tôi nói, rồi xoay ngay sang viên trung úy. - MacMondry đã đoán hoàn toàn đúng, cơ quan chúng tôi rất quan tâm đến vụ này. Hiện thời anh cứ làm tiếp đi! Để tôi gọi thật nhanh về cho sếp.

Mr. High ngay lập tức lên tiếng ở đầu giây bên kia. Sau khi nghe tôi báo cáo câu chuyện lạ lùng, ông nói: - Bám ngay lấy vụ này! Có lẽ tội lỗi không xảy ra ở nơi tìm thấy xác chết mà ở vị trí đỗ trước đó của chiếc xe Tornado, nên phòng trọng án Manhattan sẽ vào cuộc. Anh phải thông báo cho họ biết ngay lập tức! Anh đã hỏi chuyện MacMondry về người tên Eddie chưa?

- Chưa, thưa sếp. Tôi muốn xin ý kiến sếp trước khi tăng cường điều tra.

Gọi điện báo cho trung úy Harry Easton xong, tôi quay trở lại hướng xe Tornado, nơi Fletcher và MacMondry đang trao đổi rất chăm chú. Viên trung úy nói khi nhìn thấy tôi bước tới: - Anh nghe này, đây không phải là chuyện của một trạm cảnh sát…

- Tôi tổ chức xong rồi, - tôi ngắt lời. - Các bạn đồng nghiệp trong phòng trọng án đã được báo tin.

Kéo Fletcher sang một bên, tôi kể cho anh nghe về cú chạy trốn qua cửa sổ của mình. - Trước khi rà soát toàn khu vực, - tôi kết luận, - anh hãy đi tìm chủ nhân của chiếc xe mà tôi đỗ trước cửa trạm! Chắc chắn chiếc Chevrolet đó là đồ ăn cắp, nhưng cứ tìm chủ nhân đi!

- Được thôi, - Fletcher hứa hẹn. - Nhưng khu vực phải rà soát là một khu tương đối rộng. Có khi phải cả ngày trời sau chúng tôi mới tìm được cái gì đó.

- Mặc dù vậy, cứ cố thử xem!

Fletcher đi về xe, sử dụng máy điện đàm. Anh vừa xong một cuộc gọi thì Easton xuất hiện. Chàng trung úy gây ấn tượng hài lòng khi thấy tôi chào hỏi tử tế nhưng không can thiệp vào chuyện điều tra của anh. Đứng bên ngoài, tôi quan sát các chuyên gia làm việc, căng thẳng chờ kết quả.

Người ta xúm vào hỏi cung McMondry, gọi cho cả cô bạn gái Greta của anh, một diễn viên ca kịch xinh đẹp thượng hạng. Cô khẳng định lại tất cả những dữ liệu mà MacMondry cung cấp.

Các nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh hai nhân chứng, tới lượt bác sĩ và người của phòng điều tra dấu vết ra tay. Sau đó một chút, Easton bước tới chỗ tôi.

- Jerry, làm ơn cho tôi nghe những gì anh biết về vụ này! - Anh nài nỉ. - Xác chết hiện thời không thể nhận dạng được. Bọn chúng nó đã làm tất cả để gây khó dễ. Không có cả vân tay. Bên dưới bộ complê hoàn toàn không có đồ lót. Bọn chúng thậm chí đã bỏ công cắt cả nhãn hiệu của hãng may đính trên bộ complê.

- Rất tiếc tôi không thể giúp được anh, - tôi buộc lòng thú nhận. - Tất cả những gì khiến tôi dính dáng đến vụ này là cái tên McMondry, tối hôm nay bọn chúng đã lầm tôi là anh ấy.

Đúng lúc đó, một hạ sĩ xuất hiện và gọi Easton quay trở về xe điện đàm. Tôi nghe vẳng tiếng trung úy nói chuyện với trạm trung tâm, đòi đưa xe chở dàn máy điều tra hình sự ngay lập tức tới phố Center. Thế rồi anh quay lại chỗ tôi.

- Chỉ còn biết hy vọng là nhóm ảo thuật gia kia sẽ tìm thấy dấu vết nào đó bằng đám chổi lông, giẻ lau và dung dịch của họ, - anh buồn bã nói. - Bây giờ biết làm gì với MacMondry? Cánh FBI nhà các anh có muốn anh ta không, hay để chúng tôi đưa anh ta theo làm nhân chứng?

- Để anh ta cho tôi đi! Các anh đã có quá nhiều việc để làm rồi. Nếu có kết quả trong việc khám xét xe và nhận dạng nạn nhân, làm ơn gọi ngay cho tôi về trụ sở chính! Ngược lại cũng thế, biết cái gì là tôi sẽ báo ngay cho các anh.

Hai chúng tôi chia tay nhau. Nhóm nhân viên của phòng trọng án mang chiếc xe Tornado của MacMondry về phòng thí nghiệm, tôi đứng cùng chàng thám tử tư và bạn gái của anh trên phố.

- Bây giờ sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây? - Anh hỏi, thoáng liếc về phía tôi với một chút bối rối.

- Tôi muốn hỏi anh một vài câu, Mac. Riêng anh thôi!

MacMondry hiểu ngay lập tức và huýt sáo gọi taxi cho Greta. Cô gái dùng dằng mất một lúc vì sợ phải về nhà một mình. Rồi cuối cùng cô cũng nghe lời, trèo lên xe và chiếc taxi lăn bánh.

- Thế, giờ tôi sẵn sàng phục vụ, - Mac nói. - Nhưng tôi xin báo trước: Nếu anh nghĩ tôi có liên quan một chút xíu nào đến vụ này thì anh lầm to! Tôi không biết người chết là ai, tôi không biết tại sao anh ta chui vào khoang chứa đồ trong xe tôi, tôi hoàn toàn không biết gì cả.

- Và tôi thì biết là anh có liên quan đến vụ này, - tôi nói cũng quả quyết y như Mac. - Đầu tiên hãy nói cho tôi biết Eddie bây giờ ở đâu!

- Eddie? - Anh kinh ngạc nhắc lại. - Tôi đâu có quen… Khoan! Khoan đã, không tôi lại nói dối. Eddie, Eddie Price, thường gọi là “chàng Eddie dịu dàng”! Giờ tôi nhớ ra rồi. Hồi xưa chúng tôi ở cùng trong quân đội. Chàng Eddie dịu dàng. Có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?

- Cái đó tôi muốn biết từ phía anh.

- Đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ấy. Mà cũng từ lâu lắm không nghe tin gì của anh ấy cả. Từ khi anh ấy trở thành một nhân vật quan trọng, chúng tôi hầu như chẳng còn liên hệ gì với nhau.

- Nhân vật quan trọng như thế nào?

- Ở trong hãng bảo hiểm Intercontinental. Anh ấy đã cưới cả một con cá bằng vàng, cưới cô con gái của cổ đông chính. Ngày trước anh ấy chỉ là một nhân viên cò con phục dịch ở vòng ngoài. Nhưng chẳng lẽ tôi phải kể cho anh nghe tất cả những thứ đó trên hè phố? Tôi sống ngay trong ngôi nhà kia thôi. Mời anh lên!

Chúng tôi đi về hướng căn hộ của MacMondry. Vừa bước đi, thám tử tư vừa tiếp tục: - Anh có biết không, Eddie là một chàng trai dễ mến, nhưng hơi có phần yếu ớt. Ý tôi muốn nói hơi yếu đuối. Cực kỳ lịch sự, học rất giỏi, nhưng mà rất mỏng manh. Anh ấy luôn tìm chỗ tựa, một người mạnh mẽ hơn để dựa dẫm. Chúng tôi đã cùng sống với nhau trên một năm trời ở Hàn Quốc và kết bạn với nhau. Sau khi rời quân ngũ, tôi gia nhập cảnh sát, anh ấy trở thành người bán bảo hiểm. Trong một lần gặp nhau, anh ấy kể cho tôi nghe rằng anh ấy có mối quan hệ rất tốt với ban giám đốc. Sau này, lúc đính hôn với cô vợ hiện thời, Eddie lộ cho tôi biết rằng anh ấy trúng số độc đắc. Rồi cả một thời gian dài không quan hệ, tôi thực sự đã quên anh ấy.

- Lần cuối anh gặp anh ấy là bao giờ?

MacMondry căng thẳng suy nghĩ. - Khoảng chừng bốn năm, thậm chí có khi dài hơn. Chúng tôi có lần gọi điện cho nhau cách đây khoảng hai năm. Đó là trước thời điểm tôi được thừa kế gia tài rồi sau đó ra khỏi cảnh sát.

- Thế suốt thời gian gần đây anh ấy không liên hệ lại với anh? - Tôi nhấn giọng.

MacMondry lắc đầu. - Không, anh ấy không liên lạc lại. Tại sao anh lại hỏi?

Chúng tôi đang chuẩn bị băng ngang qua đại lộ Ocean. Bất ngờ, một chiếc xe đột ngột lăn bánh, lách ra khỏi chỗ đỗ và hòa vào dòng giao thông thưa thớt buổi đêm.

- Nằm xuống! - Tôi gào lên và ngả dài người ra bám sát lấy vỉa hè khi nhìn thấy quả lựu đạn lăn trên nền nhựa đường. Nó được ném ra khỏi chiếc xe đang lăn bánh kia, cái xe ngay lập tức tăng tốc độ và lao vút đi như tên lửa.

Cả MacMondry cũng phản ứng rất nhanh và nằm dán xuống đất. Quả lựu đạn nổ. Sức ép không khí quét qua. Tôi dán sát thân hình vào mặt đất, nghe tiếng nổ và tiếng tru rùng rợn của những mảnh lựu đạn lao trên đầu mình và cả tiếng thét của MacMondry. Ngay lập tức tôi lại nhảy lên, chỉ để nhận thấy rằng không còn cơ hội đuổi theo chiếc xe kia nữa. Nó đã biến mất trong dòng giao thông, cũng có thể lúc đó nó đã kịp rẽ vào một con phố nhỏ. Tất cả những chiếc xe khác gần đó đều phanh lại.

MacMondry nằm trên mặt đất và rên.

Tôi cúi xuống chỗ anh: - Sao thế, Mac? Trúng vào đâu?

- Một vài chỗ, - Anh hổn hển. - Khốn kiếp, quỉ quái, có chuyện gì thế? Nó từ đâu ra vậy? Cái gì vậy?

Tôi không trả lời mà xem xét vết thương trên người anh. Mac bị găm tất cả ba mảnh lựu đạn. Một vào cánh tay bên phải, một vào bờ vai phải và một vào bụng. Anh cần phải được cứu thương ngay lập tức.

Một cảnh sát viên giao thông lách qua đám đông tò mò.

Tôi chìa thẻ công vụ và nói: - Nhanh, gọi xe cứu thương! Sau đó báo tin cho trung úy Fletcher!

Cảnh sát viên lao vọt đi, tôi quay lại với MacMondry, nhưng đau lòng nhận ra rằng mình chẳng giúp gì được mấy.

- Này anh đặc nhiệm, chuyện gì xảy ra ở đây vậy, - tiếng nói khe khẽ vang ra từ miệng anh. - Chúng nó tấn công ai thế? Tôi hay là anh?

- Hiện tôi chưa biết! Có lẽ là cả hai chúng ta. Nhưng bây giờ anh im lặng đi. Xe cứu thương sẽ đến ngay thôi. Bao giờ anh khỏe lại ta sẽ nói chuyện tiếp.

Anh nhắm mắt lại, miệng co rúm. Chắc Mac đang đau lắm, nhưng anh dũng cảm chịu đựng.

Xe cứu thương tới cùng lúc với Trung úy Fletcher. Hai người đàn ông mặc áo Blue trắng và một bác sĩ ngay lập tức săn sóc cho MacMondry, Fletcher tiến về phía tôi.

- Hôm nay là một ngày quái quỉ! - Anh cáu kỉnh. - Tôi vừa mới muốn lên đường để đi tìm cái cửa sổ vỡ thì nhận được tin về vụ tấn công bằng lựu đạn. Bọn chúng là ai thế? Có phải bọn đã bắt cóc anh không?

- Làm sao tôi biết được. Tôi chỉ nhìn thấy cái xe và quả lựu đạn thôi.

- Có số xe không?

- Làm sao nhìn được! Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài phần giây.

Fletcher nhìn về hướng vị thám tử tư bị thương, lúc này đang được các hộ lý đặt lên băng ca rồi khiêng về xe cứu thương.

- Anh có kịp nhận ra đó là loại xe gì không, cái xe ném lựu đạn đó?

- Nếu tôi không nhầm thì là một chiếc Chevrolet thẫm màu.

- Khốn nạn! - Fletcher kêu lên. - Cái bọn lưu manh liều lĩnh không thể tả. Đã lâu lắm rồi tôi không gặp một bọn nào láo như thế! Chúng thậm chí chẳng thèm bỏ công thay ôtô. Mà cái khốn nạn nhất là chúng nó thành công!

- Anh nói chuyện gì vậy? - Tôi hỏi, hoàn toàn không hiểu chàng trung úy đang kể chuyện gì. - Anh nói chuyện thay xe là thế nào?

Trung úy Fletcher giơ tay đạp trán. - Ừ nhỉ. Làm sao mà anh biết được. Cái xe Chevrolet mà anh đậu ở trước của trạm cảnh sát đã biến mất rồi!

- Biến mất?

- Bị biến mất, bị mất cắp, bị dọn sạch đi! Chính anh đã ra lệnh cho tôi đi tìm thông tin về chủ xe. Ban nãy khi quay về trạm, tôi đã muốn làm việc đó ngay. Nhưng xe đã biến mất rồi! Giờ lại thêm việc anh bị tấn công từ một chiếc xe Chevrolet thẫm màu.

Nếu bọn khốn đó quả thật đã ăn cắp lại chiếc xe của chúng chỉ để vài phút sau đã tổ chức một vụ tấn công thứ hai, thì hoặc là chúng thuộc loại lì lợm hết cỡ hoặc là điên thật rồi.

- Nhưng nếu thế thì ít nhất ta cũng có số xe, - tôi nói và rút trong túi ra chiếc chìa khóa của chiếc xe đã đưa tôi trốn chạy, chìa sang phía trung úy Fletcher. - Nếu nó đúng là chiếc Chevrolet đó.

- Anh nghi ngờ hay sao? - Fletcher cáu kỉnh.

- Tôi không chắc, - tôi đáp.

Xe cứu thương đưa MacMondry vào bệnh viện Kings Country tại đại lộ Clarkson, cách chỗ này chưa đầy năm phút. Một hạ sĩ nắm quyền chỉ huy tại hiện trường. Người ta đi tìm các mẩu lựu đạn, để cánh chuyên gia có điều kiện xác định loại lựu đạn. Bọn gangster chắc chắn phải mua nó ra từ một nơi nào đó. Nếu xác định được nguồn gốc trái lựu đạn, người ta cũng có cơ hội điều tra thủ phạm.

Nhưng hiện thời, tất cả những công việc điều tra tẩn mẩn đó nằm trong tay các cảnh sát viên hữu trách. Tôi quyết định tìm hiểu cho đến tận ngọn nguồn chỉ một chuyện duy nhất.

Đi tiếp vài bước chân nữa, tôi đến ngôi nhà có căn hộ của MacMondry, bước qua một cánh cửa thật rộng bằng kính dày và đứng trong một đại sảnh rộng.

Khi nhìn vào một trong hai tấm gương rất lớn treo trong đó, tôi mới thấy bộ complê thẫm màu của mình đã có một vài vết bẩn sau cú lăn mình tránh lựu đạn và bắt đầu giơ tay xoa quần.

- Hê, Mac! - Một giọng ngái ngủ đột ngột vang lên từ phía sau.

Tôi xoay phắt người lại và nhìn vào gương mặt nhàu nát của một ông già đeo kính gọng tròn trên một cái mũi rất nhọn. Ông ta đứng trên khuôn mở vào khu phòng bảo vệ, giơ tay dụi mắt rồi thất vọng nói: - Ô, xin lỗi ông! Tôi nhìn nhầm. Nhìn từ đằng sau trông ông thật giống với ông MacMondry. - Rồi như chợt nhớ ra nhiệm vụ, ông già nhăn trán. - Ông là ai vậy?

- Sĩ quan đặc nhiệm Cotton, FBI, - tôi tự giới thiệu.

Khuôn mặt con chuột tò mò hiện rõ vẻ kính cẩn. - Ông muốn tìm Mac phải không? - Người đàn ông hỏi ngay lập tức. - Ông ấy không có ở đây. Tôi chờ ông ấy suốt buổi tối hôm nay, nhưng có vẻ như ông ấy chưa về. Cũng có thể tôi không nhận ra, tôi có ngủ thiếp đi một chút.

- Ông chờ MacMondry phải không?- Tôi tò mò. - Chờ vì việc gì vậy?

- Tôi có thư cho ông ấy. Buổi tối hôm nay có một ông đến đây, rất hốt hoảng. Một người trông giàu có lắm. Ông ta muốn gặp Mac cho bằng được, nhưng Mac lúc đó không có nhà. Tôi khuyên ông ấy nên đến tìm Mac ở nhà hát. Nhưng ông ấy cứ nhất quyết giao thư cho tôi giữ.

- Ông có thể miêu tả người đàn ông đó được không?- Tôi hồi hộp hỏi.

- Tốt thôi, - ông quản gia nói. - Ông ấy mặc một bộ complê, chắc phải của cửa hiệu hạng sang, ít nhất cũng 600 USD.

- Màu? - Tôi hỏi.

- Màu xám bạc. Vải óng ánh trông như là kim loại vậy. Tôi không biết cái thứ đó tên là gì, chỉ biết là nó rất đắt. Quần là li thẳng tắp, sắc như dao cạo vậy. Áo sơ mi trắng, một cái cà vạt rất đẹp, giày màu đen cũng rất sang., tay cầm một cặp ca-táp.

- Ông có biết tên ông ấy không?

- Không. Ông ấy chỉ nói ông ấy là thân chủ của Mac, rồi đưa thư cho tôi, - người đàn ông đút tay vào túi áo, - và ấn vào tay tôi một đồng 10 USD. Ông ấy rất hốt hoảng, trông như đang sợ lắm, cứ như thể đang bị đuổi.

Theo lời miêu tả này, tôi chắc đó chính là xác chết nằm trong chiếc xe Tornado của MacMondry. Ông quản gia vậy là một trong những người cuối cùng đã nhìn thấy người đàn ông đó khi còn sống.

- Thưa ông…

- Finnegan!… Tôi là Finnegan!

- Ông Finnegan. Ông sẽ giúp cho tôi rất nhiều nếu bây giờ ông đi cùng với tôi để xem lại một vài thứ quần áo mà ông vừa miêu tả…

- Ông ấy bị làm sao rồi hay sao? - Người đàn ông cắt ngang.

- Đúng thế. Rất có thể đó là người đàn ông đã đến đây hỏi thăm về Mac. Ông ấy đã bị giết chết.

Hai con mắt Finnegan mở to như hai cái tách. Chúng sợ hãi lồi hẳn ra ngoài, như muốn phồng sát đến lần mắt kính trong vòng khung tròn nhỏ.

- Giờ nói chuyện cái thư, - tôi nói tiếp.

- Không, đây là thư của Mac! - Ông già phản đối.

- Nó là một bằng chứng rất quan trọng. Dĩ nhiên tôi sẽ viết biên lai cho ông.

Người đàn ông đưa lá thư cho tôi. Đầu tiên tôi tìm tên người gửi, nhưng không thấy. Thế rồi tôi mở bì thư ra.

“Mac thân!

Ngày hôm nay mình đã gọi điện cho cậu ít nhất là hai mươi lần, nhưng chỉ nghe thấy máy nhắn tin tự động.

Tại sao cậu không trả lời lá thư lần trước của mình?

Giờ thì mình ngồi trong nguy hiểm, nước đã ngập đến cổ rồi, không tự thoát ra được nữa. Mình biết, lẽ ra phải báo vụ này cho FBI từ lâu, thế nhưng mình phải chú ý nể nang một vài người, mặc dù chuyện đã đe dọa đến tính mạng mình.

Mình không muốn thổ lộ những khó khăn của mình qua lá thư này, nhưng mình nài xin cậu: Cứu mình với!

Cậu phải gọi điện cho mình ngay lập tức, bằng mọi giá! Mình thuê một phòng tại khách sạn Astor dưới tên Edwin Lundquist.

Thêm lần nữa: Gọi điện ngay cho mình, chừng nào cậu về nhà!

Bạn Eddie.”

Rõ là người đàn ông này đã không còn cơ hội để về đến khách sạn Astor.

༺༒༻

02 giờ 30 sáng, tôi ngồi trong Phòng Trọng Án và chọn số của Phil. Chuông điện thoại reo tới năm, sáu bận mới có một giọng ngái ngủ cất lên: - Quí ngài nhầm số rồi!

- Ngủ như thế là đủ rồi đấy! - Tôi nhanh miệng.

- Ô, Jerry! - Giọng Phil tỉnh hẳn. - Có chuyện gì thế, anh bạn già? Không! Đừng nói, để mình đoán: Tối hôm nay cậu đi xem kịch, làm quen được với hai cô diễn viên đẹp tuyệt trần và bây giờ đang ngồi với họ trong một quán rượu nào đó, cần bạn bè trợ giúp. Đúng không?

- Đúng thế, mình cần trợ giúp.

- Hay lắm! Mười phút nữa mình sẽ có mặt. Các cậu đang ở đâu?

- Số 230 phố 20, khu phía Tây.

- Một chút xíu là mình tới ngay, chỉ cần… mà này, khoan đã! Cái địa chỉ này … đó là…

- Giờ đã hiểu ra chưa?

Phil rên lên. - Cậu làm cái gì ở Ban Trọng Án của cảnh sát thành phố hả? Mình cứ tưởng tối nay cậu đi xem hát?

- Cứ đến đây sẽ rõ mọi chuyện!

- Jerry, cậu biết không, hôm nay là ngày nghỉ của mình?

- Chính vì lẽ đó! Mặc một bộ complê cho thật bảnh vào, cậu được phép tiêu pha.

- Tiêu pha? Complê đẹp?

- Đúng thế, nhanh lên!

- Thôi được, hẹn trong hai mươi phút.

Tôi đặt ống nghe xuống và nhìn về hướng bàn viết, nơi chàng thanh tra hạ sĩ Ed Schulz khổng lồ đang ngồi hỏi cung ông Finnegan và viết biên bản. Mặt ông quản gia xám ngoét khi nhìn thấy xác chết. Chỉ qua bộ complê, ông mới nhận lại được chính người đàn ông đến tìm gặp MacMondry và đưa cho ông lá thư.

- Xin lỗi, tôi muốn cắt ngang chút, Ed, - tôi chen ngang. - Với những gì đã biết, chúng ta có thể phỏng đoán rằng người đã chết là Eddie. Hay là không?

- Cái đó thì có, nhưng mà…

Hiện thời ta chưa cần hơn. Tất cả những chuyện khác còn thời gian, bởi nhờ có ông Finnegan mà chúng ta đã nhanh chóng nhận dạng được xác chết. Quá nhanh!

Ed Schulz lắc đầu. - Quá nhanh ư? - Anh hỏi - Tôi thật không hiểu anh, Jerry.

- Tên sát nhân đã gây khó khăn cho việc nhận dạng, - tôi giải thích - Hắn đã hủy vân tay, đã phá cả mặt của nạn nhân, thậm chí đã cắt cả nhãn quần áo và hiệu may ra khỏi bộ complê. Hiện thời nên để cho hắn tin rằng kế hoạch của hắn đã thành công.

- Vậy là hiện thời chưa thể công bố là chúng ta đã nhận dạng được xác chết, - Ed kết luận - Có phải vậy không?

- Chính xác.

- Được thôi, việc đó thì làm được. Hiện thời chúng ta chỉ có lời khai của ông Finnegan. Hãy cứ chờ xem các chuyên gia tìm thấy gì trong xe Tornado! Phải hết một ngày trời nữa thì người ta mới khám xét xong cái xe.

- Lúc đó chúng ta sẽ tính tiếp, - tôi vừa nói vừa đứng lên - Cám ơn, Ed! Ông Finnegan, sự cộng tác nhiệt tình của ông đã giúp chúng tôi đi một bước khá xa. Nhưng giờ thì tôi buộc lòng phải yêu cầu ông tuyệt đối giữ bí mật về tất cả những chuyện vừa xảy ra! Liệu ông có giữ bí mật được không?

- Trong cái nghề của tôi người ta phải biết cách giữ mồm giữ miệng. Nếu tôi không làm nổi điều đó…- ông già khoát tay làm một cử chỉ đầy ý nghĩa, thế rồi gõ lên ngực mình. - Trong này là không biết bao nhiêu bí mật! Không biết bao nhiêu bí mật, tôi thề với ông như vậy! Không biết bao nhiêu mà kể!

- Thế thì ông cho cả bí mật này vào trong đó nhé! - Tôi yêu cầu.

Để cho hai người ở lại bên việc viết biên bản, tôi bước ra ngoài.

Sau mười lăm phút, Phil đi taxi tới. - Quán rượu đó đâu?

- Quán nào?

- Cái quán mà mình được phép tiêu pha đó.

- Đó không phải là quán rượu, mà là một chốn ăn chơi sang trọng bậc nhất New York.

- Càng tốt, càng tiêu pha thoải mái hơn. Nào, có chuyện gì thế?

- Mình sẽ kể mọi chuyện cho cậu nghe trên đường đi. Ta phải sang phía Forest Hills.

Phil bật huýt sáo. - Forest Hills, ai chà! Câu lạc bộ Tennis ở đó, đúng không?

- Chính xác.

- Mình phải làm gì ở đó?

- Phải soi kính lúp ngắm nghía một cô nàng cùng tất cả đám người quanh đó. Nào, lên xe! Vừa đi mình vừa kể cho cậu nghe.

Trong thời gian Finnegan nhận dạng xác chết trong nhà xác, tôi đã đưa chiếc Jaguar của mình từ phố 52 về đây. Cả hai chúng tôi vào vị trí, rồi vừa lái con tuấn mã về hướng Roosevelt Drive, tôi vừa ngắm nụ cười của chàng Phil ngồi cạnh.

- Trông cậu hơi bụi bặm rồi đấy, anh chàng điển trai, - Phil nhận xét - Mà chắc chắn đã kịp lăn vào đống rác nào đó rồi. Kể đi, chuyện gì thế! Chả lẽ trong nhà hát hôm nay có một vụ biểu tình phản đối chính phủ?

- Mình bị bắt cóc.

- Hay đấy, - Phil chỉ nói có thế rồi im lặng nghe tôi kể.

Về cuối, anh kết luận: - Một câu chuyện điên khùng. Mà yếu tố điên khùng nhất ở đây là nó lại xảy ra với chính cậu! Cái đám đó lại đi ăn cắp đúng một tay đặc nhiệm. Mình chỉ ngạc nhiên, tại sao chúng nó không xả đạn về hướng cậu sau khi cậu trèo lên xe của chúng nó mà phi đi.

- Chắc chúng nó không muốn gây chú ý. Sau đó chúng nó phản ứng rất nhanh, chúng nó ăn cắp lại cái xe đó.

- Thế còn vụ tấn công thứ hai? Theo cậu thì đó có phải chính là cái xe Chevrolet mà cậu đã lái khi bỏ trốn không?

- Rất có thể, nhưng nếu quả thật như vậy thì ta chưa gặp bọn nào láo như bọn này. Chúng đâu có cần phải giết mình. Mình không nhìn rõ mặt một tên nào trong bọn, không rõ đến mức nhận dạng được.

- Vậy là cú tấn công nhằm vào MacMondry?

- Có lẽ.

- Và tại sao?

- Làm sao mình biết được? Thậm chí hiện thời còn chưa chắc, liệu đó có đúng là cái nhóm người đã bắt cóc mình không. Loại Chevrolet như thế phải có tới hàng ngàn chiếc ở New York.

Phil gật đàu, đốt lên hai điếu thuốc và đưa một điếu sang phía tôi. Anh hỏi: - Thế bây giờ mình phải làm gì trong cái câu lạc bộ Forest Hills sang trọng đến phát tởm đó? Cậu chưa nói gì về việc này một chữ nào.

- Ta đến đây vì chuyện gia đình của Eddie Price. Anh ấy viết trong thư là anh ấy phải nể nang một số người, nếu không anh ấy đã báo cho FBI từ lâu rồi. Câu hỏi là: Một người đàn ông quyền cao chức trọng trong một hãng bảo hiểm danh tiếng cần phải nể nang ai? Trong chuyện này, đối tượng đầu tiên mình nghĩ tới là gia đình, lại càng đặc biệt, bởi vì Eddie Price đã vào làm rể ở một nơi rất béo bở. Trong thời gian Ed Schulz dẫn ông Finnegan đi nhận dạng xác chết, mình đã gọi đến căn hộ của Eddie Price. Người bốc máy là cô hầu. Cô ta cho mình biết, cô vợ Price hôm nay đến dự một bữa tiệc sinh nhật, chắc còn lâu mới về nhà. Người ta đã thuê cả khu vực câu lạc bộ Forest Hills suốt cả đêm nay.

Cô hầu gái còn cho tôi biết, ông Eddie Price đã đi sang khu Hartford để xử lý một vụ bồi thường nặng ký. Chính vì vậy mà trong gia đình đã có chuyện cãi vã nho nhỏ, cô vợ muốn chồng hủy hẹn để theo cô ta đi dự tiệc. Nhìn chung, có vẻ như trật tự trong cái nhà này bị đảo lộn.

- Chắc chắn Eddie Price không đi về Hartford, - Phil nhận xét - Anh ta viết trong thư là anh ta đi tìm MacMondry.

- Và cuối cùng đã bị giết. Chỉ qua một yếu tố hết sức thuận lợi, bọn mình mới may mắn biết ngay anh ấy chính là xác chết nằm trong khoang chứa đồ của cái xe Tornado, mặc dù bọn giết anh ấy đã làm mọi chuyện để gây khó. Hiện thời bọn mình đang đi trước chúng một đoạn và ta phải tận dụng cơ hội này. Cứ cho như những nhân vật mà Eddie Price cần phải nể nang như trong thư gửi cho MacMondry là người thân thì ta không được để lỡ thời gian, phải xem xét cái gia đình đó ngay lập tức.

- Mà đằng nào thì hiện thời mình cũng không thể nhận nhiệm vụ nào khác, - Phil nói - Còn cậu định làm gì, trong lúc mình tiêu pha phung phí?

- Mình sẽ đặt cái xe Jaguar vào một địa điểm yên tĩnh, nhắm mắt lại và chờ cho tới khi cậu trở lại. Đừng có quên đấy, đêm hôm nay cậu là đứa đã được ngủ rồi!

Tôi rẽ từ đường Interborough vào đường Forest Hills. Ngay bây giờ chúng tôi đã nhìn thấy khuôn viên của câu lạc bộ nằm phía trái ngọn đồi. Những khuôn cửa sổ của ngôi nhà lớn còn sáng ánh đèn, nhưng chỉ còn một vài ôtô trên bãi đỗ. Tôi dừng xe Jaguar chênh chếch xa xa. Phil xuống xe và tôi ấn cho ghế ngả ra. Bóng Phil vừa khuất vào ngôi nhà của câu lạc bộ thì tôi đã ngủ say.