← Quay lại trang sách

Chương 3

Bữa tiệc chỉ còn lại vài khuôn mặt ham vui nhất, đa phần trong số đó đang chuyển động trên sàn nhảy theo những âm thanh phát ra từ một dàn nhạc HiFi.

Đầu tiên, Phil ngưng lại bên cửa, nhìn vào trong phòng để thu thập ấn tượng đầu tiên. Vị khách nào cũng có nồng độ cồn kha khá trở lên. Đám người khiêu vũ đã quẳng giầy dép sang bên, nhảy chân trần điệu Bossa Nova. Phụ nữ chiếm đa số, trông ai cũng sang trọng thượng hạng. Chỗ kia là một nàng tóc đen nhỏ nhắn đang quay cuồng trên sàn nhảy như một cô phù thủy con con. Hai cô gái ngọt ngào giống nhau như hai giọt nước đang dắt nhau theo nhịp Bossa Nova. Một phiên bản tóc vàng của nữ diễn viên Mansfield đã trèo lên mặt bàn, trình diễn nghệ thuật múa bụng trước ánh mắt say mê của hai người đàn ông luống tuổi.

Một trong số những người đàn bà đang xả láng vui đùa này là bà Price, người hoàn toàn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, Phil nghĩ và giơ tay xoa cằm. Nhưng đó là ai vậy?

- Trời ơi, tuyệt quá, một chàng trai mới! - Một giọng phụ nữ cao chói lói kêu lên và đầu Phil giật sang bên. - Ai chà, trông anh vẫn còn tỉnh táo tươi tỉnh lắm! Anh lại đây, dù anh là ai, nhảy một chút đi cho khỏe người! Nào! Nhảy đi!

Trước khi Phil kịp lên tiếng, cô gái đã tóm lấy cánh tay anh và kéo anh ra sàn nhảy. Thế rồi hai cánh tay thật mềm mại vòng ôm lấy cổ anh và ngay lập tức điệu khiêu vũ xoáy ốc bắt đầu. Kề bên gương mặt của Phil là hai con mắt màu nâu, một cái mũi hếch rất xinh và một khuôn miệng tròn trịa, làn son bôi lên trên đã có phần nhợt nhạt. Một đám mây tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh lắc xung quanh một khuôn đầu thon nhỏ, những lọn tóc phủ xuống dưới hai bờ vai để trần tuyệt đẹp và khi Phil hơi hạ góc nhìn, chàng sĩ quan đặc nhiệm được chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt hảo. Những đường nét trên vồng ngực đang phơi bày phóng khoáng kia thật không chê vào đâu được.

- Anh nhảy tuyệt lắm. Tại sao bây giờ anh mới tới? - Cô gái xinh xắn kêu lên, vừa kêu vừa khua khua chân như muốn xua cả đàn chuột chạy đi.

- Anh không biết là ở đây lại có người cần tới anh.

- Suốt cả buổi tối hôm nay em đi tìm vũ công cho tử tế, nhưng chẳng tìm được ai. Anh tên là gì vậy?

- Phil

- Chào anh, Phil! Em là Mary.

- Chào em, Mary.

- Trông anh còn tỉnh lắm, anh còn đi được xe không?

- Anh không có xe ở đây. Bạn anh đưa anh đến.

- Càng tốt! Vậy là em không cần để xe mình lại đây. Anh đưa em về nhà chứ?

- Chắc chắn.

- Anh dễ thương lắm! - Khuôn miệng mềm mại của cô gái thấp thoáng ấp lên bờ môi Phil.

Sau đó một chút, anh dẫn Mary rời sàn nhảy đến một góc phòng mờ tối có để một chiếc ghế sofa mềm mại. Thế rồi anh quay trở lại bar rượu, đánh thức anh chàng pha rượu đang ngủ đứng, lấy hai cốc whisky rồi quay trở về hướng Mary, cô gái lúc đó đã co chân lên, ngả vào thành sofa.

Mary thành thạo với tay lấy cốc, hạ mức rượu xuống còn phân nửa, rồi đặt cốc sang bên, vỗ nhẹ tay xuống chỗ ghế bên cạnh và nói: - Nào, ngồi xuống đây với em và kể chuyện cho em nghe!

Phil ngoan ngoãn vâng lời. Mary ngay lập tức bò về hướng anh như một con mèo con muốn được vuốt ve.

- Anh có hay đến câu lạc bộ này không? - Cô hỏi - Bình thường ra em rất nhanh phát hiện ra những chàng trai tử tế.

- Chắc chắn anh sẽ tới nơi này thường xuyên hơn, - Phil cười nồng ấm, - Anh cũng là người rất nhanh phát hiện ra các cô gái dễ thương. Mà em là một trong số đó, Mary!

Cô gái bắt đầu rù rì lim dim và đòi Phil vuốt gáy cô. Phil thú vị vâng lời và cũng bất giác mỉm cười như một con mèo đực hài lòng.

- Anh cười chuyện gì vậy? – Cô hỏi.

- Có gì đâu, - Phil nói, - Anh vừa quan sát hai người chỗ kia. Nàng tóc đen be bé và anh chàng cao to lực lưỡng, anh ta nhảy không kịp chân cô ta. Trông buồn cười ghê, đúng không?

- Đúng, Bico chơi tennis thì tuyệt lắm, nhưng khi vào sàn nhảy thì anh ta khéo léo như một con voi trong tiệm đồ sứ vậy. Trong khi đó Grace lại nhảy rất tuyệt. Anh có thấy thế không?

- Em nói cô nàng tóc đen bé nhỏ đó?

- Đúng. Chả lẽ anh không quen cô ta?

- Chả lẽ anh phải biết cô ấy?

- Cô ấy thì ai mà chả biết! Grace Price! Này, chả lẽ mấy năm qua anh sống ở trên mặt trăng? Grace thuộc loại nhà giàu đầu bảng đấy.

- Dĩ nhiên rồi! Grace Price! Giờ anh mới nhận ra. Anh chưa lần nào thấy cô ấy vui vẻ thoải mái như bây giờ. Chồng cô ấy có ở đây không?

- Eddie hả? - Mary nói hơi có vẻ cao ngạo - Không, tay ấy không có ở đây đâu. Chắc anh ta lại ngồi đâu đó với đống hồ sơ, gắng sức làm việc để kiếm cảm tình của gia đình, trong khi Bico an ủi vợ anh ta - Cô gái quan sát đôi đang nhảy rồi trầm ngâm nói tiếp: - Tội nghiệp cho Eddie. Thật thà mà nói, anh ấy là người tử tế.

- Anh ấy thuộc loại “chó chui gầm chạn” phải không? - Phil tiếp tục khai thác.

- Nếu cứ tính cho kỹ thì anh ấy thậm chí còn chẳng được cái chức chó chui gầm chạn nữa, - Mary nói - Trong khi thật ra anh ấy đâu có cần thiết phải như vậy.

- Kể cho anh nghe một chút về anh ta đi! Anh chưa biết câu chuyện phiếm mới nhất ở đây.

- Lẽ ra thì Grace phải lấy làm hạnh phúc khi cưới được một người đàn ông như Eddie. Anh ấy là một con át chủ bài trong ngành bảo hiểm. Một người khác chắc chắn sẽ phung phí hết tiền của chị ta, còn Eddie thì khiến nó sinh sôi nảy nở. Thế nhưng anh chàng tội nghiệp lúc nào cũng sợ sệt e dè. Anh ấy có cảm giác kém thế vợ mình. Mà nếu anh ấy không ngay lập tức thôi cái trò e dè sợ sệt đó đi, thằng cha Bico có khi còn cắm sừng lên đầu anh ấy nữa!

- Em nói thật sao? Bico là ai?

- Bico là tay anh họ của Grace. Thật ra là một gã trai dễ thương, nhưng chẳng ngại ngùng điều gì trong chuyện đàn bà. Anh ta cũng có lần thử ve vãn em, nhưng chẳng kiếm chác được chút nào. Em không thích loại đàn ông trơ lì nhẵn bóng như vậy.

- Thật ra thì Bico làm gì, tại sao tên anh ta như vậy?

- Bico chả làm gì cả. Anh ta không cần phải làm việc. Anh ta có tiền. Còn cái tên anh ta hả? Anh thử nhìn anh ta cho kỹ mà xem! Anh ta có hai con mắt hai màu khác nhau một con mắt màu nâu, một con mắt màu xám. Hai màu - Bicolore. Grace đặt cho anh ta cái tên âu yếm đó. Trong sự thực thì tên anh ta là Richard. Richard Westhouse. - Cô gái chìa tay về cốc Whisky và Phil nâng cốc đưa cho cô. Mary cạn cốc rồi nói: - Anh chẳng quen ai trong nhóm bọn em ở đây. Phil, thật ra thì anh làm gì vậy?

- Anh làm việc, - Phil khẽ cười.

- Cuối cùng thì em cũng quen được một tay đàn ông đang đi làm! Của hiếm đấy! - Cô gái nhìn anh mê đắm. - Đám con trai ở đây sẽ chẳng có tay nào nói là anh ta đang làm việc. Lúc nào họ cũng ra mặt quan trọng, nhưng họ luôn luôn tỏ ra rằng họ chẳng cần phải đi làm. Nào, tặng em một nụ hôn, Phil. Nhưng mà là hôn kiểu công nhân ngành công nghiệp nặng. Em thích thế!

Cô gái quả quyết lao vào trận chiến và khiến Phil nghẹn thở mất một phút rưỡi đồng hồ. Khi buông nhau ra, họ cũng nhận ra rằng số khách trong câu lạc bộ đã lại giảm thêm một chút và cả nhóm cuối bây giờ cũng đã quyết định về nhà.

- Thật ra thì hôm nay là sinh nhật của ai đây? - Phil hỏi - Có ai đó nói, ở đây là tiệc sinh nhật.

- Jean và Joan, hai chị em sinh đôi tóc vàng của gia tộc Vermeerens. Họ mở tiệc mừng sinh nhật thứ 21 đã hai ngày nay rồi. Chắc chắn còn kéo dài vài ngày nữa. Anh thích tham gia chứ?

- Tại sao không?

- Vậy thì bọn mình sẽ hẹn gặp nhau ở đây. Nhưng việc đó để sau cũng được, để về nhà em bàn tiếp. Anh lên nhà em uống tách cà phê chứ?

- Nhưng tám giờ anh phải có mặt ở cửa hàng.

- Làm việc phải không?

- Dĩ nhiên.

- Thế thì nhanh lên, không ta phải vội đấy!

Giờ chỉ còn lại hai chị em sinh đôi tóc vàng, Bico và nàng Grace trong câu lạc bộ. Mary giới thiệu Phil và anh được mời vào nhóm ngay lập tức.

- Ta ăn bữa sáng muộn vào chiều mai ở nhà tôi! - Grace Price tuyên bố, cô gái không đứng vững được nữa. Bico lịch sự nâng cô ta - Tối ngày mai tiệc sẽ tiếp tục! Nói cho đúng hơn, là ngày hôm nay, bây giờ đã quá nửa đêm rồi! Nếu anh còn một anh bạn dễ thương nào nữa, Phil, thì anh mang anh ta đi cùng! Về thời gian cuối ở đây chúng tôi hơi thiếu đàn ông. Chào nhé, các bạn cưng, ta gặp lại nhau sau.

Bico dẫn cô em họ của anh ta ra ngoài và Phil bất giác nhớ đến người đàn ông đang nằm trong nhà xác. Liệu Eddie có còn được sống không, nếu anh ta theo vợ đến dự bữa tiệc này? Anh tự hỏi.

Không gian bên ngoài đã sáng. Ban mai đang ửng lên ở trời Đông.

Mary dẫn Phil tới một chiếc Mercedes 300SE Coupé màu trắng. Cô gái đưa chìa khóa cho anh. Anh mở cửa để cô trèo lên xe, rồi đột ngột nói: - Quỷ quái, anh quên bật lửa trên bàn trong kia rồi! Cho anh xin lỗi một phút, Mary, anh phải đi lấy lại đã. Anh quay trở lại ngay lập tức!

Phil tăng tốc chạy thật nhanh vòng quanh ngôi nhà, trong khi Mary thả người xuống chiếc ghế và bắt đầu ngáp. Anh bay vọt qua bãi đậu xe rồi gõ vào cửa kính chiếc Jaguar.

Tôi tỉnh ngay lập tức.

- Thế nào? - Tôi nói. - Đã tìm ra được chuyện gì chưa?

- Một chút rồi, Eddie Price chắc chắn đã cưới vợ quá tầm tay và tìm cách che đậy sự yếu kém về mặt nguồn gốc của anh ta bằng tinh thần lao động chăm chỉ. Cô vợ bé nhỏ của anh ta là một người đàn bà ham vui ham sống và gã anh họ của cô ta là một tên săn gái điêu luyện, không dừng bước trước bất kỳ ai.

- Cậu nói chuyện với cả hai người đó chưa?

- Mình được giới thiệu. Thông tin đó có được từ một bạn gái chơi với gia đình Price, cô ấy bây giờ mời mình về nhà uống cà phê. Có lẽ tới đó mình sẽ biết được thêm thông tin nữa. Chiều hôm nay mình được mời tới ăn bữa điểm tâm muộn ở nhà cô Price. Cả cậu cũng được mời đấy. Tới đó rồi cậu sẽ tự nhận xét lấy. Ta gặp nhau lúc tám giờ ở văn phòng!

- Cố gắng chấm dứt cho đúng giờ với chầu cà phê!

Phil cười và lao vọt đi. Chỉ sau đó một thoáng tôi nghe tiếng máy nổ. Thế rồi một chiếc xe sang trọng lượn theo con đường dẫn ra bên ngoài.

Tôi nhìn xuống bảng đồng hồ trên bảng điều khiển xe. Đúng năm giờ sáng. Giấc ngủ ngắn trong xe đến thật kịp thời. Thể xác đã tỉnh táo khỏe mạnh trở lại, tôi quyết định vọt ngay sang khu Brooklyn.

Đến bệnh viện Kings Country, tôi được biết tình hình sức khỏe của MacMondry không đến nỗi quá tệ. Phẫu thuật đã diễn ra êm đẹp. Bệnh nhân bây giờ đang ngủ. Tôi đi tiếp đến trạm cảnh sát khu vực và tìm thấy ở đó một chàng trung úy râu ria tua tủa, mặt mày hốc hác, nhìn tôi bằng hai con mắt đỏ quạch.

- Anh mang đến cho tôi một món dễ nuốt ghê, - anh ta gầm gừ. - Tôi chạy đi chạy lại như một thằng ngu qua cả khu để tìm một khuôn cửa sổ vỡ…

- Có thấy gì không?

- Chẳng thấy gì hết! Tình hình với cái xe Chevrolet cũng vậy.

- Cái xe đó thế nào?

- Cái xe đó không tồn tại, anh có hiểu không? Ít nhất thì số xe đó không tồn tại. Vậy là số xe giả. Không có tên trong danh sách.

Anh sụm người xuống chiếc ghế đằng sau bàn viết, duỗi dài hai chân về phía trước và đưa tay gãi cằm như đã phát điên. - Đã tiến được bước nào về cái xác chết trong xe Tornado chưa? - Anh hỏi.

- Đám chàng chai trong ban trọng án đang có một dấu vết rất nóng, - tôi né tránh. - Tôi vừa về đây từ bệnh viện. MacMondry không nguy hiểm đâu, anh ấy sẽ qua thôi.

- Ít nhất cũng được một tin không đến nỗi tệ, - chàng trung úy mỏi mệt nói. - Còn tình hình về phía tôi thì u ám lắm. Chẳng tìm được gì ngoài một vài mảnh lựu đạn, chúng tôi đã chuyển về cho phòng thí nghiệm. Ước gì được ngủ một giấc, rồi khi tỉnh dậy thấy mọi chuyện chỉ là một giấc mơ!

༺༒༻

Mr. High chăm chú lắng nghe bản báo cáo của tôi. Về cuối, tôi trao cho sếp bức thư mà tôi đã phải viết biên lai để rút được từ tay ông quản gia Finnegan. Mr. High chăm chú đọc.

Tôi lấy cho mình một điếu thuốc. Phil bật lửa cho tôi và cười rạng rỡ. Hình như bữa điểm tâm của anh vừa ngon lành vừa thú vị lắm thì phải.

Sếp thả lá thư xuống mặt bàn và quay sang Phil. - Cuộc sống gia đình của nhà Price ra sao? - Ông hỏi. - Anh đã kiếm được những tin gì? Cô gái trẻ đó là ai?

Phil làm ra vẻ tuyệt đối chỉ tận tụy với công việc. - Đó là cô Mary, con gái nhà buôn tranh Ferguson. Cô ấy có một căn hộ riêng tại Key Garden và là bạn thân với bà Price từ nhiều năm nay. Cô ấy cho tôi biết rằng cuộc hôn nhân giữa Eddie Price và cô Grace Price, tên họ thời con gái là Westhouse, không phải là kết quả của tình yêu mà có phần được điều khiển bởi lý trí, bởi ông Price là một thiên tài của ngành bảo hiểm mà cô Grace Westhouse lại là người thừa kế chính của một trong những hãng bảo hiểm lớn nhất nước Mỹ, hãng Intercontinental. Bản thân Eddie Price chỉ được gia đình cô ta coi là một tay vô danh tiểu tốt. Yếu tố này hình như ảnh hưởng không nhỏ tới quan hệ của họ. Anh ấy làm việc không ngơi nghỉ và tin rằng, một ngày nọ có thể được cả dòng tộc nhà Westhouse thừa nhận. - Nói tới đây Phil nhún vai rồi tiếp tục: - Đấy là tất cả những gì hiện thời tôi nắm được.

- Hừm, - Mr. High nói. Từ đó có thể suy ra, Price có thể thực sự nghĩ đến gia đình khi anh ta nhắc đến chuyện e dè nể nang trong lá thư kia. Nhưng anh ta cũng biết rằng, lẽ ra anh ta phải báo cho FBI biết từ lâu rồi. Liệu anh có thể biết, cô Price cùng người anh họ của cô ta, cái anh chàng Bico đó, đến dự tiệc vào lúc nào? Liệu cả hai người có mặt ở đó vào thời điểm xảy ra án mạng hay không?

- Chuyện đó thì tôi không thể hỏi cô Mary Ferguson, thưa ngài, cô ấy ngủ rất nhanh.

Mr. High dịu giọng: - Anh còn nói chuyện với cô gái trẻ đó một lần nữa vào chiều hôm nay, Phil.

- Rất sẵn lòng, thưa ngài.

- Mà cho tới thời điểm đó thì có một vài chuyện cần giải quyết. Chúng ta sẽ tích cực tìm hiểu thông tin của người đã chết. Nếu vụ giết hại anh ấy có liên quan đến một trường hợp bảo hiểm thì đây phải là một vụ án bảo hiểm rất mới. Vì thế mà anh, Jerry, sẽ đến nơi làm việc của Mr. Price. Hãy tìm hiểu xem những vụ bảo hiểm lớn nhất và quan trọng nhất hiện thời của anh ta là gì! Nhớ ngụy trang cẩn thận! Theo tôi thì anh có thể nhận là bạn cũ hay cái gì đó tương tự!

- Có lẽ bạn thời quân đội, - tôi đề nghị.

- Tốt đấy, - Mr. High nói. - Price thật sự đã có thời đi lính. - Ông quay sang Phil. - Còn anh từ bây giờ sẽ tập trung quan tâm đến quá khứ của người đã chết. Hãy nghiên cứu toàn bộ cuộc đời anh ta! Đừng quên tập hồ sơ trong quân đội! Có lẽ ta sẽ tìm thấy một điểm đen trong đó. Rất có thể người đàn ông này ngày trước đã phạm một sai lầm và giờ đây trở thành nạn nhân của một vụ tống tiền. Tạm thời chúng ta chưa thể làm gì hơn.

༺༒༻

Tòa lâu đài của hãng bảo hiểm Intercontinental nằm bên đại lộ số 11, đối diện công viên Clinton. Sau khi đã lọt qua một trong ba cánh cửa xoay, tôi đột ngột thấy một người canh cửa lao thẳng về hướng mình.

- Tôi muốn đến gặp ông Price, - tôi tuyên bố.

Anh chàng mặc đồng phục màu xanh lục có gương mặt dài ngoẵng với vẻ lịch sự trơn như rắn nhẵn như lươn đáp lại: - Ông Price hôm nay không có mặt. Theo như tôi được biết, ông ấy cũng không tới đây. Hôm nay ông ấy có việc cần phải giải quyết ở vòng ngoài.

- Văn phòng của ông Price ở đâu?

- Ông muốn đến đó làm gì? Tôi đã nói với ông rồi, ông ấy không có mặt.

Hai con mắt lóe vẻ kiêu ngạo, gã nhìn tôi láo hỗn.

- Chắc anh không thích làm việc ở đây phải không? - Tôi vui vẻ hỏi.

- Tại sao?

- Bởi anh cư xử như thể muốn được hãng bảo hiểm tống ra đường. Văn phòng của ông Price ở đâu?

Gã xanh lục nhếch mép lên rồi lẩm bẩm: - Tầng 11, bên trái. Nhưng ông Price không có mặt, như tôi đã nói. Chào ông!

Một chiếc thang máy đưa tôi lên tầng 11.

Tôi nhìn thấy một tấm biển đề Phòng bồi thường thiệt hại 1. Bên dưới ghi: Giám đốc Price, liên hệ trước với cô Swan ở phòng số 1101.

Cánh cửa phòng cô Swan không có số, chỉ có tên cô gái được viết bằng những chữ cái màu bạc. Tôi khoác lên mặt nét vui vẻ lịch sự nhất rồi bước vào.

Một tiếng rít chói tai vang lên. Tôi xoay người lại và nhìn thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang gắng hết sức rút đôi chân rất dài từ trên mặt bàn xuống và đưa tay vuốt làn váy cho trở về độ dài đứng đắn.

- Tôi có làm phiền không? - Tôi nhìn cô cười dịu dàng.

- Anh không biết gõ cửa sao? - Cô gái ngượng ngùng phun về phía tôi.

- Dĩ nhiên là tôi biết gõ cửa. Nhưng nếu tôi làm việc đó tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội được nhìn một bức trang tuyệt vời. - Tôi vừa nói vừa hạ ánh mắt xuống đôi chân xinh đẹp nọ.

Cô là một trong những người con gái thời nay vẫn còn biết đỏ mặt, đỏ mặt một cách tự nhiên chứ không phải mím răng mím lợi nhịn thở cả vài phút đồng hồ. Cô gái ngượng ngùng đưa tay hất món tóc vàng ra khỏi trán và hướng đôi con mắt màu xanh thật lớn về phía tôi. - Ông cần gì ạ? - Cô hỏi, cố gắng để có một giọng nói khô khan, tỉnh táo.

Cô gái không ngoài 20 tuổi là bao nhiêu, nhìn rất đẹp.

- Tôi rất muốn gặp anh bạn Price của tôi, nếu có thể được. Cô nói cho anh ấy biết, Warren đã tới! Chắc là anh ấy sẽ mừng lắm. Chúng tôi quen biết nhau lâu rồi.

- Đáng tiếc là tôi phải khiến ông thất vọng, thưa ông Warren, sếp của tôi hôm nay không có mặt ở đây. Chả lẽ người bên dưới bộ phận tiếp tân không nói cho ông hay?

- Tôi không có thói quen đếm xỉa đến người ở bộ phận tiếp tân. Cô Swan, một khi tôi biết cần phải đi đâu, tôi sẽ làm điều đó mà chẳng hỏi ai cả.

- Ra vậy.

Cô nhìn tôi với vẻ kính nể, đúng thứ mà tôi nhắm tới. - Tôi rất tiếc, thưa ông Warren, nhưng sếp của tôi hôm nay không có mặt. Tôi nghĩ nếu có mặt ở đây, chắc ông ấy sẽ vui lắm… Thật đáng tiếc!

- Tôi cũng thấy vậy. - Tôi ngồi xuống, đối diện với cô gái bên góc chiếc bàn viết thật lớn và tiếp tục: - Anh ấy đi đâu vậy? Liệu hôm nay anh ấy có vào đây không?

- Một khi xong việc ở Hartford, chắc chắn ông ấy sẽ quay lại. Đây là một vụ bồi thường lớn. Chuyện điều tra thương thuyết còn có thể kéo dài. Những vụ lớn như vậy bao giờ ông Price cũng tự tay làm lấy.

- Anh bạn Eddie của tôi thời gian gần đây có vẻ ăn nên làm ra. Tôi còn nhớ, hồi xưa có thời anh ta phải chạy tan gót giầy để đi bán bảo hiểm đấy.

- Ồ, vậy là đã lâu lắm ông không gặp ông ấy? - Cô gái làm như thể đó là cả một vĩnh hằng. - Ông Price đã từ nhiều năm nay là giám đốc của phòng bồi thường thiệt hại. Ông ấy là người tốt nhất cho công việc này, tôi xin thề như vậy. Từ khi ông ấy về đây, chẳng còn khách hàng nào than phiền kiện cáo gì chúng tôi nữa cả. Ông Price là người có biệt tài khiến cho cả khách hàng lẫn hãng bảo hiểm đều hài lòng. Ông ấy là thiên tài đấy!

- Tôi thật vui khi nghe kể về anh bạn cũ của tôi như vậy, - tôi nói với cô gái. - Mà một lời khen từ một bờ môi xinh đẹp như thế kia còn có giá trị gấp đôi.

Cô gái lại đỏ mặt. - Tôi thật vui là sếp của tôi lại có những người bạn lịch sự như ông, - cô gái lúng túng. Thế rồi cô hạ mắt xuống, như vừa nói một điều láo hỗn. - Vậy mà đúng hôm nay ông ấy lại không có mặt, đáng tiếc!- Đôi mắt cô gái lại nhìn lên. - Thật ra thì ông Price hôm nay đâu có muốn đi về Hartford. Hôm nay ông ấy có việc phải làm ở Floyd Bennet Airfield, nhưng ông ấy đã hoãn việc này trong giây phút cuối.

Thông tin chích điện vào người tôi. - Floyd Bennet Airfield? - tôi hỏi. - Có chuyện gì xảy ra ở đó?

- Có chuyện lớn ấy chứ! Một hãng xây dựng khi đào móng đã dứt đứt cả mạng lưới cung cấp điện cho hệ thống chướng ngại vật và hệ thống canh giữ vòng ngoài. Tất cả các dây điện bị cháy sạch. Phí tổn sửa chữa bây giờ rất lớn, mà còn thêm một loạt các tai nạn đã xảy ra. Người bị hại nhiều nhất là hải quân. Ngoài ra còn một chuỗi dài vô số kẻ các đơn vị bên nguyên. Hãng xây dựng đăng ký bảo hiểm ở chỗ chúng tôi. Chúng tôi phải trả tiền.

- Trả nhiều lắm, đúng không?

- Đến hàng triệu bạc ấy!

- Các hãng xây dựng nào vậy, cái hãng gây thiệt hại ấy?

- Costa Brothers Incorporated. Một hãng xây dựng rất có danh tiếng. Họ nhận được rất nhiều hợp đồng của nhà nước. Rất hiếm khi chúng tôi gặp chuyện rắc rối với họ.

Tôi cân nhắc: Floyd Bennet Airfield, căn cứ của Hải quân Mỹ - sân bay quan trọng nhất toàn bờ biển phía Đông! Một loạt tất cả những công trình xây dựng tuyệt mật. Liệu đây có phải là vụ án mà chúng tôi đang đi tìm?

- Chà, - tôi vui vẻ nói, - Giờ thì tôi hiểu rồi, anh chàng Eddie vậy là lo lắng lắm đây. Nhận trách nhiệm ở những số tiền bồi thường lớn như thế chẳng phải chuyện dễ dàng.

- Ông Price làm được mà, - cô gái quả quyết an ủi tôi. - Tôi tin rằng chẳng có việc gì mà ông Price không làm được đâu.

- Cô rất quý anh ấy, đúng không?

- Ông ấy rất tốt, rất đứng đắn. Mà ông ấy là người có tài. Ông ấy là vị sếp rất thương nhân viên, - một nét tinh nghịch ranh mãnh thoáng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt đột ngột cháy lên ngượng ngùng khi cô gái thêm vào: - Bạn bè ông ấy lại dễ thương nữa, làm sao mà đòi hỏi hơn được!

Trước con mắt tôi bất giác như hiện lên hình ảnh của người đàn ông nằm trong khoang chứa đồ. Trong một thoáng, dạ dày tôi muốn thốc lên cao. Chắc chắn Eddie Price là một người thật sự tử tế. Sai lầm của anh ấy nằm ở chỗ nào? Tại sao anh ấy lại phải có một kết thúc khủng khiếp như thế?

Tôi nhích người ra xa bàn viết và nói: - Giờ thì tôi không dám khuấy đảo cô lâu hơn nữa, cô Swan. Mặc dù tôi rất muốn nói chuyện với cô, nhưng mà…

- Ngày hôm nay tôi cũng không bận lắm đâu, - cô gái nói. - Nếu ông Price không quay trở lại.

- Vậy ta làm như thế này: Tôi sẽ gọi điện lại cho cô sau. Nếu Eddie thật sự không quay trở lại thì thay vì đi chơi với anh ấy tôi rất muốn mời thư ký của anh ấy đi ăn tối. Cô thấy thế nào?

Cô gái cắn môi dưới rồi nói: - Chắc tôi cũng phải làm như vậy vì sếp thôi.

- Một câu trả lời rất đứng đắn. Thế nhưng tôi sẽ còn sung sướng hơn nhiều nếu cô làm vậy vì tôi, dù là một chút xíu.

- Ông hãy gọi lại đi! Tôi sẽ cân nhắc xem tại sao tôi đi ăn tối. Được không?

Chúng tôi bắt tay nhau. Tôi đi ra phía cửa, lấy đà muốn bước nhanh ra ngoài và lao thẳng vào một cây sồi già nua xù xì. Cây sồi lẩm bẩm, lá rung loạn xạ, thế rồi cái thân cây gầm lớn: - Anh không có mắt hay sao, đồ ngu?

Tôi nhìn cái gốc cây đó kỹ hơn. Nó mặc một cái áo veston bằng vải len kẻ ca-rô và đeo ngang cổ một cái nơ to sụ cũng bằng vải len. Khuôn mặt hình như được tẩm vecni thẫm màu và có vẻ vừa được đánh bóng. Hai con mắt lồi ra ngoài cáu kỉnh nhìn tôi. Đôi môi mỏng dính đang nhăn lại vì đau, nhe ra một hàm răng rất lớn, nhờ nhờ màu vàng. Cái cành cây rất dài ở vị trí cần cổ trông có vẻ gân guốc với một cái yết hầu thật to.

- Ông không biết gõ cửa hả? - Tôi hỏi, giống như cô Swan đã hỏi tôi.

- Cái gì?

- Gõ cửa!

- Anh là ai, anh muốn cái gì ở đây? - Câu trả lời là một câu hỏi hiếu chiến từ phía đối diện.

- Ai đến sau cùng phải tự giới thiệu trước, - tôi giải thích cho cái cây sồi già nua kia được biết và nhận được ngón đòn nặng ký của một ánh mắt thù địch. Thế rồi tôi sỗ sàng bị gạt sang bên và bị đẩy ra ngoài hành lang. Cây sồi già lại bước vào phòng của cô Swan và dập cửa thật mạnh.

Tôi quyết định nhượng bộ, bởi tôi đến đây không phải để gây gió gây bão, mà muốn lượm lặt thông tin trong một cung cách dịu dàng lịch sự. Mà thông tin thì tôi đã nhận được rồi!

Cầu thang lại đưa tôi xuống dưới, nơi có một anh chàng dễ thương khác đang chờ sẵn: tay gác cửa mặc đồng phục màu xanh lục. Gã đi thẳng về phía tôi. Một nụ cười quá sức lịch sự dán chặt vào mặt gã.

- Ông có tìm thấy văn phòng của ông Price không, thưa ông? - Gã lẩm bẩm.

Tôi lờ gã đi và bước về hướng cửa ra. Gã hối hả chạy đằng sau tôi, vượt xéo lên trên rồi tận tình mở cánh cửa ra trước mặt tôi.

- Hẹn gặp lại, thưa ông!

Bằng những bước chân nhanh lẹ, tôi cắt ngang qua phố, đi về hướng Jaguar đang đỗ và tình cờ nhận thấy có hai gã đàn ông đang bám theo. Có lẽ tôi đã không nhận ra chúng nếu bản năng không mách tôi một lần nữa ngước nhìn lên tầng lầu thứ 11, nơi cô Swan chắc chắn đang phải đấu khẩu với cây sồi già nua xù xì nọ. Chính lúc đó, tôi nhận ra hai cái đuôi.

Dĩ nhiên là tôi không thể tin chắc ngay lập tức rằng chúng đang bám theo mình. Vậy là tôi đi lướt qua xe Jaguar, dừng lại trước một cửa tiệm và để cho hai đứa đi ngang. Chúng vừa đi vừa nói chuyện về ngựa và trò đua ngựa, tốc độ đi mỗi lúc một giảm xuống và cuối cùng, cả đôi dừng lại châm thuốc lá.

Tôi chờ một lúc và quan sát chúng qua khóe mắt. Giờ chúng đứng rất hiền lành bên bến đỗ xe buýt, nhưng mà đứng ngoài hàng người và tiếp tục trò chuyện sôi nổi. Đó là hai gã đàn ông cao lớn khác nhau. Cả hai đều mặc những bộ complê đắt tiền, đội mũ và đeo những cặp kính râm rất thời trang. Chúng không xoay thẳng mặt về hướng tôi lấy một giây, nhưng tôi vẫn có cảm giác chúng đang quan sát mình.

Tôi đi thật chậm về hướng xe mình. Khi đến gần xe, tôi đột ngột xoay người lại và thấy hai gã kia đã biến mất.

Tôi chờ thêm vài phút nữa, rồi bước lên xe và đi theo một đường vòng về trụ sở chính của FBI.

Phil đang ngồi trong phòng làm việc của hai chúng tôi. Trước mặt anh là một chồng hồ sơ và một tách cà phê. - Thế nào, anh bạn già? - Anh vui vẻ chào tôi. - Có tin mới không?

- Một số. Còn về phía cậu?

- Có, nếu cậu còn chưa biết là người đã chết của chúng ta khi còn sống là một anh chàng rất dễ thương. Mình đã nghĩ đi nghĩ lại về tất cả những thông tin mà mình nhận được về ông Price. Thông tin nào cũng cho biết anh ta là người tốt, rất tử tế. Luôn vui vẻ, nhiệt tình, thông minh, sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhưng có điều hơi nhạy cảm và yếu đuối. Ông bố là tiến sĩ ở khu New Jersey. Ông cụ qua đời cách đây bảy năm và bà mẹ sau đó cũng đi theo. Eddie học luật, điểm tốt nghiệp rất tốt. Hoàn toàn không có một vết đen nào trong cuộc đời, một anh chàng quả thật vô trùng.

- Chính mình cũng nhận được đúng những thông tin đó, chỉ có điều ở một dạng thể hơi khác thôi. Ở nơi làm việc anh ta cũng được yêu mến lắm - Tôi cởi áo veston ra và mở cổ áo sơ mi. Phil rót cà phê cho tôi. - Nhưng mình còn nhận được một tin khác, rất có nên lấy làm điểm tựa.

- Tin gì vậy? - Phil hồi hộp.

- Cậu nghĩ gì nếu nghe đến căn cứ hải quân Floyd Bennet Airfield?

- Floyd Bennet Airfield? Cánh đồng đó là một trong những địa điểm quan trọng nhất trong bộ máy phòng thủ quốc gia cũng như biển Đại Tây Dương. Ở đó xảy ra chuyện sao?

- Ở đó vừa có chuyện xảy ra. Một hãng xây dựng đã gây nên một thiệt hại khổng lồ và Price thật ra phải xuất hiện ở đó. Anh ấy là chuyên gia cho hãng Intercontinental trong những vụ bồi thường tầm cỡ. Theo như mình được biết, anh ấy đã gạt chuyện này sang bên ở giây phút cuối, để xử lý trước một vụ bồi thường ở Hartford. Người trong hãng nghĩ anh ấy vẫn còn ở đó.

- Ôi trời ơi, Jerry! - Phil xúc động kêu lên. - Cậu đã tóm được cái chìa khóa mà chúng ta đang cần. Chính vì thế mà Eddie đã viết trong thư, lẽ ra anh ấy phải báo cho FBI biết từ lâu rồi. Và cái chuyện ngại ngần nể nang, có lẽ đối tượng là hãng xây dựng kia?

- Đầu tiên ta cứ phải bám vào dữ liệu đã, - tôi phản đối. - Cái chuyện nể nang đó theo mình còn quá mơ hồ, phải tìm hiểu thêm đã.

- Thế nhưng cậu cũng phải công nhận rằng việc này có dính dáng đến phi trường quân sự đó? Hay là còn những vụ bồi thường lớn nữa mà FBI phải quan tâm?

Tôi phải thú nhận với anh rằng tôi không biết chuyện đó. Vậy là tôi quyết định tìm mọi cách để mời cho bằng được Swan đi ăn tối và hỏi han cô thêm vài điều nữa.

Thế rồi tôi kể cho Phil nghe về cây sồi sần sùi kia và cả hai gã đàn ông đeo kính râm, có lẽ đã bám theo tôi.

- Tại sao cậu không đạp ngay vào chân hai thằng cha đó? - Anh giận sôi lên.

- Mình đâu có lý do gì, - tôi phản lại. - Mà ngoài ra, chúng nó đột ngột biến đi. Biến thật nhanh như bị mặt đất nuốt chửng vậy.

- Chắc chúng nhận ra là cậu đã chú ý tới chúng!

Tôi ấn thuốc lá vào trong gạt tàn và nhờ tổng đài liên hệ với cô Swan ở hãng bảo hiểm Intercontinental.

- Cậu đòi gặp cô ta làm gì? - Phil hỏi.

- Mình rất muốn nói chuyện với cô ấy lần nữa. Ngoài ra mình còn rất quan tâm, cái gã già đã lao lên phòng cô ấy là đứa nào. Mình thật sẵn lòng nghi ngờ bất kể đứa nào cắt ngang đường mình ngày hôm nay.

Cô Swan lên tiếng và tôi ngay lập tức nhận ra nét bực dọc. Chẳng vòng vo, cô gái cáu kỉnh phun ra luôn: - Ôi trời, ông Warren, cũng may mà ông gọi điện cho tôi. Trời đất, chỉ cần ông ở lại đây thêm chút nữa thôi! Tôi nghĩ, có lẽ ông sẽ hứng cho tôi được rất nhiều chuyện bực mình. Cái gã đàn ông lao vào phòng tôi lúc ông đi ra, hình như mọc lên ở xó rừng nào đó thì phải. Gã đó đáng sợ lắm! Gã phun phì phì vào mặt tôi!

- Gã không phải là người của hãng sao?

- Hoàn toàn không! Gã lao vào đây và làm như muốn ăn thịt tôi ngay lập tức. - Hình như cô gái đang rùng mình thêm lần nữa, giọng cô thoáng run run.

- Thật ra thì gã muốn gì?

- Tôi cũng không thật hiểu, tôi phải thú nhận như vậy. Đầu tiên gã muốn biết ông là ai. Tôi nói ông là Warren và là một người bạn cũ của sếp tôi. Nghe xong suýt nữa gã đã chạy đuổi theo ông, thế rồi gã cân nhắc và quay trở lại. Rồi gã hỏi han đủ mọi chuyện, muốn biết từng lời những gì mà hai chúng ta đã nói với nhau, biết tôi đã kể cho ông nghe những gì, v.v… Tôi nói gã nên đi ra khỏi phòng tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ kêu cứu. Thế nhưng gã rất trơ lì. Gã lại tiếp tục hỏi ông Price đang ở đâu, gã không muốn tin là ông ấy đang ở Hartford. Gã thậm chí còn quát cả vào mặt tôi rằng tôi nói dối. Ông Price không có ở đó. Thế rồi gã hỏi thẳng tôi, tại sao hôm nay ông Price không đến Floyd Bennet Airfield như kế hoạch định trước. Tôi rất ngạc nhiên tại sao gã lại biết điều đó. Tôi nói với gã, nhiệm vụ của tôi không phải là suy nghĩ về những quyết định của sếp tôi. Lúc bấy giờ thì gã lao ra ngoài. Tôi phải cần tới cả nửa tiếng đồng hồ mới hoàn hồn trở lại, gã làm tôi sợ phát khiếp.

Phil theo dõi qua ống nghe thứ hai. Anh nhìn tôi đầy ý nghĩa.

- Cô Swan, cô nghe tôi nói đây, - tôi nói với giọng trấn an. - Không ai trong chúng ta có thể thoát khỏi sự cư xử thô lỗ của một số người nào đó. Đời này có những gã đàn ông như vậy. Thế nhưng việc đó không ngăn cản chúng ta sẽ gặp nhau tối nay và cùng đi ăn chứ. Đồng ý không?

- Đồng ý.

- Bao giờ cô xong việc ở sở?

- 4 giờ 30.

- Hay lắm. Trước đó tôi sẽ gọi điện cho cô, rồi chúng ta hẹn giờ gặp lại. Như thế có thích hợp với cô không?

- Tôi thấy được.

- Vậy hẹn gặp lại sau, cô Swan.

- Hẹn gặp lại sau, ông Warren.

- Cô ấy xinh không? - Phil hỏi.

- Tuyệt đối.

- Tại sao cậu không hỏi cung cô ấy ngay vào bữa ăn trưa nay?

- Bởi bây giờ mình không có thời gian. Mình muốn tìm hiểu thông tin về hãng xây dựng kia, cái hãng đã gây ra thiệt hại ở sân bay. Tất cả những người có liên quan cần phải được soi bằng kính lúp.

- Ôi trời, - Phil rên lên. - Làm xong việc đó phải mất mấy ngày đấy!

- Mà ngoài ra mình còn quan tâm đến chuyện, những gì thật sự đã hư hỏng ở chỗ đó, tất cả những hệ thống bảo an ở ngoài đó ra sao cùng tất cả những chi tiết kỹ thuật.

- Hệ thống bảo an ở đó thì mình biết, - Phil nói. - Trách nhiệm nằm trong tay lực lượng bảo an quân đội, cánh DIA – Defense Tntelligent Agency.

- Mà bọn mình thì hoàn toàn không được chen chân vào đất của DIA, - tôi nói.

- Chỉ trừ trường hợp các anh bạn đồng nghiệp ở đó yêu cầu mình cộng tác.

- Không đời nào họ làm chuyện đó đâu!

Tôi bực bội thả mình xuống ghế. Câu chuyện mỗi lúc một phức tạp hơn. Giờ thì rất có khả năng chúng tôi đang đâm đầu vào những thế lực hùng mạnh vững chắc. Nếu vụ này thực sự có liên quan đến sân bay quân sự Floyd Bennet.

- Dù sao thì một chuyện cũng đã rõ ràng, - tôi cương quyết nói. - Chúng ta chịu trách nhiệm cho tất cả những mảnh đất nằm ngoài khu vực phi trường Floyd Bennet. Câu hỏi là: Liệu bây giờ ta đã phải báo cho các bạn đồng nghiệp trong bộ phận DIA biết tình hình chưa hay ta tiếp tục làm như cũ?

Phil đưa tay vặn vẹo cái mũi rồi nói: - Quyết định này không phải của bọn mình, mà là việc của Mr. High. Theo mình, cho đến nay chúng ta vẫn có quá ít thông tin cụ thể để báo cáo sang cho cánh đồng nghiệp ở DIA. Mà nếu ở phi trường đó có chuyện xảy ra, thì bọn mình chắc chắn sẽ dỏng tai lên canh chừng. Mình nghĩ rằng ta có quá nhiều việc để làm, đầu tiên phải phát quang cái bụi rậm mà ta đang đứng giữa. Nếu trong quá trình đó có gặp phải sự lạ, liên quan tới DIA, lúc đó ta liên hệ cũng chưa muộn. - Anh đứng dậy, đi về hướng tôi và gõ lên vai tôi. - Còn cậu, anh bạn già yêu quí, đi nằm lấy một tiếng đồng hồ đi! Trông cậu không được đẹp trai lắm nữa đâu.

- Có lẽ nguyên nhân ở chỗ ngày hôm nay gặp đứa nào mình cũng chỉ muốn đấm nhau.

- Có đấm nhau thật không? - Phil cười.

- Có chứ! Đầu tiên là cái tay gác cửa trơn bóng… - Tôi tả cho Phil nghe cuộc gặp gỡ của tôi với gã đàn ông mặc đồng phục xanh. Rồi đang đà kể, tôi quay lại một lần nữa với hai kẻ bám theo mình. Trí tưởng tượng của Phil bắt đầu hoạt động.

- Này! - Anh dài giọng ra. - Chẳng lẽ cậu không thấy, cái thằng cha trơn như rắn nhẵn như lươn bên cánh cửa đó đã báo cho hai gã kia biết?

- Ý cậu là…

- Thử nghĩ lại mà xem! Cái thằng gác cửa đó giở mặt láo hỗn lúc nào? Chỉ sau khi cậu nói là cậu muốn gặp ông Price! Và khi cậu bước từ trong nhà ra, gã đã quá sốt sắng mở cửa cho cậu, rồi hối hả nói những lời từ biệt quá trớn. Đó là nụ hôn phản bội của Juda đấy! Những thằng đứng ngoài kia biết đối tượng là ai và bám theo cậu. Khi thấy cậu phát hiện ra thì chúng biến đi!

- Lý thuyết của cậu nghe hơi xa xôi, - tôi nói. - Nhưng không phải là không có lý do. Đằng nào giờ ta cũng chưa có điểm tựa nào khác, ta khoan vào đây vậy.

- Để mình làm cho, - Phil quyết định. - Cậu đi nằm lấy một chút và nghỉ ngơi cho não bộ đỡ căng thẳng. Đừng quên là cậu phải tỉnh táo để cùng mình đến dự tiệc ở nhà bà Price. Trong thời gian đó mình sẽ cho tìm hiểu về tay gác cửa kia. Cái lý thuyết của mình không đến nỗi mỏng thế đâu. Nếu cân nhắc, có kẻ đang rất nóng ruột muốn biết tin Price. Mà rõ là sẽ rất có lợi nếu người ta đút được một tên canh chừng vào trong hãng bảo hiểm của anh ấy.

- Cậu có lý, Phil, - tôi đồng tình. - Lẽ ra tự mình cũng phải nghĩ ra như vậy. Nhưng đúng là mình mỏi mệt quá rồi. Mà hiện thời, bọn mình còn quá ít điểm tựa, ta không thể bỏ lỡ bất cứ một điểm tựa nào, dù là mỏng manh tới đâu.

- Chính thế đấy. Giờ nhắm mắt lại đi! Mình sẽ làm những chuyện đó.

Anh lao ra khỏi phòng và người tôi dài xuống. Trước khi chân kịp duỗi thẳng thì tôi đã ngủ rồi.