← Quay lại trang sách

Chương 11

Một khi được con cáo dành thời gian mời nói chuyện tay đôi là y như rằng có chủ đề hết sức đặc biệt. Nói cho đúng hơn, đó là một niềm vinh dự. Joey biết rất rõ điều đó. Gã con trai ném ống thủy tinh đã hết thuốc vào quầng lửa trong lò sưởi. Cái ống nhỏ chìm xuống. Những lưỡi lửa thè dài ra, liếm quanh những khúc củi khiến chúng nứt rạn, nổ lách tách. Những lưỡi lửa có màu vàng chói tới đỏ rực. Joey có cảm giác cả căn phòng cũng nhuộm trong cái màu gay gắt đó. Trời ngoài kia đã tối. Eugene đã bảo đám con trai còn lại đi sang phòng khác. Một niềm vinh dự. Joey nhắc đi nhắc lại không biết bao lần câu nói đó trong óc não. Nó khiến gã trai hết sức tự hào.

- Ta hãy quan sát mọi việc lại một lần nữa cho thật tỉnh táo, - Eugene nói sau một hồi im lặng khá dài.

Joey hối hả gật đầu và rút một điếu thuốc lá ra khỏi cái hộp bằng bạc trên mặt bàn. Cả đây cũng là một niềm vinh dự. Cũng giống như thứ rượu vang đỏ được đặt trong cái bình rượu bằng pha lê; bình rượu này chỉ được mang ra trong những thời điểm đặc biệt. – Tỉnh táo là điều quan trọng, - Joey nói tiếp, phụ họa. Căn phòng của những lưỡi lửa nhỏ. Tất cả những gì nằm ngoài đó như đã được che lấp bởi những bức tường vô hình.

- Có quỷ mới biết Nolan làm những gì với con búp bê của nó. Không một ai có thể biết trước rằng tự nhiên cái thằng này lại không dùng búp bê nữa. Cũng có thể một thằng sĩ quan nào đó đã cấm nó. Bởi vì việc nó làm khiến cả nhóm bị cười chê. Hay vì một lý do tương tự. Đúng không nào?

- Hoàn toàn đúng, Eugene. Em nghĩ đấy là điểm quyết định. Chúng không muốn bị dân cười chê nữa. Bọn mặc áo xanh không muốn bị một thằng tân binh làm mất mặt.

- Đúng, chắc việc đã xảy ra như vậy, Joey. Anh thề với chú, anh không hề biết chuyện này.

- Dễ hiểu thôi! – Joey ngạc nhiên nhìn con cáo. – Anh đâu có cần giải thích…

Eugene Spikes phẩy tay. – Thôi được rồi. Bây giờ thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là ta phải làm gì trong tương lai.

- Tương lai thuộc về chúng ta, Eugene.

- Đừng có vênh vang quá. Cho tới đó vẫn còn nhiều việc phải làm lắm. Nhưng chúng ta đang ở trên con đường thuận lợi nhất. Chúng ta đã kiểm soát được không ít việc. Đến thời điểm thích hợp, lúc không còn thằng cớm nào còn khả năng thò tay vào công việc của ta, thì chúng ta mới gọi là thật sự thành công.

- Eugene, chỉ đường cho bọn em đi, bọn em sẽ vâng lời.

- Đầu tiên là anh muốn chú đi một mình đã.

- Tại sao?

- Chú quan trọng hơn tất cả bọn kia.

- Thật chứ?

- Anh không lừa chú đâu, chú em. Đơn giản là chú giỏi hơn bọn nó.

- Thật chứ ạ? – Joey có cảm giác như cả người đang nóng rực lên. Ánh sáng còn sáng hơn nữa.

- Đúng, nói thật đấy. Nghe này, chú em… - Eugene cúi người về phía trước. – Trong một nhóm thân thiết như hai anh em mình, người ta cần những người đáng tin cậy, chuyên thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt. Một người phụ trách việc phân phát đồ, một người phụ trách việc chăm lo các mối quan hệ.v.v… Chú đã chứng minh là chú biết cách sử dụng Beretta. Chú thích khẩu súng không?

- Trời đất, không phải hỏi nữa! Rất thích!

- Vậy thì ta sẽ tiếp tục. Như đã nói trước. Anh sẽ tạo điều kiện cho chú tập sử dụng súng. Chú sẽ trở thành chuyên gia của chúng ta cho việc sử dụng vũ khí. Dĩ nhiên là chú sẽ được hưởng toàn bộ vòng bảo vệ của tổ chức. Không một kẻ nào bên ngoài còn có thể tới gần chú được. Tổ chức sẽ che chắn bên ngoài.

- Nghe hay quá, rất là hay.

- Sự thực cũng hay thật đấy, Joey. Điều duy nhất mà người ta còn yêu cầu ở chú là thỉnh thoảng bấm cò.

- Bấm cò. – Joey gật đầu, ánh mắt lim dim.

- Chính xác. Thỉnh thoảng cũng có những đứa cản trở việc của chúng ta.

- Chó má, đúng thật.

- Chỉ có một vài điều kiện nho nhỏ thôi, chú em. Chú không thể tiếp tục sống với con bé người yêu của chú được nữa. Chú phải chuyển về đây, sống với anh. Khi nào cần thiết, anh cũng có thể cho chú lặn đi một nơi nào khác, tùy theo tình huống. Chú hiểu không?

- Em hiểu chứ! Rất dễ hiểu mà! Chuyện của em với Bianca cũng đã hết rồi.

- Sao lại hết?

- Con bé đó điên rồi. Nó khuyên em ra đầu thú với cảnh sát! Ôi trời! Em mà ra đầu thú à! Phải bảo bọn chúng đi hỏi tại sao cái thằng Nolan ngu đần đó lại bày ra cái trò búp bê? Nói cho chính xác ra, chính cái thằng ngu đó có lỗi…

- Thôi đừng bực mình, Joey. Được rồi. – Hai con mắt Eugene nheo lại. – Chú đã kể hết mọi chuyện cho Bianca nghe phải không?

- Bọn em không giấu nhau chuyện gì.

- Tốt lắm, làm như thế là rất tốt. Thế nhưng cô ấy không được phép nói cho người khác nghe những gì mà chú đã kể.

- Dĩ nhiên là không.

- Con bé là một mối nguy hiểm cho chú và cho chúng ta.

- Vâng.

- Chú có sẵn sàng diệt trừ mối nguy hiểm đó không? Cứ thử nghĩ mà xem, nếu nó lộ ra là tất cả chúng ta sẽ chết, thậm chí cả anh.

Joey hoảng hốt mở to đôi mắt. – Không thể thế được! Trời đất ạ, không thể để chuyện đó xảy ra!

- Ngăn cản chuyện đó là tùy vào chú đó.

Joey nuốt khan. – Rõ rồi, - gã trai nói, - Em rõ cả rồi, Eugene.

Những suy nghĩ của gã trai lúc này về Bianca chẳng còn nét dịu dàng đầm ấm nào nữa. Joey Mendez quả thật đã hiểu ra rằng cô gái bây giờ chính là mối nguy hiểm mà Eugene vừa miêu tả. Đối với Joey, cô bây giờ là vật cản trên con đường đi lên. Khốn kiếp, hắn đang phải thực hiện một nhiệm vụ! Một nhiệm vụ thật sự, một nhiệm vụ mà một người đàn ông chỉ có thể mơ ước! Hắn sẽ là thằng ngu khốn kiếp, nếu hắn không làm tất cả để thỏa mãn những yêu cầu mà người ta bây giờ đặt ra với hắn.

༺༒༻

- Hãy cho tôi một cơ hội! – Bianca nài nỉ. Ánh sáng mềm mại phủ xuống những đường nét dịu dàng trên khuôn mặt cô gái. Thế nhưng những đường nét này không thể hiện đúng vẻ quyết tâm mà người con gái đang tìm cách chứng minh với chúng tôi.

Phil và tôi nhìn nhau. Hai chúng tôi đang ngồi nói chuyện với cô trong ngôi nhà của ba mẹ cô ở phố Ithaca. Như đã đoán trước, Phil chẳng gặp được Joe Rigueza cũng như tôi không gặp được Chas Adams. Tôi đã liên lạc và báo cho bạn tôi biết qua máy điện đàm. Chiếc xe Jaguar của tôi và xe công vụ của Phil bây giờ đậu cách nhau một khoảng cách xa trên đại lộ Baxter. Bianca và tôi đi bộ. Phil cũng thế. Anh vào nhà sau chúng tôi vài phút.

- Như thế nguy hiểm quá, - tôi nói.

Phil gật đầu đồng ý. – Chúng tôi không thể chịu trách nhiệm được cho chuyện này, cả sếp của chúng tôi không cũng không.

Chúng tôi đã báo cáo về cho John D.High. Mọi công việc chuẩn bị cho một cú ra quân lớn đang được thực hiện. Mr.High hiện có số điện thoại của ngôi nhà mà chúng tôi đang ngồi. Ông sẽ cho chúng tôi biết chừng nào lực lượng ra quân sẵn sàng.

Phil và tôi ngồi cùng Bianca trong căn phòng khách rất ấm cúng mà cho tới nay cô vẫn chia sẻ với Joey Mendez.

- Tôi đâu có đòi hỏi điều gì quá đáng. – Bianca cố gắng một lần nữa. – Bọn người trong nhà của Eugene đằng nào cũng đã tính đến khả năng tôi sẽ quay lại đó. Chuyện tôi muốn gặp Joey nói chuyện là việc hết sức bình thường.

- Chính vì vậy, - tôi đáp lời. – Nếu chúng tôi cho phép cô đi tới đó nghĩa là chúng tôi cố ý biến cô thành một con chim mồi. Chúng tôi không thể đảm bảo hoàn toàn cho sự an toàn của cô. Không một ai có thể làm điều đó trong một tình huống như thế này.

- Thế nếu tôi viết thư đảm bảo bằng giấy trắng mực đen cho các ông? Ý tôi muốn nói là tôi sẽ ký giấy, cam đoan là tôi ý thức rõ tình hình và chịu toàn bộ trách nhiệm về sự mạo hiểm đó? Rằng các ông đã giải thích cho tôi tất cả những hiểm họa có thể xảy ra? Rằng mặc dầu vậy, tôi vẫn quyết định làm theo ý mình. Theo đúng như trong luật pháp nói: “trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo và có ý thức, có khả năng quyết định về hành động của mình.”

- Trời đất ạ! – Phil rên lên. – Nếu có ai đó treo giải cho người ngoan cố thì chắc chắn cô sẽ là ứng cử viên nặng ký nhất.

Bianca thoáng nở một nụ cười rất khó nhận ra. Cô gái cảm giác cô đang trên đường thành công.

Tôi công nhận với Bianca điều đó. – Có một điều mà Phil và tôi cho tới nay chưa để ý tới. Chúng tôi không thể giữ cô ở lại đây. Chúng tôi không có lý do để ép buộc cô. Mà việc xin đưa cô vào một nhà tù bảo vệ lại đòi hỏi không ít thời gian. Nói một cách khác: việc có thể xảy ra, nếu chúng tôi có những công cụ cần thiết theo như luật pháp quy định.

- Jerry! – Phil sắc giọng cảnh cáo.

Tôi gật đầu, rồi nhún vai.

Bianca mỉm cười.

- Cô hiểu rất rõ chuyện này, - tôi nói thẳng. – Hành động của cô sẽ khiến cho đợt ra quân của chúng tôi vào ngôi nhà của Eugene bị ảnh hưởng trầm trọng, bởi chúng tôi luôn luôn phải tính đến khả năng cô sẽ xuất hiện.

- Đúng như thế đấy, ông Cotton. Tôi sẽ thuyết phục Joey ra đầu thú. Tôi hứa với các ông như vậy. Lúc đó sẽ không có chuyện máu chảy, không có chuyện đạn rơi.

- Cô đừng tưởng tượng việc đó quá dễ dàng, - tôi đáp. – Nhưng tôi không muốn chối bỏ rằng, thật ra theo nguyên tắc thì cô vẫn còn cơ hội. Tôi chỉ đồng ý với một điều kiện: Bao giờ cô đi đến ngôi nhà của Eugene, tôi sẽ là bóng đen của cô.

- Cậu điên rồi! – Phil buột miệng.

Tôi mỉm cười và nhìn anh. – Chừng nào còn chưa rõ tình hình Bianca, Eugene và đám tay chân của hắn còn chưa được nhìn thấy bóng một cảnh sát viên nào.

- Cả cậu cũng không!

Tôi gật đầu. Cả bạn tôi cũng đã hiểu ra. Giống như tôi, anh biết Bianca đang thật sự có cơ hội thành công. Câu hỏi chỉ là Bianca phải làm như thế nào để đưa được anh chàng Joey của cô ta ra khỏi hang sư tử. Còn vấn đề của tôi là bảo vệ cô gái trước đám sư tử trong cái hang đó. – Ta kết thúc câu chuyện đi, - tôi nói. – Kết thúc nhanh như có thể. Chừng nào Mr.High gọi điện tới là chúng ta sẽ lên đường.

Bianca nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn. Cô gái biết cô đang chất lên người mình tất cả những gì và cô cũng đã nói cho chúng tôi nghe điều đó. Cô biết chắc là Joey sẽ phải ngồi tù chung thân. Không một vị quan tòa nào trên đời này sẽ chấp nhận tình trạng say Crack là yếu tố giảm thiểu trách nhiệm cho Joey, rằng gã con trai lúc đó không đủ khả năng chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Ngược lại thì đúng hơn. Những ai hôm nay đụng đến thứ thuốc phiện đó đều phải biết nó sẽ biến anh ta trở thành một kẻ bất lương. Bianca tin rằng tình yêu của cô đủ mạnh để đợi chờ, cô tính đến khả năng Joey sẽ cư xử đúng đắn trong tù và sẽ được tha chừng 20 hoặc 25 năm sau. – Ông có một đơn mẫu ở đây không? – Cô gái hỏi. – Tôi muốn nói, để tôi có thể cam đoan rằng tôi tự chịu mọi trách nhiệm…?

Tôi lắc đầu. – Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.

- Tôi đã biết mà! – Phil rên rỉ và đảo tròng mắt lên trần nhà.

- Nhưng mà… ông muốn làm điều đó thế nào? – Bianca thì thào.

- Tôi lấy mạng tôi ra đảm bảo cho mạng sống của cô, - tôi đáp.

Cả Phil lẫn Bianca đều không có ấn tượng tôi nói quá lời. Bởi sự việc đối với tôi đã trở nên nghiêm trọng hơn bất cứ lúc nào.

༺༒༻

Những cây đèn đường vẫn còn cháy, tỏa những quầng sáng hình chuông xuống phố Ithaca. Rất nhiều ngôi nhà chỉ hiện ra thành những khối đen lù lù. Không một tia sáng lọt qua những lần cửa đóng kỹ. Người dân ở đây chui vào hang ổ riêng như những con nhím chui vào lớp vỏ xù lông, họ không muốn biết những gì đang xảy ra quanh mình. Họ xử sự như những vị khách trên một chiếc tàu thủy, hoảng hốt chui vào ca-bin trong lúc con tàu tròng trành giữa cơn cuồng nộ của biển cả. Họ ôm ảo giác rằng bốn bức tường của một căn phòng chật hẹp sẽ mang lại phần nào yên ổn.

Bianca nghe tiếng vọng của chính bước chân mình. Cô đi một đôi ủng cao gót kiểu Viễn Tây, hiện vẫn còn lác đác được sản xuất thủ công tại miền Texas. Bianca không nghe thấy tiếng bước chân của ai khác. Không một ai đi theo cô. Cả viên sĩ quan đặc nhiệm cũng biết làm cách nào để không ai nghe thấy anh và không ai nhìn thấy anh. Con phố Ithaca vắng không một bóng người. Bây giờ là thời điểm nghèo nàn sự kiện nhất ngày. Những người dân thường như trẻ em, cha mẹ và ông ban… đã rút lui về giữa những bức tường của họ. Mà những con bướm đêm thì chưa xuất hiện. Giờ này vẫn còn quá sớm. Hiện chúng còn ngồi chờ đợi trong các xó xỉnh, ngóc ngách như những con chuột cống. Giờ chúng vẫn còn rình mò chờ cho cuộc sống bình thường rút lui, để lại chiến trường cho chúng vung vãi đi khắp mọi nơi những hạt giống của căn bệnh dịch hạch thời mới.

Bianca rùng mình. Từ trước tới nay chưa bao giờ cô thấy lạnh trong chiếc áo khoác bằng lông rất dày của mình. Sự lạnh giá xuất phát từ bên trong, cô biết như vậy.

Con đường dẫn tới nhà Eugene không còn xa nữa. Chỉ còn bốn mươi số nhà. Cô gái bẻ cổ áo lên cao, đút thật sâu hai tay vào túi áo khoác và giảm tốc độ đi. Bao quanh ngôi nhà là một bãi cỏ rộng, vô vàn những cây đèn sáng lóa được cắm trong vườn soi rõ từng ngóc ngách. Tất cả các cửa sổ đều sáng đèn; không một cửa sổ nào đóng, chỉ có lớp rèm rất dày bên trong là được kéo lại. Tiếng âm nhạc vẳng ra, chen lẫn tiếng người.

Chần chừ, Bianca bước lại gần mái hiên nhỏ nhô ra trước cửa ra vào. Cô đi thẳng, không một lần xoay người lại. Jerry Cotton đã dặn đi dặn lại cô đừng làm điều đó. Rất có thể Eugene đã cho xây dựng một hệ thống quan sát bằng video. Bianca ý thức rõ, cô đang đơn độc, vô cùng đơn độc. Mặc dù ngôi nhà đối với cô hết sức quen thuộc. Thời bé cô đã đến đây biết bao nhiêu lần, khi ôn gbà Feinstein còn sống – một cặp vợ chồng già nua và phúc hậu. Đám trẻ con trong khu này rất thích mua đồ hoặc làm những việc linh tinh cho họ.

Bianca bấm lên nút chuông, gắng kiềm chế để bớt run rẩy. Ngôi nhà vốn của ông bà Feinstein đột nhiên không còn nét thân quen nào nữa. Nó gây ấn tượng đe dọa trong vẻ lạnh lùng. Khác hẳn với những ngôi nhà xung quanh, nó quyến rũ và hấp dẫn chỉ một loại người nhất định: những con chuột cống. Bianca thấy buồn nôn khi tưởng tượng ra Joey đang ngồi trong ngôi nhà này. Nhưng trí não cô thật sự không thể nghĩ ra một địa điểm thứ hai cho Joey. Thật tệ.

Cánh cửa mở ra.

Bianca giật mình kinh sợ. Cô nhận thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên và chắc là đang đỏ tía lên vì ngượng ngùng.

Người đàn ông đang đứng đối diện với cô trong khuôn sảnh nhỏ trước nhà chính là Eugene. Anh ta mỉm cười thân thiện. Cô đã nhìn thấy anh ta một vài lần khi đi ngang qua đây, vào lúc anh ta làm việc trong vườn. Ngoài ra, Joey cũng đã không ít lần miêu tả người đàn ông này với cô. Cứ theo những lời lẽ của Joey, người ta có thể thấy rất rõ Joey tôn thờ người đàn ông này như thế nào.

- Ồ, chào cô, chào cô LaRosa! Phải là cô không?

- Vâng, tôi đây ạ, - Bianca vất vả trả lời.

- Rất hay là cô đã tới đây. Nếu không tôi đã cho người đi gọi. Nhưng cả hai chúng tôi đều tin chắc như vậy… Joey và tôi. Ý tôi muốn nói, chúng tôi biết là đằng nào cô cũng sẽ tới. Gã đập hai bàn tay vào nhau, trông như thể đang thở ra nhẹ nhõm. – Cô thật không tưởng tượng được, Joey đánh giá cô cao đến mức độ nào.

Cô gái nhìn gã, ngạc nhiên.

Đằng sau Eugene, cách đó khoảng chừng ba mét, có một cánh cửa mở. Joey Mendez bước ra hành lang. Khuôn mặt anh ta tươi lên một chút khi nhìn thấy Bianca. Joey dang rộng hai cánh tay ra, bước nhanh về phía cô. Nét vui sướng bồng bột cháy lên trong con mắt anh ta. Eugene bước sang một bên để người con trai ôm cô gái vào lòng.

Bianca không cưỡng lại. Một nét ấm áp mà cô không chờ đợi dâng lên trong lòng. Tất cả những gì đã khiến cô cứng rắn bây giờ tan ra, mềm chảy. Đột ngột, cô gái tin chắc rằng mọi việc rồi sẽ thành tốt đẹp. Cô không tính là sẽ được chào đón ở địa điểm trốn tránh của Joey. Cô đã tin chắc người ta sẽ xua đuổi cô đi. Nhưng bây giờ thì mọi linh cảm u ám của cô tan biến.

- Joey! – Cô nức nở trên vai người yêu. – Tại sao anh không quay trở lại?

Joey vuốt tóc cô. – Anh đang sắp quay trở lại đây, - anh ta thì thào vào tai cô. – Chẳng bao lâu nữa đâu, chắc là anh sẽ đến đứng trước cửa nhà em, làm một tên biết lỗi và tìm đường hối cải. Nhưng bây giờ em đã đến đây trước anh. Trời đất, anh rất mừng.

- Cả hai vào đây đã nào! – Eugene gọi bằng giọng chăm lo của một người bạn lớn tuổi. – Trời đêm lạnh đấy, đừng có đứng mãi ở ngoài đó. – Hắn ta cười.

Bianca và Joey buông nhau ra và cùng bước sang một bên để Eugene đóng cửa. Thế rồi người đàn ông đứng vào giữa, dang hai cánh tay ôm lấy vai đôi nam nữ. – Cả hai người phải nói chuyện với nhau thật kỹ đấy. – Gã nói, nhìn vào mặt người con trai rồi nhìn vào mặt người con gái. – Cô có biết không, Bianca, tôi đã khuyên nhủ Joey rất nhiều. Chuyện đã xảy ra là một việc lầm lẫn khủng khiếp. Những gì chúng tôi tưởng là trò vui đã trở thành chuyện nghiêm trang đẫm máu. Đúng là một trò đùa đen, công nhận như vậy. Nhưng mà… - Gã đàn ông nhún vai rồi dừng chân – Tất cả chúng tôi đều sẵn sàng chịu phần trách nhiệm của mình, Bianca. Tất cả chúng tôi. Tôi đã khuyên nhủ Joey và tôi nghĩ, chúng tôi sẽ khuyên được chú ấy ra đầu thú cảnh sát. Cô chỉ còn phải thuyết phục Joey một chút xíu thôi.

- Thật thế không ạ? – Cô gái ngạc nhiên thì thào.

Joey ngượng ngùng chớp mắt. – Đúng thế… - Anh ta lẩm bẩm. – Nếu anh mất em… anh muốn nói, nếu anh không biết là liệu em sẽ chung thủy với anh không…

Cô gái cười vui sướng và giơ hai cánh tay siết chặt lấy cổ người yêu. – Sao mà anh có thể nghi ngờ em! Làm sao mà anh nghi ngờ được!

Eugene hắng giọng. – Những gì mà hai bạn cần bây giờ chắc là một căn phòng riêng. Các bạn phải nói chuyện cho đầy đủ, phải nói chuyện cho hết.

- Giống như ngày trước, - Joey khản giọng đáp. – Ta sẽ làm giống như ngày trước! Được không em?

Anh ta có thể đọc thấy câu trả lời trong ánh mắt Bianca.

༺༒༻

Chỗ trú ẩn của tôi là một căn lều nhỏ được làm bằng tôn sơn xanh, vốn dùng đựng công cụ làm vườn. Căn vườn và cả ngôi nhà này là tài sản của gia đình Carter – những người hàng xóm của ông bà Feinstein quá cố. Bianca đã nêu tên họ cho tôi biết và chúng tôi đã gọi điện nhờ trợ giúp. Gia đình Carter có một con chó béc-giê lớn. Hiện họ đang giữ nó trong nhà.

Cửa ra vào trước nhà của phía bên kia đã được đóng lại. Tôi thả ống nhòm xuống. Eugene khoác bộ mặt tử tế vui vẻ, nhưng điều đó chưa có nghĩa gì cả. Niềm vui gặp lại Bianca của Joey có vẻ thật, nhưng tôi đã cảnh báo Bianca trước. Một con nghiện Crack có khả năng làm một diễn viên giỏi nhất thế giới, một khi nó đã nhận lệnh và nhận đủ thuốc vào người.

Tôi phải tìm cách đến gần khuôn viên kia hơn. Mr. High đã báo tin, lực lượng ra quân đang sẵn sàng đợi lệnh. Bianca và tôi đã lên đường sau khi nhận được thông tin đó, còn Phil tiếp tục giữ quan hệ với tất cả các bạn đồng nghiệp qua máy điện đàm. Tôi chọn con đường đi qua tất cả những mảnh vườn sau nhà. Hàng rào ở đây hầu như không có, nếu có chăng nữa cũng chỉ cao tới ngang đầu gối. Một trong những thói quen an bình còn sót lại từ thuở êm đềm ngày trước, thời mà dân khu này chẳng một ai cần che chắn tài sản của mình. Ngày hôm nay, đã không ít người muốn xây một hàng rào cho thật cao thật chắc, tốt nhất là bằng dây thép gai.

Lần ra quân này, tôi sử dụng những công cụ khác được lấy ra từ chiếc xe Jaguar. Bây giờ tôi đi một đôi ủng buộc dây lên rất cao, quần Jean và một chiếc áo khoác dài kiểu Parka. Áo có rất nhiều túi. Tôi đút ống nhòm vào một trong những chiếc túi đó, rồi rút máy điện đàm ra. Tôi treo cái máy ẩn xuống dưới làn áo đang mở trên một nửa ngực, bấm máy rồi nói nhỏ vào Microphone. – Bravo gọi Alpha, Bravo gọi Alpha.

Cái máy lào xào khe khẽ rồi đáp trả. – Alpha nghe Bravo. Hết. – Đó là giọng Phil đang ngồi trên chiếc xe công vụ ở phía cuối con phố Ithaca.

- Spikes và Mendez đã đưa cô ấy vào nhà, - tôi báo cáo. – Rõ ràng là Eugene Spikes. Hết.

- Hiểu. Hết.

- Giữ vòng chặn như cũ. Mình đi lại gần hơn. Hết và kết thúc.

- Hiểu, kết thúc.

Tôi tắt máy, đút nó trở lại túi trong. Rồi tôi nhìn sang hướng ngôi nhà của Eugene. Hoàn toàn yên lặng.

Sau khi nghe Bianca miêu tả, tôi và Phil đã thông báo cho sếp biết về ổ Crack ở đây. Ngân hàng dữ liệu trung tâm của FBI có chứa thông tin về Eugene. John D.High đã đòi đưa toàn bộ hồ sơ đó qua đường truyền dữ liệu riêng từ Washington về New York, kể cả những hình ảnh video đã được số hóa và được in ra bằng máy in laser. Kể cả về tốc độ lẫn về chất lượng, không một tấm ảnh theo kỹ thuật vô tuyến xưa cũ có thể so sánh với những sản phẩm đời mới này. Với một lượng dữ liệu khổng lồ và những công nghệ tân tiến nhất, Ngân hàng dữ liệu trung tâm FBI phục vụ cho tất cả các chi nhánh FBI trên toàn liên bang và đang đóng góp đắc lực cho cuộc chiến chống tội phạm có tổ chức.

Eugene Spikes vốn người Philadelphia và cho tới cách đây mười năm, hắn đã nắm một vị trí không nhỏ trong thế giới tội phạm có tổ chức tại mảnh đất này. Từ ngày ở đó hắn đã là một tay bán thuốc phiện hạng cá mập. Các bạn đồng nghiệp FBI Philadelphia đã tóm được hắn. Vì nhiều tội phạm có liên quan đến thuốc phiện, gã đàn ông bị tuyên án mười năm tù. Hắn ngồi được bảy năm. Thế rồi người ta quyết định thả Eugene ra sớm vì gã đã tỏ ra ăn năn và tiến bộ trong nhà tù. Ngay lập tức, hắn chuyển về New York. Những thằng trai giật dây ngày trước của hắn chắc chắn đã cho Eugene một số tiền đủ lớn để bắt đầu “công việc” mới. Công việc xây một cái ổ Crack trong khu Elmhurst, vùng Queens.

Giờ thì hắn đã phạm phải một sai lầm, một sai lầm không thể sửa chữa.

Đó là việc giết viên cảnh sát đi tuần Rupert Nolan.

Núp vào những bụi cây trong vườn, tôi bò dần về hướng sau vườn.

Những gì tôi cần là một khuôn cửa ở ngôi nhà bên kia, một khuôn cửa sổ mà rèm bên trong không kéo kín hẳn. Phải chờ xem có gặp may hay không. Nếu không, tôi phải tìm cách lẻn vào trong ngôi nhà đó. Tôi đang chịu trách nhiệm cho tính mạng của Bianca và sẵn sàng chấp nhận sẽ bị cô ta thù hận vì tội kéo cô ta ra khỏi vòng tay của Joey khi cần thiết.

Khi đã nhìn thấy mặt sau ngôi nhà của Eugene, tôi dừng lại dưới một bóng cây hạt dẻ. Vừa đưa ống nhòm lên mắt, tôi đã phát hiện ngay ra một chuyển động.

Một cánh cửa phía sau nhà mở ra. Ánh sáng hắt ra ngoài, tạo thành một hình chữ nhật gay gắt trên những phiến bêtông.

Tôi đưa ống nhòm có tia hồng ngoại lên trước mắt. Hình dáng hai con người hiện ra thật khó phân biệt, bởi họ đang ôm chặt vào nhau.

Một tích tắc sau, tôi thấy rõ đó là Bianca và Joey.

Đôi thanh niên đang đi về hướng chiếc va-gông để đằng sau nhà. Độ sáng đang đủ, tôi có thể nhận rõ từng chi tiết. Đó là một chiếc Mercury Cougar biển số XIZ8139. Tôi báo tin này cho Phil và để máy điện đàm bật sẵn chờ tin. Bianca và Joey trèo lên xe, lái đi. Mãi tới phố Ithaca họ mới bật đèn pha lên. Hướng về phía Đông. Tôi báo tiếp cho Phil biết, rồi lui trở lại căn vườn, chờ tới khi Phil báo đã nhận được tin.

Les Bedell và Joe Brandenburg giờ đang bám theo chiếc Mercury Cougar. Joe và Les đi một chiếc xe công vụ màu xám. Theo sau họ là Hyram Wolfe và Fred Nagara, sẵn sàng thay cho đoạn cho xe trước.

Tôi xoay người đi, chạy xuyên qua khoảng chừng ba hoặc bốn mảng vườn rồi bước chân ra vỉa hè của phố Hampton, chạy song song với phố Ithaca. Đến bên chiếc Jaguar bên đại lộ Baxter, tôi ném mình vào trong xe và ngay lập tức con tuấn mã lao vọt về phía trước, đi ngang qua xe công vụ chứa Phil, đi ngang qua ngôi nhà của Eugene Spikes vẫn chìm trong yên lặng.

Các bạn đồng nghiệp hướng dẫn đường cho tôi qua máy điện đàm.

Joey Mendez đã đưa chiếc Mercury Cougar đến đại lộ Queens và đi về hướng xa lộ Wan Wych.

Khoảng 15 phút đồng hồ sau, tôi đuổi kịp đôi trai gái. Tóm lấy Microphone, tôi báo tin cho Phil biết. Không cần thiết phải ém mình trong hậu trường, giờ là lúc anh có thể ra tay và đập tan cái ổ Crack đó ra. Trên con xa lộ bốn làn đường hiện vẫn còn rất nhiều xe đi. Tôi hòa mình vào dòng xe, rút ngắn khoảng cách tùy theo tình huống. Thỉnh thoảng, trong ánh đèn của những chiếc xe đi ngược chiều, tôi nhìn thấy Joey Mendez vừa nói vừa vung tay. Chắc gã trai có rất nhiều điều để kể cho Bianca nghe. Và hắn cũng tiếp tục bám theo con đường xa lộ đi về hướng phi trường Kennedy.

Phi trường này không thể là mục đích của gã đàn ông đó.

༺༒༻

Dáng hình của họ khác biệt hẳn với những vị khách khác ở đây.

Đám người nghiện Crack chẳng bao giờ coi complê ra gì.

Nhưng các viên sĩ quan đặc nhiệm thì phải tuân thủ một số những điều lệnh nhất định về y phục. Zeerookah lại còn luôn phức tạp hóa những điều lệnh đó thêm một bước. Cái danh tiếng chàng sĩ quan đặc nhiệm ăn mặc bảnh chọe nhất FBI New York đã được trao cho anh từ nhiều năm nay, không một ai khác đủ khả năng tranh giành “ngôi báu”. Những chiếc cà-vạt 100% lụa tơ tằm của anh có một chất lượng không ai đạt tới. Ở một góc nào đó dọc đại lộ số 5 nhất định phải có một bà chủ cửa hàng có một mối quan hệ thân thiết với chỉ một mình anh. Zeerokah không thổ lộ địa chỉ của bà cho bất kỳ ai. Nhưng người đàn bà bí hiểm trong giới buôn bán những mặt hàng sang trọng của thành phố New York chắc chắn phải là thủ phạm trang phục cho anh bạn đồng nghiệp vốn gốc da đỏ của chúng tôi bằng kiểu cách trang nhã và hợp mode nhất.

Chàng sĩ quan đỏm dáng nhất thành đó đang cùng Phil Decker và Steve Dillaggio rảo bước về hướng ngôi nhà của Eugene. Từ ánh sáng đèn đường, họ bước vào thứ ánh sáng của những cây đèn vườn hình nấm. Từ vỉa hè có một con đường được lát bằng những hòn đá tảng tự nhiên, dẫn thẳng tới cửa vào nhà. Kẽ giữa những ngôi đá mọc đầy rêu.

Kế hoạch đã được định sẵn. Chỉ trong vòng mười giây đồng hồ, vòng đai của các bạn đồng nghiệp sẽ siết lại. Những chiếc xe công vụ đã đứng sẵn trong những con phố quanh đó. Phil mang lệnh khám nhà trong túi ngầm của áo khoác.

Ngay từ bước đầu, đội ra quân đã chủ định đạp cửa xông vào nhà, trực tiếp và nhanh chóng.

Theo đúng nghĩa của từ này.

Họ đã đi được ba mét trên con đường lát đá. Chỉ với hai động tác, họ đội mặt nạ chống khí độc lên người. Những bước chân tăng tốc. Chắc chắn trong tích tắc này, sự xuất hiện của họ đã được báo cáo vào trong qua một loạt các ống kính canh chừng, các con mắt hồng tử ngoại và các dàn kỹ thuật canh chừng khác.

Không được phép cho Eugene Spikes và đám tay chân của hắn có quá hai giây đồng hồ để phản ứng.

Phil là người đầu tiên lao vọt tới. Chỉ sau ba, bốn bước chân, anh đã đến bên cánh cửa vào nhà. Nhanh như chớp, anh khoác chùm thuốc nổ xuống bên dưới nắm đấm cửa rồi lùi sang trái.

Một lời đón chào gay gắt bứt cánh cửa ra khỏi ổ khóa, đập nó vào trong.

Ngay lập tức, Steve và Zeerokah ném bồi vào trong hai quả lựu đạn gây lóa mắt.

Cả hai người nhào tới khi những tiếng nổ âm vang và ánh sáng gay gắt tràn ngập con sảnh nhỏ. Phil đã xoay người bên góc nhà, rút ra khẩu Magnum. Tiếng môtô gầm lên chát chúa bên cạnh ngôi nhà; tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường ken két. Cả Steve và Zeerokah cũng đã rút ra những khẩu Smith&Wesson, sẵn sàng nhả đạn.

Phil là người đầu tiên lao vào quầng sáng chói gắt.

Thân hình anh bay là là qua ngưỡng cửa.

Một khẩu súng máy gầm lên. Loạt đạt chỉ vút trên người chàng sĩ quan đặc nhiệm. Anh lăn mình trên đất. Đây là những phát đạn không được ngắm kỹ. Không thể nào được ngắm, bởi gã con trai đang đưa tay trên cò súng chắc chắn hầu như đang bị lòa. Nhưng cũng chính vì thế mà những luồng đạn càng trở nên nguy hiểm hơn.

Thay vì đứng thẳng lên, anh ném người sang phải, đập mình vào một chiếc ghế sofa mềm. Anh biết rõ mình không thể chờ đợi trợ giúp từ Steve và Zeerokah. Họ không thể tiến thẳng vào luồng đạn lúc này.

Tiếng súng gầm vang như tiếng sấm mùa hạ giữa bốn bức tường.

Phil nhìn thấy gã đàn ông. Lớp kính màu trên mặt nạ che chắn cho mắt nó. Sĩ quan đặc nhiệm túm lấy chiếc ghế sofa, kéo nó nằm ngang và có được một chỗ trú ẩn. Thằng bắn súng Mpi đang đứng trong khuôn cửa mở toang, dẫn vào bên trong nhà. Nó giữ súng ngang hông. Một khẩu Thompson. Hai con mắt nó nheo lại thành hai vệt mỏng dính.

Chính là Eugene Spikes.

Những tia chớp lao ra từ đầu nòng súng. Nó hướng đầu súng lên rồi xuống, sang trái rồi sang phải. Những viên đạn đập thẳng vào lớp da rất dày của chiếc ghế sofa. Phil không thể chờ đợi cho tới khi thằng con trai này bắn hết ổ đạn. Không thể được. Anh chỉ chờ tới lúc cơn mưa đạn đổi hướng sang phía bên kia phòng, đập vào những mảng tường.

Chàng sĩ quan đặc nhiệm nhô lên, hé một chút qua mép trên của chỗ núp.

Không nhìn thấy, nhưng chắc Eugene Spikes đã linh cảm thấy chuyển động của đối phương. Với một tiếng thét giận dữ, nó giật khẩu súng lại.

Chính trong tích tắc đó, Phil đã hướng khẩu 357 vào đúng đường ngắm. Anh bấm cò. Khẩu súng ngắn nặng ký giật lên trong bàn tay anh, hòa giọng vào tiếng gầm của MPi.

Một loạt đạn cắm lên trần nhà.

Eugene Spikes đã bị viên đạn của Phil giật ngửa ra đằng sau, khẩu MPi câm họng, lăn ra khỏi tay nó.

Phil chạy về hướng thằng con trai. Anh thoáng nhìn thấy nhiều bóng người lướt qua dải hành lang dẫn ra phía sau nhà. Các bạn đồng nghiệp tràn tới từ mọi hướng. Họ đón tiếp cả những thằng con trai đang lẩn ra phía sau, tìm đường chạy trốn. Phil cúi xuống gần người Eugene. Thằng gangster đã ngất đi, máu chảy ra từ từ ở vết thương trên nửa lồng ngực trái. Vết thương chắc sẽ không cướp mạng nó.

Phil nhỏm người dậy, Steve và Zeerokah đã lao đến bên anh, gõ lên vai anh. Eugene sẽ phải chịu trách nhiệm trước tòa án và sẽ được đưa thẳng ra sau chấn song sắt. Lần này, chắc chắn nó sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng của tự do. Xúi giục giết người là tội nhẹ nhất trong danh sách mà người ta sẽ buộc lên đầu nó.

Tiếng sập còng tay lách cách vang lên phía ngoài nhà. Chàng cựu chiến binh Graham Brittle bây giờ có thể ra tay hành động và nhận dạng từng tên vũ công thần chết trên con phố Macnish.

༺༒༻

Joey đưa xe tới góc cắt với đại lộ Surf rồi chuyển về tốc độ đi bộ một quãng, cho tới khi hắn ta tìm thấy một chỗ đậu còn trống bên lề đường. Lịch sự, gã trai giúp Bianca xuống xe.

- Em nghĩ sao? – Gã nói. – Ta đi dạo một đoạn, được không? Sau đó…

- Không khí trong lành từ biển sẽ giúp bọn mình tỉnh táo hơn, - Bianca nhanh chóng trả lời. – Em thấy anh cũng cần phải suy nghĩ thật rõ ràng trước khi quyết định.

Joey cầm lấy bàn tay cô và đôi nam nữ bắt đầu đi dạo. Trên bờ đê rộng rãi này, họ không phải là những khách bộ hành duy nhất. Rất nhiều đôi nam nữ đang cùng nhau tận hưởng buổi tối mùa thu, với tiết trời còn chưa thấm cái rét gắt gao của mùa đông. Nhưng có cả những ông già bà cả cũng đang chậm rãi đi dạo dọc bờ đê, thỉnh thoảng lại dừng lại, nhìn ra biển Đại Tây Dương thẫm màu.

- Đây là những giờ cuối cùng trong tự do của anh, - Joey lẩm bẩm. – Anh muốn tận hưởng cho hết.

- Em rất hiểu, - Bianca trả lời và đi sát vào người yêu hơn. – Ít nhất thì giọng anh cũng không có vẻ cay đắng.

- Có lẽ vì anh đã thật sự tin vào những gì mà anh sắp phải làm. – Gã trai dừng lại, đầu hắn giật sang phải. – Kìa, nhìn kìa! Em nhìn kìa!

Bianca nhìn theo hướng ánh mắt hắn.

Một con rắn óng ánh đang vuốt những đường cong tuyệt đẹp của nó vào trời chiều.

- Cyclone. – Bianca chầm chậm nói. – Trông thật đẹp!

- Chẳng phải chỉ đẹp không đâu! – Joey kêu lên và bắt đầu bước đi. – Ta phải tận dụng cơ hội này! Đây là cơ hội cuối cùng của anh! – Gã trai kéo Bianca đi cùng và cô gái chỉ còn biết bước theo. Joey biết, Bianca trong buổi tối hôm nay sẽ không thể từ chối hắn được điều gì. Trên con đường từ phố Ithaca về khu Coney Island này, gã đã hứa với người yêu sẽ ra đầu thú. Một lời hứa chung cuộc. Và cô gái đã đồng ý cùng với hắn thực hiện một cuộc chia tay riêng tư ngay bây giờ.

Đôi trai gái đi thẳng về hướng khu trung tâm giải trí đang rực rỡ ánh đèn. Họ đã cùng nhau đến đây rất nhiều lần trong những thời gian rảnh rỗi, trong những tháng mùa hè trên bãi biển, thế rồi cả trong khu vui chơi rực rỡ ánh đèn và tiếng nhạc cứ tối tối lại tỏa ra một nét hấp dẫn riêng tư, lạ lẫm.

Cyclone – con tàu trên không cảm giác mạnh đã được người ta tôn thành biểu tượng của mảnh đất Coney Island. Một biểu tượng luôn làm đúng chức năng của nó, một biểu tượng luôn hấp dẫn con người và mang lại cho họ những cảm giác sợ hãi như băng giá chạy dọc sống lưng. Cyclone hấp dẫn đến hút hồn người, mặc dù nó đã già trên 60 tuổi.

Bianca thường hay nghĩ lại những lần cô la hét bám vào Joey và phi vun vút trên không.

Đôi nam nữ đi tới cửa ra vào có quầy casse với cái đĩa trả tiền đã nhận từng đồng cent và đô-la của hàng triệu người dân New York. Chuỗi va-gông tạo thành hình con rắn óng ánh mà họ nhìn thấy từ xa bây giờ đang dần dần từ trên cao tuột xuống đất. Mặt nhợt nhạt nhưng ánh lên nét vui vẻ, những người khách lục đục bước xuống. Đại đa số là thanh niên.

Đóng cửa.

Nhân viên bên quầy casse đặt tấm biển đó ra ngoài, đúng vào lúc Joey và Bianca bước đến bên cabin. Joey đã cầm sẵn tiền lẻ trong tay, gã trai búng cho những đồng xu xoay tít trên đĩa trả tiền.

- Tôi rất tiếc, thưa ông, - người đàn ông trong ngôi nhà nhỏ bằng kính nói. – Đóng cửa rồi.

- Làm ơn cho một trường hợp ngoại lệ đi, - Joey nài nỉ bằng giọng của một chú bé nhỏ tuổi. – Hai chúng tôi phải chia tay nhau. Chia tay cho rất nhiều năm trời. Đây là buổi tối cuối cùng của chúng tôi. Chúng tôi không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau.

- Hmm, - một nụ cười đầy vẻ cảm thông lướt qua khuôn mặt người thu ngân. – Nghĩa vụ quân sự hả?

- Đại khái thế, - Joey đáp lời, lòng thầm cảm ơn vì lối thoát mà người đàn ông dọn ra. – Ông thấy đấy, chúng tôi đâu có phải là những người cuối cùng còn muốn đi thêm một vòng nữa. Mở thêm vòng này là cũng được thêm chút tiền đấy.

Bianca thoáng nín thở khi cô nhìn thấy cặp nam nữ lúc đó đang bước vào cửa khu tàu trên không. Cô phải cố gắng hết sức để không biểu lộ một điều gì khả nghi. Trong một thoáng, cô băn khoăn tìm cách phát tín hiệu: mọi thứ đều ổn cả! Mọi thứ rồi sẽ tốt! Joey đã nhìn nhận ra vấn đề! Nhưng rồi cô nghĩ lại và tự nhủ, không cần phải vội vàng, chuyện này còn có thể chờ thêm chút nữa.

Nhân viên casse cầm lấy microphone và thông báo cho các bạn đồng nghiệp phụ trách phần kỹ thuật.

༺༒༻

Vất vả lắm tôi mới kéo được cô bé ra khỏi cái vòng xoáy của những cô học trò đang đi dạo. Cả đám con gái kia chắc chắn nghĩ tôi là kẻ xấu, đáng tuổi cha chúng, nhưng bây giờ đang bỏ ra một đống tiền to đùng để hấp dẫn các cô gái bé. Chỉ cô nàng nho nhỏ xinh đẹp là biết việc gì đang xảy ra. Tôi đã giải thích đầy đủ với cô và cô bé hào hứng tham gia vai kịch từ khi cô biết rằng nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể mời cô uống một ngụm nước ngọt.

Tay trong tay, chúng tôi đi về hướng casse. Ngay từ đoạn đường đi bộ phía bên ngoài, tôi đã thấy rõ quyết định đi dạo có đôi của mình là đúng đắn. Suốt buổi tối hôm nay tôi chưa thấy có ai đi một mình trong khu ở Coney Island.

- Nhanh lên nào! – Nhân viên bên casse thúc giục khi tôi đã trả tiền xong. – Đây là chuyến đi cuối cùng trong buổi tối hôm nay.

Shirley, cô học trò nhận lời đóng kịch với tôi, cất bước chạy. Vì Joey và Bianca đã trèo lên va-gông đầu nên Shirley hướng ngay về phía va-gông cuối. Cô bé đã đủ lớn để biết rằng không gian kín đào dành cho từng đôi nam nữ chính rất thích hợp với thời điểm này và khung cảnh này. Tôi chầm chậm đi theo chân cô bé, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, thắt đai an toàn cho cả hai.

Từ đầu dãy va-gông, Joey vẫy tay về phía chúng tôi. Một cử chỉ thân thiện của những người không quen biết. Sau một thoáng chần chừ, Bianca cũng giơ tay vẫy. Điểm chung giữa bốn con người này chỉ là buổi dạo chơi trên chuyến tàu cảm giác mạnh cuối cùng trong buổi tối hôm nay – Joey tin như vậy.

Gã trai chắc chắn không hề biết về lời hứa mà tôi đã thốt lên cùng người yêu gã. Nếu không, chắc chắn gã đã chẳng vô tư mà vẫy chào như thế.

Con rắn gồm bảy va-gông bắt đầu lăn bánh. Mô-tơ kêu lên một tiếng rợn tai bên dưới khi con đường chỉ sau một đoạn bằng rất ngắn đã ngay lập tức dốc ngược lên.

Shirley bám chặt vào cánh tay tôi, nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Dĩ nhiên rồi. Rồi đến một ngày xa xôi nọ, chắc chắn cô sẽ kể cho con cháu cô nghe rằng đã có lần cô đi chơi để thực thi công vụ quan trọng cùng một viên sĩ quan đặc nhiệm.

Đường ray bên dưới vừa rung lắc nhè nhẹ vừa kéo chúng tôi thẳng lên hướng trời cao.

༺༒༻

Bianca bám chặt cả hai tay vào người Joey. Cô biết, phía bên trên kia, đằng sau khoảng không màu đen sẽ là vực thẳm đầu tiên. Mà đó mới chỉ là đoạn mở đầu cho một loạt các cảm giác mạnh chạm sát sạt đến giới hạn của dây thần kinh.

- Bảo vệ em, Joey! – Cô gái thét lên rồi nhắm mắt lại.

- Cứ yên tâm đi, - gã con trai cười.

Con rắn gồm bảy toa xe bắt đầu lao thẳng xuống dưới.

Bianca thét lên một tiếng lảnh lót. Ở toa xe cuối cùng có một cô gái khác thét lên theo. Gió thổi ù ù ngang tai. Joey không có cảm giác gì. Sự gần gũi với cơ thể của Bianca không còn mang lại cho gã cảm giác say mê, đắm đuối như trước. Gã thấy cả người gã cứ trơ ra, điềm tĩnh lạnh lùng, bởi gã biết cô gái đang đóng kịch. Eugene đã giải thích cho gã hiểu: “Trên đời này chẳng một người đàn bà nào lại chờ một người đàn ông ngồi trong tù tới tận 20 năm trời. Đó thật sự chỉ là một ảo vọng. Người con gái này chỉ có một ý định duy nhất là góp phần phục vụ cho cái thứ mà người đời gọi là công lý. Một khi bọn chúng đã đưa anh ra sau cổng nhà tù với biết bao nhiêu tầng khóa, cô ta sẽ nhanh chóng bám lấy một thằng con trai khác mà thôi.”

Thung lũng bên dưới đón lấy họ và ngay lập tức bắt đầu một đoạn dốc lên.

Sau đó, tình hình trở thành thật sự nghiêm trọng.

Sau cú mở đầu xuống dưới thấp, con tàu sẽ lộn một nửa vòng trong không khí. Sau nửa vòng lộn là một cú cua gấp sang phải. Tiếp liền đó là một nửa vòng tròn nữa, để rồi ngoặt rất gấp sang trái.

Ít nhất là bốn cơ hội, Joey thầm nghĩ và trâng tráo mỉm cười. Nếu nhìn thấy hắn lúc này, chắc Bianca sẽ nghĩ là hắn đang vui vẻ.

Thêm một lần nữa, toàn bộ dàn máy chạy bằng bánh răng cưa lại đưa con rắn gồm bảy toa xe nghiến răng vọt lên trời. Thêm một lần nữa Bianca thét lên; và cô gái ở toa xe cuối cùng cũng thét lên.

Chiếc xe lộn lên đỉnh dốc, bước chuyển từ vận tốc bò chậm như sên sang cú rơi rùng rợn xuống dưới xảy ra như một đoạn phim quay chậm. Thế rồi, mọi sự kiện chồng chéo lên nhau.

Thoạt đầu, Bianca chẳng hiểu đôi tay xuất hiện ngay trên cơ thể cô đang làm gì. Cô gái cứ thét lên và thét lên trong cơn mê say giữa không trung, trong cú rơi thẳng xuống dưới và tiếng thét của cô không cao hơn được nữa, không lảnh lót hơn được nữa khi cô nhận ra đó là bàn tay Joey.

Anh ta đang tháo khóa an toàn của cô!

Nỗi sợ hãi chết chóc đâm thẳng vào người cô như một mũi kiếm băng giá.

Cô không biết mình đã làm điều đó bằng cách nào. Chắc chắn bản năng sống còn, nỗi khát khao tồn tại đã đẩy cô hành động. Bianca giật tay ra khỏi người gã đàn ông, tóm lấy cái dây bảo hiểm đang trôi qua trôi lại. Dồn những giọt sức cuối cùng, cô bám chặt vào nó.

Rồi cô nghe tiếng thét giận dữ của Joey.

Nỗi sợ hãi chết chóc trở thành cơn hoảng loạn. Cô vẫn còn hét lên, nhưng cô không ý thức được là mình đang hét.

Những toa xe lao vọt vào vòng xoáy tròn giữa không trung.

༺༒༻

Shirley hiểu tại sao tôi để cô ngồi một mình. Bởi tôi đã giải thích cho cô bé rõ Bianca đang gặp nguy hiểm trầm trọng đến mức độ nào. Mặc dầu vậy, cô học trò vẫn thét lên trong cơn kinh hãi, giữa chuyến đi một mình dựng tóc gáy. Tôi trao cô gái cho sợi dây bảo vệ, tháo khóa an toàn của mình ra rồi trèo về hướng va-gông đầu. Tiếng thét của Bianca đập vào tai tôi rõ ràng hơn cả tiếng thét của Shirley, mặc dù cô đang ở xa hơn cô học trò nhỏ nhắn rất nhiều.

Tôi nhìn thấy Joey đang tìm cách đánh vào tay Bianca. Chuyện ra đòn không phải dễ dàng trong cú đi giữa trời. Chắc chắn, cô gái đang bám rất chặt vì tuyệt vọng, vì sợ mất mạng. Nhưng dù sớm hay muộn, tới một lúc nào đó cô cũng sẽ kiệt sức.

Tôi trèo sang va-gông trước, chui nhanh người vào đó trước khi cả con rắn va-gông vọt lên trời với tốc độ rất nhanh. Tiếng bánh xe gầm rú, gió đập vào mặt tôi lạnh như băng và tất cả đều chỉ là những dấu hiệu cho biết, sắp tới là một đoạn đường lao xuống vực sâu. Tôi bám thật chặt vào va-gông. Trong một phần giây, tôi nhìn được cuộc chiến sống còn trong tuyệt vọng của Bianca diễn ra trong một mặt phẳng vuông góc trên đầu mình. Thế rồi đoàn xe rẽ sang ngang, vòng sang phải. Có thể coi là một lời an ủi ngắn, nhưng không kém phần nguy hiểm vì cái thế nghiêng nghiêng của những chiếc va-gông.

Tôi trèo tiếp, đạp vào mép trái toa xe bây giờ đang ở cao hơn cả. Vòng rẽ tương đối dài. Tôi trèo được qua ba toa xe, trước khi con đường lại lao thẳng xuống dưới. Bianca đang chiến đấu dũng cảm. Nỗi sợ hãi tiếp cho cô những sức lực vượt mức bình thường. Cô không còn hét được nữa. Chỉ những âm thanh khàn khàn vọng ra khỏi cổ. Joey cũng chiến đấu không kém phần cay cú. Gã không thể chú trọng vào những gì đang xảy ra bên ngoài toa xe. Một niềm an ủi yếu ớt cho tôi.

Tôi thoáng ngưng lại trong chiếc va-gông thứ ba. Đoạn lao thẳng xuống dưới đã nhanh chóng qua đi. Chừng nào đoàn xe lại bắt đầu lao lên cao, chuẩn bị cho một nửa vòng tròn, tôi sẽ nhảy lên. Tôi phải liều thôi, bởi đây là cơ hội quyết định. Bianca chắc không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa. Dù cô có cố đến bao nhiêu.

Tôi chỉ còn một vài phần giây để vượt qua chiếc va-gông thứ hai. Tôi tận dụng mọi mép xe, tận dụng mọi giây chằng để bám. Cứ như thể người ta đang bám dọc một bức tường thẳng đứng mà trèo lên. Và con tàu đang đi với tốc độ chóng mặt. Nó đang rất cần tốc độ để có thể lao vào nửa vòng tròn.

Tôi bám chặt vào thanh sắt đằng sau hai chiếc ghế ngồi của chiếc va-gông đầu tiên. Joey đang bám vào xe bằng tay trái. Tay phải của gã đấm về phía Bianca. Tôi nhìn thấy gã duỗi dài tay lấy đà. Lần này gã sẽ chặt xuống hai cánh tay cô, chấp nhận cả mối nguy hiểm có thể gãy xương tay khi đập vào vành đai thép bảo vệ. Đường ray bây giờ đang ở trên đầu chúng tôi. Tôi căng mọi cơ bắp, chuẩn bị cho lần ra tay cuối cùng, quyết định tất cả.

Tôi chỉ còn lại một tích tắc này, một phần mười giây này. Sau đó tôi sẽ phải buông tay ra, khỏi va-gông như một con côn trùng đần độn không có điểm bám.

Tôi đặt tất cả, luôn tính mạng mình, vào cú lao duy nhất mà tôi còn có thể thực hiện.

Vừa bay lên trên, cánh tay trái của tôi vừa đập vào bàn tay của Joey Mendez.

Gã trai gào lên. Ngọn đòn bất ngờ xuyên vào gã như một tia chớp.

Trong một tích tắc dài đến khủng khiếp, nhìn như thể gã sẽ bổ nhào về hướng tôi. Thế nhưng ngọn đòn của tôi đã đẩy gã ra khỏi thế cân bằng. Gã ngã người về phía trái va-gông, cánh tay còn trống chới với. Sức mạnh của bàn tay kia không đủ nữa; trọng lượng cơ thể gã quá lớn.

Tôi không nhìn thấy gì nữa, tập trung toàn lực vào việc kéo thân thể mình vào trong va-gông, lượn người đập ngửa đầu xuống chiếc ghế bên cạnh Bianca. Tiếng gầm rú của những chiếc bánh xe nuốt chửng mọi âm thanh khác. Tôi bám vào một góc va-gông nào đó và tôi nhìn thấy đôi ủng của Bianca trong ánh sáng mờ mờ bên cạnh mình.

Thế rồi, trong đoạn đường ngoặt sang bên trái, tôi cảm nhận rõ niềm an ủi lớn: Đôi ủng của Bianca vẫn còn đó. Tôi không dám ngỏng đầu dậy, lo lắng một cử chỉ sai lầm lúc này có thể đẩy cô ra ngoài. Mặc dầu vậy, lực li tâm bây giờ vẫn còn là một mối nguy hiểm chết người.

Có cảm giác như cả một vĩnh hằng nho nhỏ đã trôi qua. Cuối cùng, xe chúng tôi đi vào một đoạn đường dịu dàng nằm ngang. Tôi ngồi dậy. Bên cạnh tôi là Bianca. Với một tiếng thét mừng rỡ, cô gái ném mình vào vai tôi.

Cẩn thận, tôi đóng cả hai khóa dây bảo hiểm.

Nhìn xuống cuối đoàn xe, tôi thấy Shirley vẫn còn nguyên vẹn; cô gái vẫy tay về phía tôi. Thấp thoáng qua mái tóc đen của Bianca, tôi nhận ra cả Joey thật sâu bên bên dưới kia, giữa cái mạng lưới chằng chịt của đường ray. Gã trai đã ngã xuống nền bê tông. Thân thể gã nát bươm.

Tôi đưa Bianca và Shirley thật nhanh ra khỏi khu vực Cyclone.

Cái chết của một viên cảnh sát đã được báo thù mặc dù hoàn toàn không phải theo phương thức mà bộ máy pháp luật của chúng ta dự định.

Thế nhưng ít ra thì tôi cũng ngăn cản được con qủy thuốc phiện Crack cướp đi thêm một mạng người vô tội.

– Hết –