← Quay lại trang sách

Chương 2.

Đó là thời Donna mới học lớp mười. Thời của những cánh rừng phong, mùa thu bạt ngàn, cháy đỏ. Thời của những ngày Thứ Bảy, mùa thu, Donna dắt tôi đi giữa những cánh đồng lúa mì đã gặt xong. Cây xuân tràng ngơ ngác ở lại, được chúng tôi dùng làm nơi dừng chân cho những chiếc hôn rộp môi, những vòng ôm cập rập và, cũng là điểm định hướng trở về.

Những ngày Chúa Nhật, mùa thu, sau khóa lễ sáng, cùng Janna, Donna tới tìm tôi nơi khu cư xá dành cho sĩ quan độc thân, trong khuôn viên Fort Harrison. Donna bảo tôi đưa cho nàng mười đồng, để nàng trả công babysit cho Janna. Đó là một hình thức undertable (chữ của Donna) cho Janna vì nàng đã xin phép bố mẹ Donna cho Donna được ra khỏi nhà. Dạo đó, với mười đồng, Janna có thể lang thang cả ngày trong basement, tầng dưới cùng, bán đồ phụ nữ, khu thương mại thiết lập ngay trong căn cứ.

Mùa thu dưới những tàng phong rộng như những chiếc mái khổng lồ, Donna giải thích cho tôi hiểu về sự đổi mầu của chúng. Mùa thu, lời thú nhận chân thật, ngây thơ của Donna về những thử nghiệm lần thứ nhất với một người đàn ông. Donna bảo, nếu không gặp tôi, chưa biết bao giờ Donna mới hiểu thế nào là những nụ hôn; những bàn tay mang cảm giác nhột nhạt lạ lẫm đi trên da thịt. Những rung động thiêu đốt kỳ lạ ẩn, nấp đâu đó dai dẳng, lì lợm khó hiểu khắp thân thể nàng...

Mùa thu, khi những cây phong bắt đầu đổi mầu cũng là lúc gia đình Donna miễn cưỡng chấp nhận tôi, như chấp nhận một tai nạn đã rồi. Tôi nhớ, sau bữa cơm chiều, lúc đưa tôi ra ngồi nơi chiếc bàn nhựa kê nơi chiếc deck làm thêm ra phía sân sau, dưới tàng rộng của những cành cây du, ông Jack Kearny hỏi tôi có biết tôi là người đàn đầu tiên mà Donna quen biết? Tôi nói có. Donna có kể. Đó cũng là điều làm tôi áy náy. Tôi cho ông biết, tôi còn biết nhiều chuyện nữa. Chẳng hạn, tôi biết ông từng là cựu sĩ quan không quân. Ông có bằng cao học về môn chính trị học; giảng viên khóa học trung cấp về báo chí. Tôi nói, tôi còn biết Barbara, vợ ông, làm phụ tá Quản Thủ Thư Viện trong căn cứ này; và thêm:

"Tôi cũng biết, người bạn thân nhất của gia đình ông là Father Smith. Tôi mong, có dịp được gặp ông ta."

Nghe tôi kể, ông Kearny có vẻ hài lòng. Có thể đó là những điều ông cũng muốn tôi biết về cuộc đời của ông (tối thiểu, nó cũng tốt hơn những điều khác?)

"Chúng tôi chỉ muốn nói cho Lang biết, chúng tôi sẵn sàng làm bất cứ một điều gì trong khả năng của chúng tôi, khi Lang cần. Chỉ yêu cầu Lang nhớ là chúng tôi tin cậy nơi Lang và, nhắc nhở Lang rằng, Donna nó mới mười lăm tuổi. Nó còn quá nhỏ để có thể tự lo liệu hay mang vác những chuyện bất trắc, to lớn xẩy đến..."

Qua những lui, tới này, tôi biết thêm Donna có một người anh, nhỏ hơn tôi vài tuổi, tên Tom. Xong trung học, Tom tình nguyện đi lính Thủy Quân Lục Chiến, đang đóng ở Đà Nẵng. Không dưới một lần, Barbara cho tôi biết, mỗi khi thấy tôi, bà lại nhớ Tom. Bà bảo, Tom cũng nhỏ bé, cũng yếu đuối/ rụt rè/ hay mắc cở như tôi. Bà bảo:

"Tôi không thể hiểu nổi một thanh niên rụt rè, hay xấu hổ lại có thể sống được giữa một tập thể mà, như tôi biết, chỉ có kỷ luật cùng những khuôn mặt lúc nào cũng giận dữ một cách... vô cớ."

Bà hỏi, phải đó là phản ứng tự nhiên của những người như Tom, như tôi, khi muốn cho thấy điều ngược lại? Tôi đáp, tôi không biết. Có thể tôi cũng trong trường hợp đó? Tôi nói, "thật may mắn cho Tom, có được người mẹ, như bà."