← Quay lại trang sách

Chương 3.

Tôi bị giựt ra khỏi giấc ngủ, không biết vì tiếng chuông điện thoại hay vì tiếng gió hú qua những cửa thông hơi của căn hầm basement này. Ngọn đèn vẫn mở trên bàn viết. Quanh tôi, ngoài tiếng hú đứt đoạn đâu đó của gió, là khối yên lặng nặng, cứng. Tôi nghe được tiếng nước róc rách nơi chiếc hồ cá kê ngoài phòng khách. Tiếng nói chuyện rì rầm từ nhà trên vọng xuống. Tôi bắt được tiếng cười hồn nhiên của Dzĩnh. Giọng nói nhanh, mạnh mẽ, chữ nọ hấp tấp xô, xấp ngã chữ kia của Hà. Nhiệt tình nơi Hà đầy ắp tới độ lúc nào cũng chỉ chực chờ đổ, trào ra, tuôn chạy. Nhìn đồng hồ, tôi biết tôi chỉ có đủ thì giờ đi bộ tới góc Broadway và đường số 11. Tôi không thể hình dung D., sau bao năm không gặp, nhưng chắc chắn sẽ nhận ra D., khi giáp mặt.

Những ngày nắng, gió ở Houston, những chiều mưa bất ngờ ở New Orleans, những đêm dạo chơi với nhau dọc theo bờ sông của khu French Square, những trưa thả bộ trong khu chợ lộ thiên ở quê hương nhạc Jazz kia, dù sao cũng là phần đời có nhiều mầu nóng và nhiều mùi hương gắt, chói nhất, tôi nghĩ, trong lúc thay quần áo.

Ký ức chúng tôi ngộp sâu trong những ngày úng thủy ở căn nhà của Khánh và Phúc "Nẫu". Căn nhà có con đường dẫn xuống con lạch, chiếc cầu gỗ nhô trên một bè rau muống còi cọc. Những ngày mưa, Khánh, Phúc vẫn phải ra tiệm. Anh giao ngôi nhà cho tôi. Ở ngôi nhà này, chính tại ngôi nhà đó, trên chuyến bay trở về Los Angeles, D. bảo, có thể D. có con. D. nói, linh cảm người đàn bà rất ít lầm lẫn.

"Tuy nhiên, anh đừng lo. D. sẽ tự lo liệu lấy một mình."

Tôi nói, không. Tôi không hề lo lắng. Không gì cả. Hơn nữa, đó cũng là mơ ước của chúng ta kia mà... Mơ ước của chúng ta? Một lời nói (dối?) Một cách trấn an D., và, trước nhất, trấn an chính tôi? Mơ ước của chúng ta? Tôi không biết D. tin được bao nhiêu phần trăm nơi sự quả quyết hàm hỗn này. Có thể, chẳng phần trăm nào. Nhưng tôi nhớ, in là, tôi đã gửi khá nhiều chân thật trong câu nói đó. Vậy mà, tôi bẵng quên. Tôi quên bẵng, như thể chưa hề, trong đời, một lần, đã nói với D., (và ai nữa?) điều tương tự.

Theo lời Hồ Điền, bây giờ, ngôi nhà của Khánh và Phúc "Nẫu" đã thuộc về kẻ khác. Khánh về Orlando. Phúc Nẫu chết bí mật trong giấc ngủ đầu ngày... Thời gian đã xóa sạch mọi vết tích. Xóa sạch, luôn cả con người!