Chương 5.
Mùa thu. Indianapolis, 1969, khi những rừng phong bắt đầu cho cảnh vật cái màu vàng ong mật, như suối reo lưng chừng trời. Khi những người trại chủ kỷ niệm năm mươi năm thành lập hội Nông Nghiệp miền Indiana. Mùa thu, Indianapolis, buổi chiều, sương mù tung chiếc lưới bát ngát mầu tro, khói, đánh một mẻ lưới bất ngờ hốt hết đám nhân loại loi nhoi, lúc nhúc như những con sâu nhơ bẩn, lút chút trên mặt đất.
Mùa thu, Indianapolis, khi cuộc hòa nhạc cho quan khách và, gia đình hội viên tham dự ngày hội, do Ban Nhạc của Khu Học Chánh Indianapolis phụ trách, chấm dứt. Các sĩ quan ngoại quốc rời khán đài, được mời lên xe, chuẩn bị về lại trường. Khi Donna ôm chiếc violin cùng bạn chạy như bay lại chiếc bus đậu ngoài vòng rào vải đỏ. Thiếu tá C., xuống xe, đến trước mặt Donna, tự giới thiệu, hỏi có phải Donna kiếm ông? Donna lắc đầu. Chúng tôi tìm thấy nhau sau lớp kính xe đã bị tráng một lớp nước mỏng và, sương mù, từ dưới thấp ăn lên, đã ăn mất một phần chân Donna.
Mùa thu, Indianapolis, khi Donna ôm ghì chiếc đàn vào ngực, kiễng đôi chân non như muốn nhón cao khỏi lớp sương mù, xoa xoa những ngón tay ửng hồng lên mặt cửa kính. Cạnh tranh với tiếng xe nổ, tranh chấp với tiếng gió hú trên những cánh đồng chỉ còn nguyên gốc rạ mới, Donna gào lớn where’re you come from?... Gió tàn nhẫn giựt, ném tiếng nói của Donna, về đuôi xe. Tuồng những ngón tay muối sương, giá của Donna đã và vẫn còn tiếp tục xoa trên mặt tôi. Tôi tê liệt. Không biết ai đó, một người nào, ngồi cùng hàng ghế (sau lưng, trước mặt, bên phải, dưới đất) nhắc nhở, open the door! Open the door! Mở cửa ra. Mở cửa ra...!
Tôi mê sảng xô cánh cửa kính xe về một phía. Tôi la hoảng trong khoảng không gian đẫm sương mù. Tôi hét lớn như một phản ứng tự nhiên, mỗi khi bị bạn thầy trong lớp hỏi, I come from Vietnam. I come from Vietnam. From Vietnam... Tiếng nói (hay tiếng hét) của tôi cũng bị gió tàn nhẫn giựt, ném đi rất xa. Có thể nó chạm tới những gốc rạ, cọng rác người ta dẫm, đạp đâu đó trong những thửa ruộng phía xa.
Mùa thu, Indianapolis. Rừng phong đã đánh mất những dòng suối ong mật trong lớp sương mù dầy đặc. Chúng chỉ còn giữ lại được tiếng reo thì thào, mỗi lúc một thêm thần bí hơn giữa bao tiếng động tạp. Đó là lúc chúng tôi tìm thấy nhau. Chúng tôi đã nhận ra, trong một chớp nhoáng kỳ diệu nào đó của thượng đế nấp ẩn sâu kín trong góc trái ngực tôi. Tôi hiểu tôi đã thuộc về Donna và ngược lại; dù tôi không thể trả lời câu hỏi của Donna, what’s your name. Your name...
Mùa thu, Indianapolis. Buổi chiều sương mù nuốt chửng tất cả những gì nằm trong tấm lưới bạo tàn của nó. Gió thúc bách. Tiếng động cơ thúc bách. Chiếc bus dợm chuyển bánh. What’s your name? Your name? Your name. Những hồi còi thúc bách. Xe chuyển bánh. Donna chuyển động. Tôi cũng chuyển động (trong chiếc lồng sắt). Đu người vào thành xe, Donna ném (hay gió, hay sương mù ném?) vào lòng tôi miếng giấy. Name. Name. Phone. Phone. Phone... Tôi hiểu. Tôi hiểu. Tôi hiểu. Tôi hiểu xe lăn bánh. Tôi hiểu tôi đã quay người nhìn lại. Sau lưng tôi, những đợt khói trắng/ dầy/ cục mịch/ nặng hơn (?) cuộn, cuộn ném đi từ phía đuôi chiếc bus.
Tôi hiểu, tôi thấy rõ buổi chiều đã bỏ lại Donna, với cây đàn violin, với sương mù đã ăn ngang tới lưng, đám bạn đã tản mát. Donna ngơ ngác nhìn theo. Cái ngơ ngác của con bê con, mất mẹ. Tôi hiểu, tôi sẽ không thể quên những dòng nước chảy ngoằn ngoèo trên kính xe. Những dòng nước bị gió tẽ, chia thành nhiều chân, như được dẫn dụ bởi những ngón tay vô hình, nhỏ xíu. Những dòng nước ngoằn ngoèo, nhòe nhoẹt còn đó, mãi còn đó, dù những ngón tay Donna xoa lên, đã biến mất. Tôi hiểu, tôi sẽ không thể quên những lọn tóc vàng-lá phong, bị sương dính bệt trên vầng trán indiana, che lấp một phần đôi mắt xanh, to, mở lớn bao nỗi niềm phấn, kích.
Tôi hiểu, Hội Mùa Thu đã bế mạc. Ngày mai, sân khấu, khán đài sẽ được dẹp bỏ. Sẽ chẳng có một ban nhạc nào tới chơi trên khoảng đất trống kia. Sẽ chẳng có trại chủ, quan khách, diễn văn, dân chúng, hồi pháo tay nào khua rộn buổi chiều, sương mù, rừng cây, gốc rạ. Nhưng, tôi cũng hiểu, trong tôi, sẽ có Hội Mùa Thu khác, bắt đầu. Một hội thu chỉ có tôi, Donna, lá phong và tiếng gió, hú trên những dòng suối khô, vàng reo, thần bí.