← Quay lại trang sách

Chương 4.

Đường phố Chicago buổi sáng bị phỏng, rộp lên bởi hơi lạnh do những cơn lốc ác độc phả tơi. Tiếng gió rú, rít giận dữ dường không chỉ ném xuống tự trời cao mà, chúng còn được phóng ra từ những con hẻm làm thành bởi những vách tường xù xì, chia cách những ngôi nhà như những ngôi mộ cổ, nổi cộm giữa nền trời cạn, kiệt máu huyết. Những gốc phong già, những thân cây du và luôn cả những chiếc xe liều lĩnh xông ra đường phố, tuồng đã cố gắng hết sức dán mình xuống đất mà, bất trắc vẫn chưa chịu buông tha. Tôi tự nhũ, đừng ngạc nhiên, nếu thình lình thấy mình bị nhấc bổng lên cao và bị thả bay như chiếc lá. Bây giờ tôi hiểu, thực sự hiểu lời cảnh cáo của Tú, đêm qua khi anh nói với Long và Nhơn, ăn thua gì tuyết ở Minnesota. Ăn thua gì những tảng băng. Người ta có thể đi xe, cấm trại trên mặt vạn hồ kia mà...

Đường phố Chicago mặc khoác lớp da xám ngoét của người bệnh kiệt máu và, những trận gió buốt thổi qua những cành cây trơ xương như những ống nylon truyền nước biển ngang dọc cùng khắp thân thể một người bệnh chờ chết. Bầu trời thấp tưởng có thể xụp xuống bất cứ lúc nào. Những mái nhà tro trộn trấu cũng co quắp như những chiếc xe và những người bộ hành lùn, rúm lại mỗi khi có chill wind. Tôi đến ngã tư, vừa lúc chiếc xe của D., cũng trờ tới. D. thắng gấp. Và vẫy. Vẫy. Những móng tay sơn đỏ như những đuôi cờ làm bằng vải nhựa vẫy, vãy trong niềm hân hoan muộn màng, lạc điệu.

Trái với suy nghĩ của tôi, D. trẻ, nuột tựa phần bên trong của một thân chuối mà người ta vừa tước đi bẹ lá. Trong tôi thoáng chút thất vọng, hờn ghen; và, cùng lúc ít nhiều ham muốn tước đoạt lại. Tuồng nếu thấy D. xơ xác, tiều tụy, chắc tôi sẽ thương hơn, hài lòng hơn, và biết đâu chừng, chẳng vì thế mà tôi sẽ quên đi những thất vọng vô lối? Tôi a tới cùng lúc D. mở cửa xe. Bước xuống.

Chúng tôi ôm nhau, tủi mừng, như những ngày cuộc tình mới chớm. Những ngày D. trốn nhà, những giờ D. trốn học, tìm tôi nơi chỗ làm. Những ngày gió, rất thấp và mây, cũng rất thấp. Những ngày thân thể đứa này là ham muốn thiêu đốt trong khao khát của đứa kia, những ngày, rất xưa. Kịp khi nhận biết mùi da thịt từ D., không giống mùi da thịt ngày nào thì, D., đã buông tôi ra. D. hối hả bảo tôi lên xe.

"Thôi anh. Để lát nữa. Kẻo chúng ta biến thành hai thằng người tuyết mất anh ạ."

Thôi anh! Thôi anh! Thôi anh!... Ký ức tôi lung linh những chùm hoa chuông, lắc, reo điệu nhạc quen thuộc, cũ. Thôi anh! Thôi anh! Thôi anh!... Chuyện gì kìa? Cánh cửa nào (phải rồi cánh cửa nào,) vừa bật mở trong tôi? Hồi chuông. Cánh cửa. Con đường. Nắng và gió. Mưa bóng mây. Ký ức và, sự phản bội. Tôi vẫn chưa ra khỏi ảnh hưởng của mùi hơi D. Mùi khát thèm lạ lẫm lay lất choáng váng. Cảm giác thân thể D. đẫy đà, vòng tay ôm của tôi khó khăn hơn. Cảm giác sức nặng của thân thể D., có phần gia tăng. Cảm giác nơi D., mức độ cuồng nhiệt cũng đổi khác. Nó âm, âm nung, nấu. Nó đầm, đầm sôi, réo. Nó tiến đánh. Nó xô tôi ngã dấp dúi.

Cảm giác hay tưởng tượng? Tưởng tượng hay ảo tưởng? Không biết. Chưa kịp đóng cửa xe, (không biết khởi đi từ đứa nào, có thể cả hai), tôi chỉ còn thấy tôi lềnh, bềnh trôi trên lưng những đợt chill wind. Con gió cắt sâu, chạm tới, rồi cạo buốt những ống xương cùng khắp thân thể tôi, đã ném vùi tôi xuống một vực sâu không đáy.

Tôi thấy, gió thả tôi rơi trong một khoảng chân không. Tôi thấy, gió nhồi xóc tôi trên những lượng sóng đẩy, xô gấp, gấp. Tôi thấy, gió gọi tên tôi. Gió, vẽ lại trong khoảng khắc mơ hồ cảnh tượng một quãng đời tôi, đã khuất.

Tôi thấy, gió gọi tên D. Gió lập lại tiếng thì thào, lời kêu cứu hạnh phúc tuyệt vọng của D., những buổi trưa trong ngôi khách sạn, trên trục lộ Pacific Coast Highway. Con đường chạy xuyên, xâu chuỗi ba bốn thành phố. Tôi thấy, gió bỗng trở thành những hồi còi xe lúc đầu còn rụt rè, sau trở nên mạnh bạo rồi, giận dữ. D., đẩy tôi ra, (cũng hốt hoảng như lúc ôm tôi.)

"Thôi chết, D. phải di chuyển xe. Em phải đi cho xe khác có đường chạy."

Tôi ngả lưng vào thành ghế. Gió hú qua những khe hở. Thành phố hú qua những khe hở. Chicago hú qua những khe hở. Chiếc xe rùng mình. Tôi cũng rùng mình tìm thế, mang theo tôi; mang theo nó, thân thể một người bệnh kiệt máu, truy hoan.