Chương 2
dịch giả: văn hòa
Chương 2
ột buổi chiều xuân, đang khi ông William đứng trước tấm gương soi thắt cà vạt, ông tự nhủ với một chút chua chát trong lòng: Ở trên đời này xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, trong gia đình ta cũng thế thôi.
Ông cảm thấy nỗi ân hận giống ngày xưa lúc còn trai trẻ, đã âm thầm vận dụng một cuộc đời đối đầu với cha ông, tìm mọi cách để cha ông cho phép về ở luôn tại Manchester, thay vì chờ đến mùa hè về đó nghỉ mát. Nhờ vậy ngày nào William cũng thấy được Elinor. Từ mấy năm gần đó, William đã học dương cầm, và chơi khá lão luyện để hòa âm khi Elinor hát, trừ khi cô chọn bản nhạc Opera của Đức, một bài khó chơi, mà hơn nữa anh đoán là không hợp với tiếng của cô. Đằng khác, cô cũng có tiến bộ, nên anh thích thú đánh đàn khi cô hát. Sau khi thành vợ chồng và có con, họ đình chỉ tất cả việc đàn hát đó, song khi lũ con rời khỏi gia đình, thì họ đàn hát vui vẻ cùng nhau. Ông khoái chí thấy lại nhũng ngón tay mềm mại của bà, từ lúc xuân thời đến nay giọng bà chỉ hạ mất một âm giai thôi. Ông còn nhớ bà trước khi thành hôn, ông bị làm độc một cách khác lạ ở bàn tay. Độc làm ở bên trong, dưới da, bên ngoài chẳng có dấu vết gì cả. Sự đau đớn xót xa chỉ trong vài ngày lan tràn khắp châu thân. Và càng rủi ro hơn nữa, vì vào đứng lúc bà Elinor phải tham gia một cuộc hòa nhạc thường niên, biến cố quan trọng trong mùa hè. Chẳng những William phải bỏ cuộc, vì cơn đau nhức nhối, mà còn lâm cái nhục bị thay thế bởi một người lớn hơn mình đến năm tuổi, ngay trên khán đài của thị trấn. Đó cũng là đối tượng của sự ghen tuông sâu đậm tồn tại lâu dài sau khi ông đã cưới bà Elinor. Tại sao hôm nay đứng đối diện với chính mình, ông lại không tự thú lòng ganh tị với Lorenzo Marquis đến nay vẫn còn. Ông Marquis luôn luôn trải qua mùa hè ở Manchester, và mỗi năm ông William phải nghe cái ông triệu phú này khoe khoang về những thành đạt của ông ta. Ông ta đã tỏ thái độ khiêu khích vào lần cuối cùng khi đến ăn trưa tại nhà ông với người vợ thứ ba của ông ta. Ông ta nói:
- Nhưng sao thế này... Tôi gặp lại tòa nhà đúng y như tôi đã nhìn thấy vào hồi ấy...
Bà Elinor đáp lại với giọng châm chọc:
- Thì vì vậy mà chúng tôi ưa thích.
Ý nghĩ này này có thể qua đi, biến dạng, nếu ông ta không thêm:
- Bà đã làm cho tôi vừa lòng. Chính bà cũng thế, bà không thay đổi. William phải được sống thoải mái.
Rồi với cái nhìn ngưỡng mộ và khá tầm thường, ông ta hướng về cô gái tóc vàng, người vợ mới cưới của ông ta, nói thêm:
- Phần anh, anh làm cho nó hao mòn mau hơn, phải không, Toutles?
Toutles mỉm cười thỏa mãn. Cô ta có một sắc đẹp buông thả, không hề cần đến sự diễn xuất.
Ngày xưa, vào cái buổi đầu hè xa xôi mà nay William còn nhớ, ông đã phẫn nộ vì vết thương nơi tay, lại do nguyên nhân uẩn khúc đã làm ông mất vui như ông mơ ước. Có lẽ ông đã hiểu rõ hơn một sự xui xẻo, một nỗi đau đến từ một sự thất bại, từ một vết thương, một sự vụng về trong khi sử dụng con dao hay một dụng cụ nào đó.
Trong tháng Tư này, nhiều năm sau, ông lại hình dung một sự sảng khoái vô cùng khi được sóng bước với Elinor tại Atlantic City nghỉ lễ Phục Sinh. Nơi đó có ánh nắng mặt trời đang chiếu sáng xuống vùng duyên hải, trong khi ở Vermont này bầu trời luôn luôn u ám đề xuống cảnh vật, làm thần kinh ông căng thẳng, ông ước mơ được nhìn bầu trời vui tươi sáng sủa, những áng mây bạc, màu nước biển xanh ngắt còn lạnh giá, và trên bãi biển, những khách nhàn du mặc y phục mùa xuân, màu sắc sặc sỡ.
Ông cần thay đổi không khí sau nhiều tuần lễ khó nhọc của mùa đông mà ông không trở về nhà được, những thói xấu của đô thị mỗi ngày một lan tràn, buộc ông tìm hiểu nhũng ngóc ngách hang cùng của xã hội, nơi đời sống xem ra ghê tởm trong chính cái phồn vinh, sự tăng trưởng, cái sinh động của nó, làm cho đời sống lành mạnh của những người vô tội phải hao mòn, giống như bệnh ung thư đang gặm nhấm. Đang khi ông đi lần đến chỗ chán nản từ sâu thẳm của tâm tư, thì một vài sự việc cùng loại, lại xảy đến xa cách chốn thị thành, trong góc nhỏ quê hương mà ông thích ngắm nhìn, lại có một sự tinh sạch họa hiếm, một sự vô tội họa hiếm, trong vùng quê ưu đãi của xứ Vermont, và ngay cả ở trung tâm nơi thánh thiện mà ông đã chia sẻ với bà Elinor, tại chính nhà ông.
Buồn cười thay chính con chó mực là nguyên nhân của cuộc xáo trộn này, con vật hì hợm mà Jessica mang về ngày áp lễ Giáng Sinh. Ông William hết lo nghĩ về điều đó và những ngày nghỉ đã qua đi một cách tuyệt diệu. Đã có tuyết sa, và lần đầu tiên ông William cảm thấy vui mừng được làm ông nội. Cho đến lúc đó, ông có cảm giác thẹn thùng, chán nản, xem thấy thế hệ thứ ba nhỏm dậy quanh mình, ông không còn trẻ trung nữa. Ông đã lập gia đình sớm, và Winston cũng thế. Madge tò ra vui thích vì có con sớm, theo cách các bạn trẻ đời mới mà không biết xấu hổ. Khi ông kết bạn với Elinor, Winston sớm được sinh ra, cách hôn lễ chưa đầy mười hai tháng, đã là nguyên nhân khó chịu cho cả gia đình. Winston và Madge, trái lại, xem ra hãnh diện vì cưới nhau rất sớm, lại sinh con còn sớm hơn, chỉ chưa đầy một năm. Trong dịp Noel, Madge đã thông báo một cách vô ích là cô ta lại mang thai, và cứ thế mỗi khi một đứa trẻ sắp ra đời.
- Phải, phải - Cô ta reo lên, gương mặt tròn trĩnh, da dẻ hồng hào và trắng trẻo, dào dạt vui tươi - Thật là tuyệt! Tháng Bảy ngày Mười Hai...
Cũng chính cô ta quyết đoán ngày giờ, hiểu ngầm những thiết kế chuẩn xác, khêu gợi những người phóng túng, dự đoán cả đêm ấy, (hay ngày ấy) vì ông William nghi ngờ, căn cứ trên những sự kiện nào đó xảy đến ở nhà ông, cho thấy rằng Winston đâu có đường hoàng chờ cho đêm đến, anh ta chỉ làm theo ngẫu hứng mà thôi...
Ông William quay mình khỏi tấm gương soi trước mắt. Dù sao ông cũng thừa nhận lũ trẻ trên tuyết ngày lễ Giáng Sinh là thật lộng lẫy: thằng bé trai áo choàng đỏ mang ghệt, và em gái nó tí xíu, bước đi còn vấp ngã trong bộ đồ xanh đậm, áo choàng bằng da thú màu trắng mà bé lấy làm hãnh diện, cặp mắt xanh lơ như những mảnh trời trống trải, khi nó đứng trên những đụn tuyết, nó nổi hẳn trên nền trời. Ông William mới hiểu ra vẻ huyền diệu trong sự kế tục đời sống con người, - cái đẹp trong sức khỏe, lòng nhân lành và ngay thật.
Nếu mỗi con người đều làm như ông, sự bại hoại sẽ biến mất. Điều đó cũng không ngăn cản nổi một sự hư đốn xuất hiện tại đây, nơi nhà riêng của ông, một thứ truyền nhiễm đến từ bên ngoài và ông tự tin là ông vô tội, nhưng nó vẫn tuôn ra một cảm giác bất an chung quanh ông.
Ông chau mày, mặc áo vét xuống ăn tối. Một bầu không khí dễ chịu của mùa xuân tràn ngập căn phòng, mặc dù trời quá lạnh không mở cửa sổ được, và lửa đang cháy trong lò sưởi. Bà Elinor đã đặt lọ hoa thủy tiên trên bàn, bà mặc áo dài bằng lụa màu xanh khá đậm. Ông William nhận thấy áo này không còn mới, nó mỏng quá đối với mùa đông, và xem ra như nó báo hiệu mùa xuân sắp tới. Bà Elinor lại bàn, ông kéo ghế ra cho bà và ngồi ngay trước mặt. Mấy cành thủy tiên ngăn cách hai người trong chiếc cúp bạc cắt thấp, nhờ đó ông vẫn nhìn thấy bà. Ông lại nhận thấy vẻ xa vắng của bà song ông không vội tìm biết nguyên do. Ông bắt đầu ăn. Ông cũng muốn thổ lộ với bà sự bực bội của ông mấy tuần nay, như tuần vừa qua. Ông không muốn về nhà được trước chiều thứ sáu và phải có mặt lại ở thành phố vào sáng thứ ba.
Trong khi Herbert đặt tô cháo nhỏ trước mặt họ, ông nói:
- Khi công việc tệ hại này kết thúc, anh sẽ đi nghỉ một tuần, không đặt chân vào thành phố. Anh cảm thấy sung sướng khi nghĩ rằng, chúng ta sẽ có ngày đi biển trong tuần tới.
Bà phải lên phố gặp ông để cùng đi với ông. Từ đây đến đó, ông phải xa bà, nhưng đây chỉ là một hướng dẫn những ca tranh tụng khó thôi, ông không còn muốn nghe những cuộc đối đầu mà hiện giờ ông đang hướng dẫn. Những thanh niên còn non trẻ như Edwin, bỗng chốc muốn trở thành luật sư, có lẽ chúng sẽ thay thế ông. Nhưng ông William không thích thấy con mình bắt đầu công việc với mình. Ông chỉ nhận khi nó đã tập sự ở một nơi khác, không có chuyện cha truyền con nối. Ông quá yêu quý các con, ông không muốn các con ông nổi tiếng, trước khi chúng một mình đạt được đỉnh cao, không có sự tố cáo nào được nhắm vào chúng. Ông Marquis phá hoại tương lai của đứa con trai duy nhất của ông ta, một thanh niên hai mươi lăm tuổi, lấy lý do, soạn kịch hoặc làm sách, sống nhờ hoa lợi phi lý mỗi tháng năm ngàn đô-la mà ông ta đã trích cho. Cho đến lúc đó, ông Marquis đã phát lương cho con ông nhờ đài phát thanh tư của ông. Người con trai không biết lương từ đâu mà có, thế rồi ông Marquis phải cúp lương anh ta vì sự phẫn nộ của các nhân viên.
Bà Elinor nói:
- Em tự hỏi, em có thể vắng mặt lúc này không?
- Tại sao?
- Em không thích cách cư xử của Susan.
Bà Elinor nhướng mày. Herbert vừa bước vào. Anh ta đã phát phì một cách phi lý trong những tháng sau cùng này, và cái áo vét bó chặt thân mình anh ta đến độ người ta nghe cả tiếng thở của anh đứt đoạn như bị ngộp.
Ông William nhìn anh ta, mỉm cười.
- Người ta có thể bảo rằng cuộc hôn nhân hợp với anh đây, Herbert.
Vừa nói, ông vừa ăn một lát thịt trừu quay.
Khi không ai nói với anh tiếng nào, thì Herbert có thể làm thinh suốt nhiều ngày, nhưng một cảm nghĩ thâm tình lại mở rộng mọi ngăn chận bí mật trong lòng anh ta. Anh ta trở lui, đặt đĩa thịt trên cái giá ba chân bằng bạc, nơi tủ thức ăn và sau khi đã che mồm ho anh ta nói giọng nhỏ nhẹ:
- Nhưng thật ra thì nó không hợp tí nào với Jessica cả, thưa ông chủ.
- Thế à?
Ông William trả lời, ông đã làm cho Herbert lưu tâm, đó là điều không phải.
Herbert nói, giọng càng nhỏ hơn:
- Con tự nhủ, con sẽ rất vui sướng được hầu chuyện với ông bà, nếu ông bà rảnh rang.
Ông William thinh lặng, đưa đôi mắt bực dọc nhìn bà như hỏi.
- Chắc, chắc là được - Bà Elinor nói - Ngay sau bữa ăn, trong khi chúng tôi dùng cà phê, nhưng tôi mong là anh đừng về nhà quá muộn. Nếu anh về muộn, ban đêm ở nhà một mình, Jessica sẽ lo đấy.
- Cô ấy đã có con chó rồi. - Herbert nói.
Hai ông bà không nói gì cho đến khi ăn xong bữa tối và kéo nhau qua phòng khách. Khi đã ngồi thoải mái, ông William thở ra nói:
- Anh không muốn chúng mình phải lo về những chuyện đó. Em có ý kiến gì không?
Bà Elinor đáp:
- Em biết công việc đã trở nên tồi tệ từ hôm lễ Noel. Bertha đã khóc lóc rất nhiều, mà em thì hèn nhát không dám hỏi nguyên do. Em con giả bộ không hay biết gì cả. Nhưng em tin chắc cuôi cùng rồi nó cũng sẽ nổ tung ra.
Ông William lẩm bẩm trong miệng trong khi đốt ống vố. Cuộc nói chuyện này nhất định là khó nuốt. Sự bằng an trong gia đình sẽ bị tổn thương.
Sau khi đã xua đi sự khó chịu này, một lần nữa, ông hỏi:
- Nơi Susan có gì trục trặc? Hiện tại, thà rằng chúng ta đương đầu với tất cả một lần cho xong.
- Đó là chuyện Peter. Hắn không tha thứ việc cho Jessica con chó. Chúng nó đã cãi nhau suốt ngày: chẳng làm được việc gì cả. Con bé có vẻ bực bội, nó gầy rạc đi.
- Anh muốn cho con nó quên đi cái thứ người ấy.
- Em tin là con nó cũng muốn như vậy, mà không làm được đấy thôi. Có cái gì đây...
Herbert bước vào, tay bưng cà phê, nên bà ngậm thinh. Anh ta cẩn thận đặt cái tách trước mặt bà chủ, trên chiếc ghế con, đôi tay to bé của anh run run. Ông William cũng nhìn thấy.
- Herbert, cái gì nào? - Bà Elinor hỏi.
Herbert đang đứng giữa hai người, anh ta bước lùi một bước, cái mặt bự xệ xuống, mũi phập phồng, hai môi mòng dính, mắt ti hí màu nâu, thiếu hẳn chân mày, tóc đen dựng đứng, không có bàn chải hay thuốc bôi tóc nào có thể làm cho nó nằm sát xuống được. Ông William thầm nhủ: thật là một con người cù lần, một hình thể được nhồi nắn bằng thứ đất sét quá tầm thường, che đậy những đam mê thấp hèn nào đấy... Nhưng bỗng cái nét mặt xuôi xị trước mắt ông bắt đầu khóc rấm rút, cái miệng mỏng mếu máo, hai hàng lệ từ đôi mắt ti hí trào ra, lăn trên đôi má bùng nhùng và rơi xuống áo đuôi tôm màu trắng ủi cứng, tạo thành những vết bẩn dơ dáy.
- Ôi, Herbert, tôi xin anh, nín đi! - Bà Elinor năn nỉ.
Herbert hít hít, tìm khăn mà không thấy, anh dùng mu bàn tay quẹt mũi. Ông William quay mặt đi. Ông mơ hồ muốn trao khăn tay của ông cho anh ta, nhưng không quyết định nổi. Ông nhìn sững lửa trong lò sưởi, còn Herbert thì cứ hít hít mũi cho đến khi nói lên được một giọng đứt quãng vì nức nở.
- Thưa ông, con đã cho cô ấy tất cả.
- Tôi chắc vậy. - Bà Elinor nói, giọng an ủi.
Trong khi đó ông William bất động, tiếp tục nhìn ngọn lửa.
- Thưa bà chủ, con mua cho cô ấy cái máy hút bụi, một cái để dưới nhà, một cái trên gác, vì cô không đủ sức mang từ tầng nọ lên tầng kia.
- Thế thì tốt quá về phần anh rồi! - Bà Elinor nói một cách lạt lẽo.
Herbert lại tiếp:
- Cô ấy không ưa tấm thảm ở phòng khách, cô đòi mua tấm phủ trọn sàn nhà như tấm này đây, thưa ông chủ. Con đã phải mất hai trăm đô-la đấy ạ.
- Tôi mong cô ta được vừa ý...
Herbert lại hít hít mũi. Ông William nhìn trộm anh ta và thấy khuôn mặt chằm vằm của anh ta co giãn vì đau khổ, run rẩy như một miếng a dao còn ướt.
- Cô ấy không cho con đến gần. - Anh ta nói.
Ông William thầm nghĩ, đó là sự tố giác của chồng và vợ.
- Đêm nay qua đêm khác, con mất dần sức khỏe...
Bà Elinor quyết nắm chắc vấn đề, bà hỏi:
- Thật lạ lùng, cô ta có nói vì lý do gì không?
- Không lý do gì cả, thưa ông chủ. Cô ấy chỉ nói cô ấy không làm được.
- Thật tôi không biết phải khuyên anh gì đây, Herbert à? - Bà Elinor nói.
- Thưa bà, không, cả bà và cả ông cũng không. Trước kia, con tự xoay sở một mình được. Cô ta làm sao chống lại nổi sức của con.
Bỗng dưng ông William xây mặt lại.
- Trước kia là sao?
Herbert khóc ấm ức, nói:
- Trước khi có con chó! Thưa ông chủ, nó nằm dưới đất giữa hai đứa chúng con, giữa hai cái giường giống nhau, mà cô ta đã đòi hỏi trước ngày cưới. Cô ấy chỉ gọi nó một tiếng...
Bà Elinor càu nhàu:
- Thật là kinh khủng!
Herbert vẫn đứng, cái đầu bự gục xuống, thỉnh thoảng thút thít và run rẩy cả người.
Ông William lại hỏi:
- Sao anh không trừ khử con chó đi!
Thật là một chuyện gớm ghiếc phải nghe tại nhà mình sau bữa cơm chiều. Trí tưởng tượng linh hoạt của ông mà ông không làm chủ được, đó cũng là tai họa cho tâm hồn, ông hình dung màn kịch trong phòng ngủ. Người chồng háo hức vì thèm muốn, chị vợ thì hốt hoảng và giữa hai vợ chồng là con chó, đôi mắt đỏ ngầu, xù lông...
- Cô ấy bảo con là bao giờ con làm thế thì cô sẽ bỏ con.
Bà Elinor với giọng sáng suốt, nói:
- Chắc rồi cô ta cũng sẽ nhượng bộ anh thôi.
- Con không dám liều. Cô ấy có những cung cách kỳ dị bất ngờ!
Bà Elinor ngồi thẳng lên trong chiếc ghế bành, nói:
- Herbert, thôi, đừng có khóc nữa! Chúng tôi không bàn cái gì nghiêm chỉnh với anh được, khi anh như thế này. Nếu anh cũng khóc như thế trước mặt Jessica, thì nó chỉ khinh rẻ anh thêm mà thôi. Không có người vạ nào chấp nhận điều ấy đâu.
Bà nói khô khan. Giọng bà cứng cỏi và rõ ràng, chừng ấy cũng đủ nâng đỡ Herbert, không khác gì một lưỡi thép chặt vào một mớ xà ngầu mà Herbert đang giãy giụa trong đó.
Lời nói của bà cũng chẳng ảnh hưởng chi đến Herbert. Anh ta lẩm bẩm giọng nghẹn ngào, rồi lẻn ra khỏi phòng. Ông William và bà Elinor ngồi thinh lặng một lát. Sau đó bà rót cà phê cho chồng và hỏi:
- Bỏ đường không?
Đôi khi ông uống có đường, đôi khi không.
- Không, nguyên chất thôi. - Ông đáp. Vừa nói, ông vừa bưng cốc lên.
Bà đã phá vỡ tình trạng căng thẳng và ông thấy mình phải nói một cái gì. Ông lên tiếng một cách tự nhiên.
- Thật là một câu chuyện đáng ghê tởm. Phẫn uất và buồn nôn, theo lẽ, Herbert đùng bao giờ kể lại cho chúng ta nghe. Chúng ta chả làm gì được.
Bà Elinor không đáp lại ngay, lát sau bà mới thủng thỉnh nói:
- Jessica làm cho em buồn lòng.
Ông bỡ ngỡ vì từ trước đến giờ ông cho là Jessica đã làm cho bà mất kiên nhẫn, ghen tuông vô ý thức. Ông có thể chắc như thế, chẳng cần nói ra, bởi vì Jessica đẹp người và bà đã chứng kiến cô gái xinh đẹp này đặt tay lên vai cậu Edwin theo kiểu đàn bà mê hoặc đàn ông. Đó là điều mà bà Elinor không bao giờ làm, vì tính cương trực của bà, không phải bà thiếu tự tin, bởi vì bà hoàn toàn nhận thức sắc đẹp của chính bà, dù là hiện tại vẫn vượt qua những nét hấp dẫn của Jessica rất xa.
Ông William lại nói:
- Nhưng mà, sau cùng...
Bà Elinor chận ngay ông lại, không cho nói tiếp:
- Không có nhưng nhị gì hết... Em biết đích xác điều gì anh định trả lời em và điều ấy làm cho em ngỡ ngàng, anh William này, bởi vì anh không như nhiều người đàn ông khác.
Ông lại dịu dàng nói cách ccí ý:
- Vậy thì anh sắp nói gì nào?
- Anh sắp nói, sau cùng Herbert là chồng của cô ta, vốn công bằng và tự nhiên, anh ta có quyền chờ đợi giữa hai người những giao tiếp sinh lý với nhau, nếu khác đi, thì người đàn ông lấy vợ làm gì?
Ông ta quá đoan chính, đâu có bày vẽ cái gì hơn nữa được, rõ ràng đó là điều ông định đáp lại, nhưng dùng từ ít bạo hơn.
Ông đĩnh đạc nói:
- Em, ăn nói sống sượng quá!
- Sự việc thế nào, em nói thế ấy, cả câu chuyện đều là bẩn thỉu.
- Còn con chó?
- Em rất vui lòng vì Jessica có con chó. - Bà Elinor nói, gần như cứng cỏi.
Ông William ngơ ngác. Ông đặt ly cà phê xuống và ngó bà. Đây lại là một phương cách mới mẻ mà ông không thích. Người chồng tìm đâu cho có an toàn nếu không phải ở bên vợ sau hai mươi năm chung sống. Người vợ không nên tổ ra những cung cách mới lạ như thế sau ngần ấy năm. Thật bất công, hỗn loạn và nguy cơ sụp đổ thành trì của tổ ấm.
- Em giận điên người! - Bà Elinor nói.
Bà tự rót cà phê cho mình và ông nhận thấy bà không ngó thẳng vào mặt ông lần nào, cũng chẳng ngước mặt lên.
- Cái thằng Herbert bị thịt, thật là hèn nhát, thật là ham hố, con người nung núc cả một đống mỡ! Ở vào vị trí của Jessica, tất cả đàn bà ai cũng làm thế cả.
Thật là hãi hùng. Bà lấy câu chuyện của Jessica làm của bà, bà dựng lên câu chuyện giữa hai người, câu chuyện tục tằn mà một người đàn ông biết tự trọng không bao giờ dám nghĩ tới, nói gì là chính bản thân ông, chắc chắn là không.
- Đừng nói tới nữa. - Ông nói.
Từ đó họ làm thinh và uống cà phê trong im lặng.
* * * * *
Câu chuyện của Jessica làm cho ông quên Susan. Ông chỉ nhớ lại sự hiện hữu của Peter Dobbs trong tuần sau, khi bà Elinor nói chuyện với ông ở Atlantic City. Hai ông bà đang ngồi trong một góc ấm áp nhất của bãi biển được che khuất khỏi ngọn gió Tây vô ý thức, nhờ lề đường bằng ván. Trời quá lạnh không ai nghĩ đến chuyện tắm, song nhìn nước thì lại thấy thèm, vừa trong vừa lặng, những con gió nồm vô hại. Ông William bơi lội dở, ông không thích những cơn gió mạnh mùa hè làm gạn mặt cát. Ông nghĩ đây cũng là một trong những trò quái ác nhỏ nhặt của thiên nhiên: mùa đông nước lạnh quá, đố ai dám tắm, còn như hôm nay, trời không một gợn mây, nước biển im lìm chỉ lăn tăn những con sóng yếu ớt. Mùa he trái lại không rõ hiện tượng nào trên mặt trăng thúc đẩy những ngọn nước triều không ngưng chuyển động. Bà Eve xuất hiện từ xương sườn của Adam, đó là huyền thoại của mặt trăng, bê bôi, nữ tính, rút từ địa cầu ra đã hàng tỉ tỉ năm cái chỗ vết thương là vực thẳm Thái Bình Dương, há mồm lởm chởm toàn là đá dăm núi lửa, nó cũng bất trị như con người. Chiều hôm trước, ông William đã nhìn ngắm mặt trăng, ngoài tầm với, không biết chán, mơ ước đến kết hợp không thể có với trái đất, quay quanh trái đất, nhưng phải cam đành hút thủy triều để rồi lại phun ra trong tíc tắc, trong những đợt dâng lên, ròng xuống liên tục, với nhịp điệu sáng tạo không ngừng.
Ông nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền vì chói mặt trời, ông cảm thấy nhịp điệu thủy triều vang rền trong ông. Ông đưa tay nắm bàn tay vợ và bà vui lòng trao gởi. Ông ép bàn tay bà vào má ông. Một phép lạ hôm nay, cầm bằng hôm qua, có lẽ khác đi đôi chút, bởi vì bàn tay bà đã biến đổi, chai cứng hơn, chắc nịch hơn, nhưng luôn luôn vẫn là bàn tay của Elinor, vợ ông. Bà nói:
- Susan sắp đến với chúng ta.
- Nó có điện thoại không?
- Có. Hồi sáng. Lúc ấy anh đang còn ngủ. Nó muốn ngày mai đến. Nó cho rằng cần nói chuyện với chúng ta...
Ông thở dài, khẽ siết bàn tay bà, rồi ông buông nó rơi xuống cát.
- Anh nghĩ, đã đến lúc phải như vậy. - Ông nói.
- Em cũng tin như thế.
Thật là quá quắt, lũ con thật là kiên trì, bền bỉ đòi hỏi. Lúc còn thơ dại là việc đương nhiên, nhưng bây giờ? Nếu ông có nhắc nhở cho Susan biết rằng cô vẫn còn là con gái của ông, thì cô cự nự, viện lý là cô đã khôn lớn. Thế là tan biến một buổi mai yên tĩnh của ông, mặc dù còn những hai giờ nữa mới trở về ăn sáng tại khách sạn. Ông hết còn cảm giác được sống một mình với Elinor, bao lâu Susan chưa đến và chưa đi về, và chưa thuật lại cái gì đã làm cho nó bận tâm, vì đời sống của lũ trẻ xem ra được dệt bằng gai góc, với những vấn đề không giải thích nổi, cũng không giải quyết nổi chúng. Tất cả những thủ tục của tòa án, nơi tập trung những tội ác của đám cùng đinh trong một đô thị lớn nhất thế giới, cũng chẳng khuấy động bằng những thăm dò quan trọng của mấy đứa con ông: Cậu Winston, một người cha non trẻ, cậu Edwin đang si tình, và cô Susan, một cô gái muôn đời đầy nữ tính. Tại văn phòng của ông, ông có thể đứng lên, rời xa bàn giấy, đóng cửa lại và ra về, đằng này ba đứa con của ông bắt ông làm việc, mà ông không có thể thay đổi gì được, chúng hiện diện trong nhà ông, những đứa bé ranh ma vẫn sống với ông, là thành phần của con người ông. Ông không tài nào thoát khỏi tay chúng, cũng như không thoát khỏi bản thân mình.
Mặc dù ông nghĩ đến Susan suốt cả ngày và đêm hôm đó, ông cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối phó. Cô đến sáng hôm sau, trước đúng ngọ một chút, lái xe với tốc độ tối đa, ào ào chạy vào tận cổng khách sạn.
Ông đang đứng ở cửa sổ xem lại cái cà vạt có sọc màu nâu và xanh lơ mà ông ưa thích, xem nó có sờn quá không.
Tính ông không phù phiếm, thế mà cô Susan vẫn khe khắt với ông. Lúc bấy giờ ông chợt nhìn xuống thấy trên đường trong khách sạn, chiếc xe đỏ mui trần của con gái ông, chiếc xe mà cô đã vòi vĩnh ông làm quà cho cô trước ngày cô đi thi. Ông thấy cặp giò của Peter Dobbs tung qua cánh của xe, một chân, rồi một chân nữa. Anh ta nhảy vọt ra và mở cửa xe cho Susan.
Ông William nói với qua cửa ngăn đôi phòng tắm:
- Elinor, con bé mang cả thằng dân Ozark đến đây.
Bà kêu lên đáp lại:
- Không thể như thế được?
Rồi bà bước qua phòng tắm của ông, xinh xắn trong chiếc xì líp bé tí bằng lụa hồng. Ông tự hỏi làm thế nào mà nhũng đường nét mảnh dẻ của một người đàn bà lại có thể biến dạng đi trước những gì khác còn lại. Elinor vợ ông, trừ gưững mặt ra, thân hình là thân hình của một cô gái trẻ, trên gáy của bà những sợi tóc ánh bạc, lẫn trong mái tóc hoe vàng. Ông nhớ lại lúc đầu mới lấy nhau, những rung động như thế này ông không chống lại nổi, và đột nhiên ông nghiêng mình ôm hôn lên chân tóc trên gáy bà. Bà ngó ngoái lại và mỉm cười rạng rỡ.
- William, mau lên nào, con phải mặc đồ, con bé sắp lên, nhảy từng bốn bậc thang một đấy. - Bà nói.
- Đúng vậy...
Ông có ý giải thích cho bà biết nụ hôn này không phải mở đường cho những gì sẽ diễn tiến tiếp theo, nhưng là để kỷ niệm nụ hôn của buổi sáng ngày thành hôn. Ông nói điều ấy cũng đúng thôi, nhưng bị ám ảnh bởi cô Susan lại mang chàng trai thô lỗ đến, làm cho ông không sao giải thích được. Hơn nữa, bà Elinor phải hiểu như thê. Nhưng ông lại nghĩ, bà có thể nghi ngờ ông như tất cả các đàn ông khác, về sự thèm muốn đang nảy sinh, về sự đam mê bốc đồng, mà từ đầu ông không biết kềm hãm, nhưng hiện tại, hỡi ơi, (hoặc may phước cũng chưa biết chừng), ông đã quen kềm hãm, quen tự chủ, hoặc chỉ chiều ý vợ khi bà để lộ ra những khuyên khích lờ mờ. Trong ân ái, họ không theo khuôn mẫu nào. Bà Elinor có thể chộp bắt ông, và thường thì bà thắng thế. Đây là trường hợp của con chuột nhắt và con mềo, và ông có cảm giác mơ hồ là lắm khi con chuột nhắt lại là ông.
Susan đã đứng nơi cửa, nhưng bà Elinor mặc y phục xong và rất bình tĩnh, mặc dù cổ áo dài của bà, theo thói quen, để mở không cài nút, mà ông William thì lại không muốn cho cái thằng rừng rú ấy chiêm ngưỡng chi tiết này. Susan chẳng lấy làm điều, song ông William lại ganh tị cho thế hệ của ông. Ông tránh không nói gì với vợ về điều đó, vì qua tư cách bình tĩnh của ông, bà phải thấu hiểu ý nghĩ của ông và đừng chấp nhận điều đó.
Hơn nữa, thời gian chẳng còn được bao lăm. Cửa chính mở bật ra và cô cậu đứng trước mặt hai ông bà. Đôi thanh niên nam nữ đầy súc sống, vui vẻ vì tin tức mà chỉ liếc qua họ là biết ngay tin tức gì. Chúng si tình theo cách của chúng, và ông William cảm thấy ngứa ngáy muốn nói. Bà Elinor thì nhìn cô cậu một cách lạ lùng, đôi mắt xanh của bà ánh lên nghiêm khắc.
- Mẹ! - Susan kêu lên xúc động - Peter và con đã đính hôn với nhau. Chúng con nghĩ, tốt hơn là phải trình cho cha mẹ biết.
- Vào đi. - Ông William nói - Ba cũng nghĩ như vậy. Chúng con quyết định bao giờ thế?
Susan cười rộ lên, rồi nói:
- Ôi, thưa ba, điều đó xảy ra thật đột ngột.
Họ đi vào và ông William thấy bà Elinor thinh lặng chẳng nói gì. Bà ngồi xuống chiếc ghế bành nhồi bông và hai cô cậu ngồi trên cái ghế nệm dài. Không chút e dè, Peter đưa cánh tay dài choàng qua hông Susan và cô kéo bàn tay anh ép sát vào mình cô.
Cô lại kêu lên với giọng đầy phấn kích:
- Được như vậy con cảm thấy nhẹ nhàng. Mới hôm qua, con chả biết là con muốn gì, khi sau cùng anh ấy xin con lấy anh làm chồng, Khi anh ấy không nói gì với con, thì con không lấy làm điều, hay ít nữa, con nghĩ như thế, nhưng ngoài chuyện đó ra, con thầm mong...
Ông William ngồi nghe, mặt đỏ bừng vì cố gắng, vẻ mặt bực bội, ngay cả khi nhìn thấy cô bé sinh ra, ông cũng đã bực bội rồi. sống sượng của thế hệ những phụ nữ đắc thắng làm cho ông ghê tởm. Bà Elinor còn có cách nào kín đáo để chấp nhận nơi con gái bà, kiểu văn minh này? Chính ngay cả bà cũng còn biết thẹn nữa là.
- Tại sao ba không nói gì cả? - Susan hỏi.
Ông William nhất định không nói một lời, nhưng bà Elinor thì lại tỏ ra dũng cảm, bà nói qua đôi môi nhợt nhạt:
- Thế là tử tế rồi!
Susan và Peter cười rộ như một hợp xướng hai bè.
- Ôi, mẹ... - Susan thở ra, cười đến tái người, cô nói tiếp - Peter, mẹ thật là tuyệt vời, phải không? Mẹ thật là đặc biệt, phải không? Mẹ đã đồng ý, như em đã cho anh biết trước rồi đó...
- Ái chà! - Peter kêu lên một tiếng ồm ồm như heo rống. Đôi mắt đen long lanh và lần đầu tiên ông William thấy anh ta tỉnh táo...
Ông giận điên người, ông nói khô khốc:
- Tôi tự hỏi, hai người có đầu óc hay không? Tôi tự hỏi, thay vì hai mươi lăm năm chờ đợi, các người có nghĩ ra được chúng tôi có cảm giác như thế nào khi một đứa con đã nuốt chửng thì giờ, tiền bạc của chúng tôi, chưa nói đến tình thương, lại dẫn về nhà một tên trai lạ hoắc, mà bảo rằng nó đã lấy làm chồng - Ông lại nói một cách dứt khoát, đôi mắt ngó thẳng vào mặt con - Các người có nghĩ đến chuyện, thay vì bao nhiêu ân huệ đã được, chúng tôi lại không có quyền đòi hỏi người ta để cho chúng tôi có cơ hội tìm biết con người xa lạ này, trước khi bị bắt buộc nhận nó làm con rể sao?
Giọng nói của ông cũng làm cho ông thấy khác. Ông chưa bao giờ nghe được giọng uy quyền hơn, ngay cả khi ông bào chữa trước những quan tòa cố chấp?
Susan xem ra do dự. Cô mở đôi mắt màu hạt dẻ thật to, một mánh lới ngày xưa mà cô bé còn nhớ, cô dùng lúc con thơ dại khi thấy cha bắt buộc phải qưở mắng mình. Cô nghiêng mình về phía cha, tựa vào cánh tay của Peter, thỏ thẻ:
- Có nghiêm trọng không, ba?
Ông William thấy rõ con gái ông đặt câu hỏi này một cách thành thật, ngây thơ. Ông sắp xác nhận, thì bà Elinor can thiệp vào.
- Chắc chắn là không, cha con nói không nghiêm chỉnh - Ông bị công kích bất ngờ và ông không biết nói gì - Điều ấy có liên quan gì đến cha mẹ. Nếu con chọn Peter, thì cha mẹ tiếp nhận Peter chứ có sao đâu...
Bà mỉm cười với nụ cười ấm áp và hết sức khả ái. Ông William phân tách nét mặt của bà, ông mủi lòng trước sự đào nhiệm không hiểu được của bà. Nào có phải ông không muốn tiếp viện cho bà đâu? Con cái nó chọn lựa thế nào, có quan hệ gì tới ông đâu, hiện tại ông đã quen sống không có chúng kia mà. Con bé Susan ấy, đâu có là con bé mỹ miều, bé tí, da ngăm ngăm, bụ bẫm, có mùi thơm khi nó cuốn mình trong cánh tay ông trước giờ đi ngủ. Đã quá lâu rồi, tâm trí nó không còn ở trong ngôi nhà này nữa. Ông đã đọc nhiều truyện ở các xứ lạ mà con gái không còn được thừa nhận là thành viên vĩnh viễn của gia đình, bởi vì một khi đã lấy chồng, nó thuộc về một người đàn ông xa lạ cả xác lẫn hồn. Như thế thì giáo dục nó làm chi, mến yêu thắm thiết nó làm chi...
Ông bị mặc cảm nặng nề những tư tưởng đó, ông đâm ra ghen tuông mà ông không biết. Ông tự hỏi đến tuổi nào con thú ở trong con người sẽ đầu hàng vô điều kiện.
Susan bực mình hỏi cha.
- Ba nghĩ gì vậy, ba?
Ông cố gắng cầm mình lại, đáp:
- Ba nghĩ gì, con cũng không hiểu được đâu...
Ông không ngó Peter, mà ngó con gái, hỏi:
- Địa vị xã hội của nó thế nào?
Chàng thanh niên đáp một cách nhu mì:
- Cháu có một ga-ra.
Susan thêm một cách hãnh diện:
- Anh ta làm chủ đấy, ba.
Đó là cú đánh thứ hai... Một ga-ra? Phải chăng để đạt đến đó, mà ông đã hết lòng dạy dỗ con gái, đã rước thầy cho nó học vĩ cầm, cố chịu đựng không một lời thở than, những năm đầu tiếng đàn rên ri chói tai cho đến ngày nó thành đạt? Vài tháng trước đầy, ông giáo dạy nhạc đã bảo ông:
- Con gái của ông bây giờ chơi bài gì cũng được, cô ấy đã gần đến trình độ chuyên nghiệp rồi...
Ông William cố gắng hết sức để hỏi cho lịch sự:
- Ga-ra ở đâu?
- Bên đường lớn, gần gia đình cháu. Hiện giờ khách du lịch đi về đông vô kể.
Bà Elinor với đôi môi tái nhợt, hỏi:
- Susan con, con thích đi xe đến thế sao?
Susan trả lời chắc mẩm:
- Thưa mẹ phải, con thích vậy.
Rốt cuộc còn gì quan trọng để nói nữa. Bà Elinor phân bì với cậu con trai mình là Winston, mơ ước tổ chức linh đình cuộc lễ thành hôn cho con cái, bà cụt hứng ngồi im. (Tổ chức hôn lễ linh đình tôn kém làm chi, nếu cuối cùng nó dẫn đến một ga ra xe hơi?).
- Chưa đến giờ ăn trưa sao? - Bà hỏi.
Bà nhìn vào cổ tay bà, cái vòng kim cương viền quanh chiếc đồng hồ mà chồng bà đã tặng cho bà nhân kỷ niệm hai mươi năm ngày hai ông bà thành hôn, để xem giờ.
- Chúng con đói lắm rồi! Con đói đã đành, Peter còn kêu đói luôn mồm.
Peter vừa đứng lên khỏi trường kỷ, vừa nói:
- Con thì hồi nào cũng ăn được.
Họ đi xuống tầng dưới, ông William cảm thấy hạnh phúc ở giữa những người xa lạ. Susan cũng là người xa lạ. Sau cùng, ông đã mất cô con gái yêu vào sáng hôm nay, chỉ còn hình bóng của con bé ngày xua, không còn gì nữa. Ông ngồi xem thực đơn. Ông gạt bỏ cả món hải sản và sườn non, chọn món đậu và bánh mì đen. Sau một lúc chờ đợi, ông ăn mà không nói tiếng nào. Ông không nghe tiếng nói chuyện ồn ào chung quanh, lúc râm ran lúc lặng ngắt, nhưng ngoài trời tiếng sấm của gió mùa càng lâu càng mạnh thêm. Nước triều đang dâng.
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 6 năm 2015